Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Sau khi Mục Hề Liên xuất viện, dựa vào văn bằng và các loại giấy chứng nhận, hơn nữa trước khi gặp tai nạn đã có vài năm kinh nghiệm làm việc, nên rất nhanh đã tìm lại được việc làm, lương so với trước kia còn nhiều hơn.
Mục Hề Liên nhìn Cố Úc Diễm mỗi khi ở chỗ mình thì luôn luôn ngẩn người, lại nghe Nguyễn Minh Kỳ nói ở trường học cũng như thế, lo lắng, sau khi thuê phòng, việc làm đầu tiên là nói Cố Úc Diễm qua ở với mình.
"Không cần đâu, ở trường vẫn hơn". Cố Úc Diễm lắc đầu, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, " Vài ngày nữa thì khai giảng, cũng nên hảo hảo đọc sách".
Dù sao cũng đã lên năm ba, không giống với hai năm trước đây, cũng nên chú ý nhiều hơn.
"Nhưng mà...". Trong lòng biết rằng Cố Úc Diễm vẫn còn nhớ thương Tần Thanh Miểu, nhưng Mục Hề Liên không thể bỏ mặc nàng được, nghĩ tới nên khuyên như thế nào mới tốt, Cố Úc Diễm lại trực tiếp đánh gãy lời nàng, "Thật sự không có việc gì, chị yên tâm đi Liên tỷ tỷ, em không phải là tiểu hài tử".
Lúc ca ca và Liên tỷ tỷ xảy ra chuyện, nàng đều có thể chống đỡ được, nay....chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, nàng làm sao lại mang bộ dạng muốn sống muốn chết đây?
Nghĩ như thế, Cố Úc Diễm sau ngày đó cũng không khóc nữa, đại đa số thời gian đều cố gắng tìm một việc gì đó để dời đi lực chú ý, mấy ngày nay lại tiếp tục đi phát tờ rơi, lại bắt đầu cái công việc dưới ánh năng chói chang này.
"Được rồi....". Hiểu rõ con người Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên chung quy chỉ có thể thở dài, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, nâng tay sờ cái đầu đã nhiều tóc hơn, " Vậy em cũng không cần phải đi phát tờ rơi".
Mới phát có mấy ngày, làn da nguyên bản trắng nõn nay đã đen đi rất nhiều, thoạt nhìn lại càng gầy yếu hơn so với trước kia, thật sự là làm cho người ta đau lòng.
"Không được". Cố chấp lắc đầu, Cố Úc Diễm nhìn thẳng nàng, "Việc này kỳ thực không vất vả"
Nói xong, quay đầu đi nơi khác, cũng không nhìn Mục Hề Liên nữa, thanh âm ngày càng ảm đạm, "Hơn nữa, có chuyện làm, tốt lắm".
"Tiểu Diễm....". Mục Hề Liên sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, sờ sờ đầu nàng, lại càng thêm đau lòng, cũng càng thêm hận nữ nhân hại Cố Úc Diễm ra thế này.
Nhưng là, cho dù hận thì có thể làm gì được đây? Cho dù công việc của nàng bây giờ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn kém hơn so với Tần Thanh Miểu.
"Hắc hắc, chờ em tốt nghiệp, em với chị cùng nhau phụng dưỡng ông bà ngoại, và Mục a di nữa". Lộ ra khuôn mặt tươi cười, rõ ràng chỉ là muốn an ủi nàng, nhưng bộ dáng đó của Cố Úc Diễm chỉ là cho Mục Hề Liên càng nhịn không được, kéo nàng vào lòng, "Tiểu Diễm, không nên gánh vác nhiều như vậy".
"Không sao, không mệt mỏi chút nào".Lắc đầu, tránh khỏi lòng nàng, Cố Úc Diễm cúi thấp đầu, "Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, em không sao".
"Tiểu Diễm..."
"Em nghĩ thông suốt rồi, cho nên, Liên tỷ tỷ yên tâm đi".
"....Ân".
Sau khi khai giảng, năm ba quả nhiên là chương trình học quả là hơn rất nhiều so với năm hai, Cố Úc Diễm lại càng trở nên bận rộn.
Quan hệ giữa Thiệu Vân Phỉ ( là cái người mà nói xấu Cố Úc Diễm ở ấy chương đầu, nếu không nhớ có thể xem lại) và Cố Úc Diễm ngay từ đầu ở mức độ ôn hòa, nhưng sau khi hóa giải hiểu lầm, thì người lại càng tốt hơn so với trước kia, đặc biệt là khi Cố Úc Diễm trở về ký túc xá, cơm trưa cơm chiều căn bản là đều ăn tại trường, Thiệu Vân Phỉ luôn thích đi theo Cố Úc Diễm.
