Không lâu sau khi Đương Vận rời đi, Tần Thanh Miểu cũng cầm túi xách đi ra ngoài.
Thời điểm ở trên xe liền quét mắt nhìn đồng hồ, bất quá đã bốn giờ chiều. Tần Thanh Miểu nhíu mi, hơi do dự, cuối cùng cũng không gọi điện thoại hỏi Cố Úc Diễm ở đâu.
Về nhà, đổi giày, đang định trở về phòng mình, bỗng nhiên đảo mắt đến đôi giày màu nâu trắng của người nào đó ở trên. Cau mày, xoay người nhìn cửa phòng Cố Úc Diễm mở rộng, Tần Thanh Miểu nhìn bốn phía, lại nhìn đến phòng khách ở kia lộ ra một cái chân ở trên cái ghế dài, tức giận xem thường.
Rõ ràng là ở phòng khách, vậy mà khi nghe thanh âm mở cửa của nàng lại cư nhiên mà dám không có phản ứng gì. Cho nên nói, thật là...
Đi thẳng đến ghế dài, quả nhiên nhìn thấy một người nằm lệch trên sô pha với bộ dáng khẽ nhếch miệng ngủ say, Tần Thanh Miểu nhấp hé miệng, ánh mắt cũng không tức giận mà lại nhìn chằm chằm nàng một lát, xoay người trở về phòng lấy cái chắn đắp cho người ngủ trên sô pha.
Tóc xõa ra hai bên tai, Tần Thanh Miểu nâng tay đem mấy sợi tóc nghịch ngợm vén ra sau, tiếp theo giúp Cố Úc Diễm đắp hảo chăn, đứng bên nàng hồi lâu, miệng có chút giống như thở dài.
Cứ tưởng rằng cô đối xử với Cố Úc Diễm như vậy, Cố Úc Diễm sẽ chán ghét cô mới đúng, vì cái gì thời gian qua lâu như vậy, cô với nàng lại ngày càng tỏ vẻ săn sóc? Rất nhiều việc, cho dù là lúc trước Cố Úc Sâm cũng không làm được, vì cái gì bị chính mình ép buộc cắt hết tóc, còn bắt mặc những thứ quần áo mà mà nữ hài tử chưa bao giờ mặc qua, không những không phản kháng, ngược lại làm luôn làm cho cô ngẫu nhiên sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tay khẽ vuốt lên khuôn mặt người đang ngủ say, đầu ngón tay đi xuống một chút mãi cho đến cánh hoa mềm mại kia, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi dưới, trong đầu chợt lóe ra hình ảnh mình cắn hai cánh hoa mềm mại ấy, đôi mắt nhìn Cố Úc Diễm lại nhiều hơn điều gì.
"Anh..." Người vẫn duy trì bộ dáng ngủ say nhưng lúc này lại phát ra mấy tiếng vô nghĩa, cánh hoa khẽ nhếch lên, ngón tay Tần Thanh Miểu cũng chạm được một chút ấm ướt.
Vẻ mặt cứng đờ, tay làm như vừa đụng cái gì đó không thể sờ vội vàng rụt trở về, Tần Thanh Miểu hơi lung lay cúi đầu, đứng dậy, lập tức xoay người đi đến phòng ngủ, cũng không nghe được Cố Úc Diễm lại thì thào một câu vô nghĩa, "Tần... Thanh... Miểu..."
Tỉnh lại thì trời cũng đã tối, ngoài cửa sổ còn sót lại rất ít ánh chiều tà, làm Cố Úc Diễm tỉnh lại trong nháy mắt có chút thất thần, ngồi yên hồi lâu mới ý thức được hóa ra là mình vừa ngủ ở phòng khách.
Nhức đầu đứng lên, chăn trên người rơi xuống, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, nhặt chăn lên, trong mũi tựa hồ như ngửi được hương khí đạm đạm được truyền đến từ chăn, mà hương khí này...
Là nước hương nước hoa độc nhất của Tần Thanh Miểu, mùi thơm thanh đạm, sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá nồng, lại làm cho người ta không nhịn được mà muốn ngửi nhiều hơn.
