Vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ngưng mắt nhìn nàng, rồi dần dần lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt hàng chân mày của Cố Úc Diễm, "Buông ra đi"
"Miểu Miểu.....". Mày vẫn nhăn lại gắt gao, Cố Úc Diễm cắn môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay của nàng, "Tay của chị, tại sao lại trở nên thế này?"
"Chỉ là ngoài ý muốn thôi". Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ tựa như một miệng vết thương kia chỉ là một thứ gì đó rất bình thường, Tần Thanh Miểu nhìn Cố Úc Diễm, trong mắt cất giấu nhiều ý cười, "Đừng khẩn trương như vậy".
"Cái gì mà ngoài ý muốn?". Nghe thấy Tần Thanh Miểu nói như vậy, Cố Úc Diễm cuối cùng mới hơi thả lỏng nhưng trên mặt vẫn không có một chút ý cười, bộ dáng nghiêm túc này, rơi vào mắt Tần Thanh Miểu, trái lại làm cho nàng cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng giống như bị cái gì gãi ngứa, hướng lại chỗ nàng hai bước, dán thân mình lên, "Tiểu Diễm, thật là nghiêm túc nha"
"Em đang nói chuyện đứng đắn với chị". Nếu như bình thường Tần Thanh Miểu chủ động dán lại như thế này, Cố Úc Diễm nhất định sẽ ngây ngô cười rồi ôm nàng vào lòng cọ, nhưng hôm nay, hành động này chỉ làm cho lòng nàng càng nhiều sự nghi ngờ và cảnh giác.
"A....". Thối lui tưng bước, cơ hồ chưa bao giờ được gặp qua biểu tình như vậy của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu hơi kinh ngạc, nhịn không được cười cười, kéo tay nàng đi ra ngoài, "Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi".
"Em muốn biết việc gì ngoài ý muốn". Vẫn bướng bỉnh hỏi, ngữ khí có vẻ thật sự cường ngạnh, tư thái này của Cố ÚC Diễm, làm cho Đường Vận đang ở phòng khách chờ hai người cũng hơi sửng sốt, rồi dường như đã hiểu ra điều gì, liền hưng trí tựa lưng vào ghế sô pha nhìn hai người, chờ xem phản ứng của Tần Thanh Miểu.
Nụ cười yếu ớt trên mặt dần thu lại, Tần Thanh Miểu không lập tức nói chuyện, nhìn thẳng Cố Úc Diễm, mà Cố Úc Diễm thì vẫn cương mình đối diện với nàng, không có nửa ý nhượng bộ.
Sau một lúc lâu, rốt cục thì lắc đầu thỏa hiệp, nâng ngón trỏ bắn trán Cố Úc Diễm một cái, Tần Thanh MIểu đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, ngữ khí vẫn thanh thản như trước, "Hôm nay đến chi nhánh bộ phận nhà đất của Tần thị, bến đó xảy ra chút vấn đề, có người gây chuyện".
"Ân". Cố Úc Diễm cũng biết là chi nhanh cấp dưới của Tần thị rất nhiều, bộ phận nhà đất chính là một trong những hạng mục được chú ý nhất, lúc này mới gật đầu, đi đến bên cạnh Tân Thanh Miểu ngồi xuống, tầm mắt dừng ở cánh tay nàng, lại bắt đầu đau lòng, kéo cánh tay qua rồi cuốn tay áo lên, cúi đầu nhìn, "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó". Không có chút phản kháng nào, mặc nàng lôi kéo tay mình, nhìn nàng thật cẩn thận muốn chạm vào băng gạc, rồi lại sợ làm đau chính mình mà rút tay lại, ánh mắt Tần Thanh Miểu ôn nhu vài phần, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa, "Tôi chỉ là không cẩn thận nên bị đụng trúng , không có gì đâu".
"Không cẩn thận nên bị chạm?". Ngẩng đầu nhìn nàng, nghe giọng nói lạnh nhạt của nàng mà trong nháy mắt không biết nên nói gì cho phải, Cố Úc Diễm cắn chặt răng, một lát sau mới nói, "Làm loạn có nghĩa là, có người lấy hung khí hành hung?"
Giương mắt, nhìn hai má hơi phiếm hồng bởi vì thẹn thùng, mà cũng bởi vì bắt đầu kích động của người kia, mày Tần Thanh Miểu nhướng lên, cũng không thèm quản đến sự có mặt của Đường Vận, trực tiếp nâng cằm Cố Úc Diễm, lộ ra nụ cười mị hoặc, "Tiểu Diễm đây là đang mắc bệnh nghề nghiệp sao?"
"....". Cố Úc Diễm không nói gì, biết rõ Tần Thanh Miểu đang chuyển đề tài để mình không hỏi nhiều nữa, vẫn nhìn thẳng tắp không hề trốn tránh, cũng không trả lời.