"Ngạch, chỉ là phát tờ rơi thôi, cậu đi theo làm chi a?". Sau khi khai giảng thì cuộc sống cũng lu bù lên, tuy nói là muốn làm cho mình bận rộn, nhưng cũng muốn mình trưởng thành để ông bà ngoại và Mục Hề Liên không phải lo lắng nữa, Cố Úc Diễm khôi phục lại bộ dáng bình thường, rất ít ngẩn người thất thần, nhưng thời điểm nhíu mày ngày càng nhiều, mà nụ cười tươi lại càng khó gặp được, đa số thời điểm chỉ là đạm đạm cười, nhưng trong mắt lại không có nửa ý cười.
"Sao cậu nghiêm túc vậy a?". Thiệu Vân Phỉ tính ra thì hơn Cố Úc Diễm một tuổi, mà lúc này lại một bộ dáng phụng phịu, trong khoảng thời gian này cùng nàng tiếp xúc thân mật không ít lần nên trực tiếp vươn tay nắm hai má Cố Úc Diễm, " Mình chỉ muốn đi theo cậu để lấy kiến thức thôi".
Nhà giàu, thường xuyên có xe đưa đón, nên Thiệu Vân Phỉ chưa bao giờ phải vì tiền bạc mà buồn rầu, cũng chưa từng đi làm thêm, mấy ngày nay nhìn thấy Cố Úc Diễm trừ đi học thì thời gian rảnh đều đi phát tờ rơi, lập tức liền cảm thấy hứng thú, quấn quít muốn đi theo.
"Không được". Lắc đầu, Cố Úc Diễm rất kiên quyết, "Mình là đi làm, không phải đi chơi".
"Ai nha, cậu như thế nào lại đáng ghét như vậy a!". Thu lại bàn tay, Thiệu Vân Phỉ quệt miệng, " Mình còn có thể giúp cậu phát, giảm bớt công việc cho cậu, đại ngốc tử".
"Dù sao cũng không được". Cố Úc Diễm đối với chuyện này không chút nào để ý, lấy túi rời khỏi ký túc xá, đi tới của thì xoay người liếc người chuẩn bị đuổi theo một cái, "Không được đi theo mình".
"Bổn tiểu thư muốn đi đâu còn cần đến sự cho phép của cậu sao?". Thiệu Vân Phỉ rất bất mãn trừng mắt, "Quỷ hẹp hòi!".
Nhún nhún vai, xoay người đi ra, lúc xuống lầu thì gặp Nguyễn Minh Kỳ trở về, lập tức bị chặn lại, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ, "Minh Kỳ..."
"Không được đi".
"Minh Kỳ...". Cố Úc Diễm, "Như thế nào mà cả cậu và Liên tỷ tỷ đều như vậy a..."
Hai người đều tìm trăm phương ngàn kế không cho nàng đi làm thêm....Nhưng hiện tại nàng muốn mình có việc làm thêm để không cho mình thời gian rảnh mà nghĩ mấy chuyện không đâu a. Tuy lương Mục Hề Liên cao hơn một ít so với ca ca, nhưng còn phải gửi về cho Mục a di ở quê, còn thường xuyên cho ông bà ngoại, vốn đã rất vất vả rồi, làm thế nào lại đưa gánh nặng tiền sinh hoạt phí của nàng lên vai của Liên tỷ tỷ nữa a?
"Cậu rất gầy a". Nguyễn Minh Kỳ xem thường, đánh giá mái tóc đã dài ra nhưng cũng không đi cắt, làn da rõ ràng là đen đi rất nhiều, nhưng lại gầy thành như vậy, không khỏi đau đầu, "Cậu giống y hệt với người Châu Phi đi chạy nạn vậy".
Vừa đen vừa gầy, mà mái tóc bởi vì dài ra nên thoạt nhìn có chút lộn xộn.
"Mình nào có đen như người Châu Phi a....". Đối với lời nói chua ngoa của bạn tốt rất bất đắc dĩ, Cố Úc Diễm lui vài bước, nắm thật chặt ba lô lách qua bên cạnh, " Mình muốn đi phát tờ rơi, đừng cản trở mình nữa".
Hí mắt, Nguyễn Minh Kỳ nhìn người kia đã đi gần xuống lầu, rất nhanh nhảy xuống hai bước, thân thủ nắm lỗ tai nàng, " Cậu có biết hay không, Liên tỷ tỷ bởi vì lo lắng cho cậu mà không có đêm nào ngủ ngon a, đồ ngu ngốc này!".