Cho nên.... đây là của cô cấp cho a?
Tay rất nhanh giữ chặt chăn, tiếp theo đem chiếc chăn mỏng manh kia xếp chỉnh tề, ôm ở trước ngực hướng đến phòng Tần Thanh Miểu.
Thời điểm tính gõ cửa, lại bởi vì một cơn gió nhẹ, làm cho cánh cửa vốn không khóa mở ra chút ít. Cố Úc Diễm đứng ở cửa có chút vô thố nhìn vào, liền thấy cửa sổ cách giường Tần Thanh Miểu không xa mở toang, cửa ban công cũng không đóng.
"Ngô...". Chần chờ vài giây, liền rón ra rón rén đi vào, đem chăn để bên cạnh ghế sô pha, tiếp theo là cố gắng không phát ra nửa thanh âm đi đến ban công đem cửa thủy tinh đóng lại, suy nghĩ một lúc cũng đem rèm kéo lại.
Làm xong, cũng đem của sổ đóng lại luôn, Cố Úc Diễm mới quay người nhìn thân mình mỏng manh của nữ nhân đang ngủ trên giường.
Mặc váy ngủ, tóc dài quăn rối tung trên vai và lưng, còn có vài sợi không thành thật che khuất gương mặt giai nhân, một bàn tay gối bên dưới đầu, tay còn lại thì lộ ở ngoài chăn...
Lại chần chờ vài giây, Cố Úc Diễm bình ổn hô hấp đi qua, đầu tiên là nhẹ nhàng đem cánh tay trắng nõn tinh xảo kia bỏ vào trong chăn, lại đem chăn kéo phủ lên bả vai bị lộ ra ngoài, ngừng trong chốc lát, tay nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc che khuất mặt Tần Thanh Miểu đẩy ra, lộ ra khuôn mặt cực đẹp mà nhàn tĩnh của người đang ngủ say.
Đã nói Tần Thanh Miểu thực sự là rất tốt... trước kia luôn cảm thấy chị Liên là tốt nhất, hiện tại cảm thấy, Tần Thanh Miểu so với chị Liên còn muốn đẹp hơn nhiều lần.
Cũng không biết ngơ ngác nhìn bao lâu, khi lấy lại tinh thần, Cố Úc Diễm bỗng nhiên thấy mặt nóng lên, vội vàng đứng dậy ra vẻ vô tội xoa xoa cái mũi, xoay người tính rời đi, trong đầu thì tính toán có nên xuống mua điểm tâm chiều hay không, hay là trực tiếp làm thì tốt hơn.
Đến cạnh cửa, đi ra ngoài, xoay người vừa muốn đóng cửa phòng, lại phát hiện cái chăn mà chính mình vừa hảo hảo đắp kín xong bây giờ trực tiếp bị đá sang bên cạnh, Cố Úc Diễm nhất thời trừng lớn mắt.
Tần.. Thanh... Miểu đá chăn?
Giống như phát hiện một đại lục mới, Cố Úc Diễm hé cái miệng anh đào nhỏ nhắn thành hình chữ o, chờ ý thức được chuyện gì, trực tiếp mở cửa đi vào, đắp hảo chăn vừa bị đá.
Chính là đi chưa tới hai bước, chăn lại bị đá văng ra, Cố Úc Diễm không thể không một lần nữa sửa lại chăn, sau đó đứng bất động bên cạnh, chờ đến lúc Tần Thanh Miểu đá chăn, hàng mi trở nên rối rắm.
Đây là tình huống gì a? Ngày thường là nữ nhân bình tĩnh lạnh nhạt, thế mà khi ngủ lại đá chăn... loại chuyện này kể từ lúc mười tuổi trở về sau nàng đã không hề làm a.
Chính là... nếu thường xuyên đá chăn như vậy, Tần Thanh Miểu thực dễ dàng nhiễm bệnh a?
Nhức đầu, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó liền lấy tay đè lại chăn không cho người kia trong lúc mơ ngủ lại có cơ hội đá văng ra, mà tư thế như vậy liền giống như một nửa thân mình đè lên trên Tần Thanh Miểu.