"Gan của em thật sự là càng lúc càng lớn". Phát ra hai tiếng cười dễ nghe, rồi dán lên một chút, thẳng đến khi ép thân mình Cố Úc Diễm tựa vào sát lưng ghế sô pha không thể lộn xộn được nữa, Tần Thanh Miểu lấy ngón tay ma sát vành môi Cố Úc Diễm, "Đây là đang thẩm vấn phạm nhân sao?"
"Em...Em không có.....". Chớp mắt, lắc đầu, Cố ÚC Diễm bị thái độ của nàng làm cho sửng sốt, chỉ dám oán thầm ở trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa.
"Vậy còn muốn hỏi nữa không?". Giơ lên nụ cười tươi, đầu ngón tay vẫn như trước nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại kia, không khí của hai người trong lúc này làm cho Đường Vận ở bên cạnh buồn nôn từng đợt, đồng thời sợ hãi than thầm ở trong lòng Tần Thanh Miểu cư nhiên còn có bộ dáng dụ hoặc người đến mức này, tuyêt đối không giống khí tràng lạnh như băng thường ngày.
"Miểu....Miểu Miểu....". Nuốt ngụm nước miếng, vừa nói vừa cố gắng bảo trì bộ dáng bình tĩnh đứng đắn, nhưng giờ phút này khi đối phó với một Tần Thanh Miểu trẻ con, hai tay gắt gao nắm chặt sô pha, "Chị....chị...."
"Ân?". Tần Thanh Miểu nâng âm thanh lên một chút, tiếng nói lại càng thêm mềm mại đáng yêu, "Hay là, em muốn tra tấn bức cung?"
Mồ hôi theo thái dương chảy xuống, cả người mới vừa tắm xong cách đây không lâugiờ chỉ cảm thấy sau lưng ướt đấm cả một mảnh, ánh mắt cũng bắt đầu lảng tránh, "Không...không có a....."
"Vậy.....chúng ta đi ăn cơm?". Cố nén cười nhìn bộ dáng của cái người đánh bạo dùng ngữ khí hỏi mình, Tần Thanh Miểu nhéo nhéo mũi nàng, "Ân?"
"Hảo....". Cố Úc Diễm gật đầu đáp ứng, lập tức ngay sau đó liền thấy nữ nhân vừa mới đè nặng mình khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng trong trẻo rồi ngồi trở lại bên cạnh, lạnh nhạt nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, có chút làm cho người ta không thể nhận ra nàng chính là người vừa rồi bày ra dáng vẻ dụ hoặc để trốn tránh vấn đề.
Đường Vận nhìn từ đầu đến đuôi giờ phút này ánh mắt có chút phức tạp, cái tư vị này, quả thực kì diệu hơn rất nhiều so với hai mươi mấy năm qua.
Nhìn hảo bằng hữu từ nhỏ đến lớn đều là mặt than lạnh như băng, nay dùng bộ dáng dụ hoặc chết người đi dụ dỗ một tiểu bằng hữu, cảm giác này, quả nhiên là rất kỳ quái.
Dĩ nhiên, đối với việc Tần Thanh Miểu dùng thái độ như vậy cùng với mấy câu trả lời đơn giản để đối phó với mình rất bất mãn, nhưng lại không thể hỏi thêm cái gì nữa, Cố Úc Diễm rơi vào đường cùng, nghĩ đến Thương Mặc coi như cũng có chút hiểu biết với Tần thị, hơn nữa còn có một bộ dáng tin tức linh thông, quyết định sẽ đánh bạo đến hỏi nàng.
Nếu nói chuyện ở văn phòng thì bí mật dễ bị tiết lộ, tuy rằng cùng với Nhiễm Yên và Trương Linh có quan hệ rất tốt, nhưng vấn đề riêng tư này tuyệt nhiên không muốn cho các nàng biết. Cố Úc Diễm lợi dụng thời gian đến tòa cùng Thương Mặc, thừa dịp xung quanh chỉ còn hai người các nàng thì đem chuyện vài ngày trước ra hỏi.
"Nga? Chuyện của Tần thị?". Ngón áp út mang một chiếc nhận bạch kim tinh xảo đến cực điểm lóe sáng dưới ánh mặt trời, tay trái Thương Mặc vỗ nhẹ cằm, tay kia đút vào túi quần, dựa lưng vào xe, "Em có thể hỏi Tần Thanh Miểu a, hỏi tôi làm chi?"
"Cô ấy không chịu nói với tôi".