Cước bộ bị kiềm hãm, Cố Úc Diễm xoay người nhìn nàng, "Ngủ không đươc?"
"Ân, mình ở chỗ nàng nhìn thấy thuốc an thân". Nguyễn Minh Kỳ nhăn mi, "Cậu cho là cậu như vậy là có thể làm cho chị ấy yên tâm sao? Đến mình nhìn còn thấy chướng mắt, nói chi đến chị ấy".
"Mình...". Nghĩ đến mình tựa hồ vài ngày nay không nhìn thấy Mục Hề Liên, Cố Úc Diễm nhất thời nổi lên áy này, chần chờ vài giây, "Vậy chờ mình phát tờ rơi xong thì sẽ đi tìm chị ấy".
"Cố Úc Diễm!".
"Ai nha, không kịp rồi, mình đi trước!". Thấy Nguyễn Minh Kỳ tức giận, Cố Úc Diễm vội vàng chạy xuống lầu, lúc chạy còn không quên phất phất tay, "Mình nào có như vậy, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!".
Đợi cho đến khi ngồi vào xe bus đi vào thành phố, Cố Úc Diễm mới tựa vào cửa sổ, mê hoặc nhìn ngã tư đường lui tới nào người nào xe, sâu kín thở dài.
Nàng rõ ràng biết được...cuộc sống không chỉ có tình yêu.
Lúc vừa mới rời khỏi...Tần Thanh Miểu, quả thật là có cảm giác thống khổ, ngay tại môt ngày đêm ấy, nàng đã trải nghiệm được cái loại cảm giác tê liệt tâm phế như trong tiểu thuyết rồi,
Nhưng sau cơn đau, qua cơn khổ sở, lệ cũng đã rơi, thì phải làm như thế nào?
Nàng còn có ông bà ngoại, còn có Mục Hề Liên, còn Nguyễn Minh Kỳ...họ đều là những người quan trọng của nàng trong cuộc đời này, nàng làm sao mà có thể bởi vì thất tình, lại nhẫn tâm khiến bọn họ lo lắng?
Huống chi, thời gian cũng sẽ không vì thất tình mà ngừng trôi, nếu chỉ chịu một chút đã kích liền suy sút, sợ nếu Tần Thanh Miểu biết được, lại sẽ dùng cái loại ánh mắt trào phúng kia nhìn nàng, lạnh lùng nói nàng không có tiền đồ.
Bất tri bất giác lại nghĩ tới Tần Thanh Miểu nữa, nâng tay nhẹ chạm vào của sổ thủy tinh, đầu ngón tay nhịn không được ở trên cửa viết xuống một chữ "thủy".
Lúc xe dừng lại ở trạm, Cố Úc Diễm nhảy xuống xe, nắm thật chặt cái ba lô đựng tờ rơi của công ty chạy chậm, chạy đến chỗ phát truyền đơn, cũng lập tức chôn chân tại chỗ.
Lúc trước, cũng có vài lần đi tìm Tần Thanh Miểu, lên xe bus, xe cũng đều dừng ở ngã tư đường này, ngay tại chỗ tập đoàn Tần thị.
"Em...có thể đổi chỗ khác không?". Hơi do dự, nhưng vẫn hướng người phụ trách xin ý kiến, Cố Úc Diễm nhíu mày lại, không biết nên giải thích hành vi của mình thế nào.
"Nơi này cũng không tệ lắm đâu a". Người phụ trách có chút không hiểu, nhìn nhìn chung quanh cũng có vài người đang phát tờ rơi, kéo Cố Úc Diễm đến bên cạnh, "Ở đây người qua lại rất nhiều, em rất nhanh là có thể phát xong".
"Em...". Rõ ràng có thể nhìn thấy hảo ý trong mắt của nữ nhân chừng 40 tuổi kia, Cố Úc Diễm thêm một trận do dự, cuối cũng vẫn gật gật đầu, "Ân, cảm ơn".
Cầm tờ rơi lại chỗ bến xe đã rất quen thuộc kia, Cố Úc Diễm ngửa đầu một cái, sâu kín thở dài.
Lúc này, Miểu....Tần Thanh Miểu hẳn là vẫn còn đang làm việc, cho nên....hẳn là không có việc gì đâu....
Hơn nữa, cho dù có gặp mặt, nữ nhân lanh băng kia, ắt hẳn cũng chỉ xem nàng như người qua đường mà thôi, phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play