Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Cố Úc Diễm cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt đẹp.
Mỗi buổi sáng sớm đều vì Tần Thanh Miểu mà chuẩn bị bữa sáng, sau khi nàng đi khỏi thì đến thư phòng xem sách, sau đó đến bệnh viện cùng Nguyễn Minh Kỳ chăm sóc mẹ con Mục Hề Liên, gần trưa thì đến siêu thị mua đồ ăn về nấu rồi chờ Tần Thanh Miểu tan tầm. Giữa trưa thì ngủ trua, buổi chiều đi tản bộ hoặc trực tiếp đến bệnh viện, đến buổi tối thì đến dưới lầu Tần thị chờ Tần Thanh Miểu tan làm, cùng đi ăn cơm, sau đó đi dạo phố, hoặc là trực tiếp trở về nhà cùng với Tần Thanh Miểu ngồi ngốc trong thư phòng.
Tuy nói đại đa số thời gian Tần Thanh Miểu đều trưng ra bộ dáng lạnh lùng, cho dù quan hệ của hai người ngày càng thân mật, đại đa số thời điểm lời nói ra tuyệt không chút lưu tình sẽ làm cho Cố Úc Diễm có cảm giác bị đông cứng, cho dù như thế, Cố Úc Diễm vẫn cảm thấy cuộc sống như thế này thực làm cho người ta vô cùng thỏa mãn.
Mỗi khi cuối tuần lúc ông bà ngoại gọi điện thoại, nhắc đến Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu đều lạnh lùng liếc nàng một cái, tiếp nhận điện thoại rồi cùng ông bà ngoại nói mấy câu, bộ dáng còn thật sự đứng đắn, thường làm cho Cố Úc Diễm ở cạnh bên nhịn không được cười trộm.
Nhưng cuộc sống như vậy, khoảng nửa tháng sau, rốt cục cũng muốn kết thúc, nguyên nhân....tự nhiên là bởi vì khai giảng.
"Ngô... Miểu Miểu....". Ngày mai phải đến trường học điểm danh, vẻ mặt Cố Úc Diễm không tình nguyện, ghé vào bàn bĩu môi nhìn nữ nhân đang lãnh đạm đọc sách, "Em không muốn trở về..."
Lật qua một trang sách, Tần Thanh Miểu cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí lạnh nhạt, "Khai giảng".
"Ô.... em biết....". Ô ô hai tiếng, tay đặt lên tay Tần Thanh Miểu đang đặt trên sách, Cố Úc Diễm rất buồn bực, "Em không cần phải trở về đó..."
Lại lật tiếp một trang, hoàn toàn không để ý cái động tác đầy ai oán kia, Tần Thanh Miểu trầm mặc, để mặc Cố Úc Diễm cọ xát đến cuối cùng cầm luôn tay mình, ở mu bàn tay bóng loáng trắng nõn hôn một cái, thẳng đến khi người nọ ra sau bàn tính ôm lấy mình, mới lấy bàn tay vừa bị hôn đặt ở môi nàng, "Chị bảo em trở về đó ở khi nào?"
"Ngô?'", Bị chặn môi nên không có biện pháp nào thân mật nên mặt hiện lên vẻ oán niệm, lại bởi vì lời nói của Tần Thanh Miểu mà hai tròng mắt lập tức trong suốt, "Em có thể không quay về?"
"Nếu buổi sáng hôm sau chỉ có một hai tiết, có thể". Tay đang để ở môi nàng động đậy, trực tiếp nắm lấy mũi nàng, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu, nhìn cái đầu ở phía sau mình, cười như không cười, "Nếu làm loạn nữa, ngay cả cuối tuần cũng không được lại đây".
"Ngô.... Miểu Miểu....", Nửa tháng nay, Tần Thanh Miểu đối với nàng đã dung túng hơn rất nhiều so với trước kia, mà như vậy lại làm cho lá gan Cố Úc Diễm càng lớn, cảm giác tâm tình Tần Thanh Miểu không tệ, sẽ cười hì hì quấn quít lấy không tha, mà thời điểm nàng như thế, Tần Thanh Miểu cũng chỉ hí mắt liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, cũng không tránh khỏi lòng nàng. Cũng chính vì như vậy, càng được dung túng nên lá gan càng lớn, không như lúc trước ngoan ngoãn lui về, mà là ở trên vai nàng cọ cọ, ngữ khí mang theo làm nũng, "Miểu Miểu..."
"Em thật sự là càng ngày càng dính". Tức giận chọt chọt chóp mũi nàng, Tần Thanh Miểu thu tay, để nàng hôn lên mặt mình rồi trực tiếp đẩy ra, "Không được làm phiền chị xem sách nữa".