Người biết rõ mối quan hệ giữa nàng và Tần Thanh Miểu không nhiều, một là Mục Hề Liên, một là Nguyễn Minh Kì, một Đường Vận, còn có cậu mợ Tần Thanh Miểu, cha và ca ca nàng, những người này, một là hảo bằng hữu cũng nàng lớn lên, một là thân nhân hoặc bạn bè của Tần Thanh Miểu
Mà nay, lại thêm hai người Thương Mặc và Triệu Mạt Thương . Tuy nói mình đối với các nàng vẫn là một lòng thành kính làm tấm gương học tập, nhưng kể từ khi Triệu Mạt Thương cười yếu ớt nói sự tình kia không ảnh hưởng đến công việc, hảo cảm với hai người này ngày càng tăng lên, thậm chí thời điểm gặp vấn đề, lại càng có khuynh hướng chạy đi hỏi Thương Mặc, mà không phải là Mục Hề Liên hay Nguyễn Minh Kì.
Có lẽ, trong tiềm thức, nàng vẫn còn cảm thấy Mục Hề Liên và Nguyễn MInh Kì không thích Tần Thanh Miểu
"Vì sao lại không chịu nói với em, hai người các người không phải là người yêu sao?". Cười tủm tỉm nhìn bộ dáng buồn rầu của Cố Úc Diễm, lúc trước bởi vì bị quấy phá làm hỏng chuyện ở văn phòng với Triệu Mạt Thương mà tức giận bây giờ cảm thấy thật khoái trá, nâng tay xoa bóp vai của mình, "Chưa đủ tín nhiệm nhau sao?"
"Ngô...Cũng không phải như vậy.....". Nhức đầu, biết Thương Mặc nói có lí, nhưng cũng không cảm thấy Tần Thanh Miểu không nói chuyện này cho mình là vì cái gì, Cố Úc Diễm thở dài, "Có thể là vì tôi quá yếu đuối, nên cô ấy luôn muốn bảo hộ tôi đi".
"Vậy sao....". Gật gật đầu, thấy trong mắt nàng chợt lóe ra bất đắc dĩ và uể oải, Thương Mặc cũng không tiếp tục khích nàng nữa, hai tay đút vào túi đi qua đi lại vài bước, "Chuyện kia tôi cũng chỉ nghe nói một ít, bộ phận bất động sản, quả thật là có vấn đề.....theo tôi được biết, gần đây bộ phận bất động sản của Tần Thị muốn quy hoạch chỗ địa phương kia, nhưng nhiều người lại không hợp tác.....Em biết đấy, loại chuyện này, rất phức tạp".
"Ân". Gật gật đầu, nghĩ đến bởi vì vấn đề này mà xảy ra vô số án mạng và sự việc nghiêm trọng, Cố Úc Diễm cúi đầu rối rắm, trong lòng ngày càng lo lắng.
"Mấy ngày trước chắc là vì chuyện này nên mới xảy ra xung đột, lúc ấy trong đám người có kẻ vì kích động mà lấy dao nhỏ uy hiếp.....". Nói tới đây, Thương Mặc hơi dừng một chút, giương mắt nhìn gương mặt ngày càng trở nên khó coi của người kia một cái, "Cũng may lúc ấy có người bảo hộ Tần Thanh Miểu, kéo nàng qua một bên, nên chỉ bị thương cánh tay"
Biểu tình lại càng trở nên khó coi, thậm chí dần dần tái nhợt không còn một chút máu, nghĩ đến lúc ấy Tần Thanh Miểu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói nàng chỉ bị thương nhẹ, mà trên thực tế nếu lúc ấy không có người kéo Tần Thanh Miểu qua một bên, thì có lẽ con dao kia không phải dừng ở cánh tay mà là ở một chỗ khác, Cố Úc Diễm nhất thời có chút giận.
Nhưng mà ngay sau đó, nghĩ đến việc Tần Thanh Miểu không muốn nói tình hình thực tế cho nàng, không muốn nói cho nàng tình huống cụ thể, Cố Úc Diễm lập tưc như quả bóng cao su bị thủng, cúi đầu, thở dài.
"Nếu em lo lắng cho cô ấy như vậy....Thì phải tự điều tra". Nhìn bộ dạng lo lắng của Cố Úc Diễm, Thương Mặc chớp mắt vài cái với nàng, "Muốn tôi giúp em không?"
"Tôi.....". Há mồm, đang muốn đáp ứng, thì di động trong túi quần bỗng nhiên vang lên, Cố Úc DIễm hơi chần chờ, lấy điện thoại ra nhìn thoáng quá, phát hiện tên Đường Vận, hơi do dự.
"Tiếp đi". Thương Mặc giơ giơ cằm ý bảo nàng nghe điện thoại, Cố Úc Diễm gật đầu, nhưng sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.
"Tiểu Diễm, bên công ti xảy ra vấn đề, tôi không đi được. Em mau đến bệnh viện đi, công trường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, người bên kia nói Thanh Miểu bị đưa đến bệnh viện".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play