"Hắc hắc, được". Sảng khoái đáp ứng, còn không quên tại sườn mặt mỹ nhân hôn một ngụm rồi mới buông ra, đi ra thư phòng để làm cơm, bộ dáng đắc ý kia, làm cho Tần Thanh Miểu vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Nhưng Cố Úc Diễm vừa đi vào phòng bếp, vẻ mặt Tần Thanh Miểu cũng đã nghiêm túc trở lại. Sau một lúc lâu, sâu kín thở dài.
Ngày hôm sau, như bình thường quấn quít Tần Thanh Miểu cả ngày, đến lúc chạng vạng sau khi ăn cơm thì cũng đến lúc trở về trường học, Cố Úc Diễm lại bắt đầu ma xát cọ cọ không muốn đi, Tần Thanh Miểu đem vẻ mặt này để vào trong mắt, có chút bất đắc dĩ, "Thời khóa biểu của em không phải viết ngày mai chỉ có hai tiết sao?"
"Là oa....". ngồi ở trên sô pha đùa nghịch đầu ngón tay của chính mình, ngữ khí ai oán, "Nhưng là môn bắt buộc..."
"Em còn muốn chuyển môn học?", Một tay nắm hông một tay gõ đầu nàng, Tần Thanh Miểu quỳ trên sô pha nhìn người ở bên dưới, mím môi, hiển nhiên bởi vì lời của Cố Úc Diễm mà có chút sinh khí.
"Không a... em chỉ là nói như vậy thôi....", Cùng cô ở chung lâu như vậy, tự nhiên đối với vẻ mặt sinh khí của ncô rất là hiểu biết, Cố Úc Diễm ngã vào tay vịn sô pha, tay giữ tay Tần Thanh Miểu, "Có thể tự chọn môn học, ngày thứ hai khai giảng nếu muốn có thể lại chỗ giáo vụ xin đổi.... em chỉ là muốn đổi thời gian học thôi..."
Mày liễu giương lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, xác định nàng không nói dối, Tần Thanh Miểu mới gõ ót nàng một cái, "Nếu thiếu cái gì thì đứng trách chị".
"Miểu Miểu...", kéo dài thanh âm, trực tiếp ôm nàng hông nàng, ở chỗ bụng nàng cọ cọ hai cái, ngửa đầu vẻ mặt lấy lòng, "Chị sẽ nhớ đến em chứ?"
Cúi đầu nhìn ánh mắt trong suốt tràn ngập chờ mong đang nhìn chính mình, giống y hệt chú chó nhỏ chờ chủ nhân dỗ dành, khóe miệng Tần Thanh Miểu méo lại, ngón tay búng trán nàng một cái, miệng lạnh lùng nói, "Nhớ em làm cái gì?"
"Ngô...", xoay đầu nghĩ nghĩ, vòng tay vẫn gắt gao ôm eo nhỏ của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ngượng ngùng, "Nhớ em thì sẽ nhắc đến em, em sẽ hắt xì một cái, sẽ vui vẻ".
"Cái ý niệm kỳ quái gì ở trong đầu em thế này!", không để ý hình tượng mà ném cái xem thường, ngón tay lại gõ gõ trán nàng, Tần Thanh Miểu hừ lạnh, "Mau đứng lên, thu thập một chút, chị lái xe đưa em trở về trường".
"Ờ....", chỉ muốn tiếp tục làm nũng với Tần Thanh Miểu như lúc trước, chứ không hề để ý đến việc học tập, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn cúi đầu, buông thắt lưng Tần Thanh Miểu, đứng dậy trở về phòng lấy đồ đạc sớm đã thu thập xong đem đến phòng khách, nữ nhân ôm ngực dựa tường cư nhiên lại mở miệng, "Không phải là luyến tiếc chị sao? Dọn dẹp cũng thực sự là qua nhanh a".
"....", Người đang cầm hành lý có chút dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt lãnh nghiêm của Tần Thanh Miểu, nghĩ đến lúc trước hành động cùng lời nói của mình không đồng nhất đã làm cho Tần Thanh Miểu hiểu lầm mình lừa gạt nàng, trong lòng quýnh lên, quay người trực tiếp đem hành lý trở về phòng, mở tủ ra đem quần áo để vào bên trong.
"Em làm cái gì vậy?", Tần Thanh Miểu nhìn động tác của nàng, khẽ nhíu mày.
"Không cần mang theo những thứ này trở về a". Cố Úc Diễm đưa lưng về phía cô cầm quần áo treo vào tủ, ngữ điệu rất tự nhiên, "Dù sao buổi tới em cũng muốn tới đây tắm rửa".
"....", Lúc này thì Tần Thanh Miểu cũng hết chỗ nói, nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu, giơ mi lên, "Ai cho em làm như vậy?"
Treo quần áo xong, xoay người, đi qua ôm lấy nữ nhân ngạo kiều, Cố Úc Diễm ở trên vai nàng cọ cọ hai cái, thanh âm mềm nhũn, "Miểu Miểu.... Được không?"
"Lá gan của em thật sự là càng lúc càng lớn". Tần Thanh Miểu cũng không trả lời vấn đề của nàng, nhéo cái mũi nàng rồi tránh khỏi lòng nàng, xoay người đi đến cửa lớn đổi giày, "Đi thôi".
Tuy vẫn chưa biết được đáp án, nhưng Cố Úc Diễm biết Tần Thanh Miểu đã đồng ý, liệt miệng ngây ngô cười đi ra ngoài, sau khi đổi giày thì nắm tay Tần Thanh Miểu đi ra ngoài, cái loại cảm giác bởi vì khai giảng nên không thể cả ngày ở cạnh Tần Thanh Miểu cũng giảm đi rất nhiều.
Đã nói rồi....Miểu Miểu.....thật sự là một nữ nhân ôn nhu săn sóc.
Sau khi khai giảng thì thời gian rảnh rỗi của Cố Úc Diễm liền ít đi rất nhiều, chương trình học kỳ hai lại nhiều thêm mấy môn. Tuy rằng đã cố gắng chuyển các tiết học sang buổi sáng và buổi chiều, nhưng vẫn có hai ba buổi tối vẫn phải học đến hơn mười giờ đêm.
Cũng vì nguyên nhân này, làm cho thời gian Cố Úc Diễm và Tần Thanh Miểu ở cùng một chỗ so với trước kia ngắn hơn rất nhiều, cũng may hai ngày cuối tuần nàng vẫn có thể đi đến chỗ Tần Thanh Miểu.
Một buổi chiều nọ, bởi vì giáo viên có cuộc họp đột xuất ở bên ngoài, chương trình học được dời đến ngày khác, vì vậy Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ tự nhiên dư ra một buổi chiều rãnh rỗi, hai người liền đến bệnh viện chiếu cố Mục hề Liên.... Đương nhiên, nói là cùng chiếu cố, trên thực tế vẫn là Nguyễn Minh Kỳ làm cả.
Sau khi hai người khai giảng thì kiên trì khuyên Mục mẹ trở về nhà, thời gian học của Nguyễn Minh Kỳ và Cố Úc Diễm cũng tương đối giống nhau, nhưng cơ hồ đều do Nguyễn Minh Kỳ chiếu cố Mục Hề Liên, làm cho Cố Úc Diễm lại càng cảm thấy áy náy, nhưng mỗi khi muốn nói cái gì với Nguyễn Minh Kỳ, nàng lại dùng cái nụ cười an ủi kia nói nàng sau này không được nhiều lời nữa.
Vài lần như thế, tuy rằng trong lòng rất áy này, Cố Úc Diễm cũng không nói lại mấy lời này nữa.
"Tiểu Diễm, cậu cùng với cô ấy hiện giờ là mối quan hệ tình lữ sao?", sau khi làm việc xong, hai người ngồi ở trong phòng bệnh, Nguyễn Minh Kỳ nhìn bạn tốt ngẫu nhiên lại cười ngây ngô, nhịn không được mở miệng hỏi.
Nghe vấn đề này, người vừa mới suy nghĩ đến việc tối nay có thể ở chỗ Tần Thanh Miểu lập tức giật mình, cúi đầu gãi gãi một hồi lâu, "Mình cũng không biết...."
"Kia.... cô ấy có nói qua rằng cô ấy cũng thích cậu chưa?"
Nụ cười nhợt nhạt còn vương trên mặt lập tức trở thành hư không, Cố Úc Diễm bởi vì những lời này của Nguyễn Minh Kỳ, biểu tình có chút cổ quái.
Vấn đề này.... nàng cũng đã nghĩ tới, nhưng nghĩ một lúc lâu, liền buộc chính mình không được suy nghĩ tiếp. Nhưng thời điểm nhìn vào gương, nội tâm vẫn sẽ ngẫu nhiên giật mình.
Tần Thanh Miểu....Quả thật chưa từng nói thích nàng.
Cô chỉ nói là cô thích anh Cố Úc Sâm, nhưng chưa từng nói thích nàng, Cố Úc Diễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play