"Chờ cô tỉnh, nhất định phải chạy mau". Lầm bầm làu bàu nói, Cố Úc Diễm vẫn duy trì tư thế như vậy, cũng là bởi vì tư thế quá mức gian nan, mà cơn buồn ngủ lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị xua tan, cư nhiên cũng chầm chậm ghé vào bên giường Tần Thanh Miểu ngủ mất, mà một tay khi đó vẫn duy trì tư thế đè nặng góc chăn, tay kia thì trực tiếp khoát lên trên người Tần Thanh Miểu.
Hô hấp đều đều gần trong gang tấc truyền đến, làm cho Tần Thanh Miểu vừa mới ngủ say lại mở mắt, dừng ở người đang ngủ kia, có chút dở khóc dở cười, mà tận sâu trong đáy lòng lập tức bị cái gì kích thích.
"Ngu ngốc này..."
Không phải chờ cô tỉnh dậy thì chạy nhanh sao? Như thế nào liền ngủ mất?
Ngưng mắt ghé vào người ở trước mình, khóe môi bất giác giơ lên, đôi mắt ngày thường lạnh lùng mà giờ phút này lại nhiều hơn vài phần ôn nhu, sau một lúc lâu, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì bộ dáng như vậy mà ngủ mất.
Ở thời điểm Cố Úc Diễm vén vài sợi tóc cô đã muốn tỉnh, bị người kia ngơ ngác nhìn nhìn làm cô không biết có nên trợn mắt hay không, đơn giản cũng từ từ nhắm hai mắt. Tùy ý xoay người đem chăn ném sang một bên, lại không nghĩ tới người kia đã đi ra cửa rồi mà lại vì muốn đắp tốt chăn cho cô liền quay trở lại.
Có đôi khi không biết Cố Úc Diễm tốt hay không nữa, ngày thường thoạt nhìn có chút giống như là sợ cô, lại ngẫu nhiên dùng ánh mắt ngốc hồ hồ nhìn chằm chằm cô đến muốn mù luôn, lại bỗng nhiên toát lên lời quan tâm, sau đó thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanh chóng đỏ lên...
Vừa cảm giác hoàn toàn chìm vào im lặng, chuông của vang lên hồi lâu mới đem hai người đang say giấc đánh thức.
Thời điểm Cố Úc Diễm ngồi dậy, có chút hốt hoảng không biết chuyện gì, Tần Thanh Miểu nhìn nàng nâng tay xoa cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên, khó có được phát ra âm thanh cười khẽ, nâng tay nhéo nhẹ hai má phì ra trên khuôn mặt thoạt nhìn có chút trẻ con.
Chuông cửa lại vang lên không ngừng, tiếp theo là điện thoại ở đầu giường của Tần Thanh Miểu cũng rung lên.
Tay cầm di động, mà nữ nhân tâm tình không tệ nên khóe môi cong lên căn bản cũng không mất đi, làm cho Cố Úc Diễm dần dần tỉnh táo lại xem có chút ngây người.
"Ừ, ở nhà... vừa tỉnh ngủ... Ừ." Nói vài từ ngắn gọn xong, đưa điện thoại ném tới bên cạnh, chuyển đầu nhìn đến người ngồi kia ngốc ngốc đang nhìn mình, Tần Thanh Miểu nâng mi, chuyển thân mình đến gần nàng, thẳng đến khi hai người sắp dính nhau, mới nâng nhẹ tay nắm cái mũi Cố Úc Diễm, ánh mắt cười như không cười, "Còn muốn tôi đi mở cửa sao?"
"À...". Người nào đó đang túng quẫn liền phục hồi tinh thần, lại lộ ra sắc hồng phi thường, vội vàng đứng lên lùi về sau hai bước lại nghiêng ngả lảo đảo bốn năm bước, đến khi thân mình tựa vào tủ quần áo phía sau mới có thể đứng vững, lập tức dùng bộ dáng ruồi bọ thường ngày cúi thấp đầu đi ra ngoài, "Em... em đi mở cửa"
Người càng hối nàng nàng càng phạm lỗi, Cố Úc Diễm đại loạn, đầu liền trực tiếp tông vào cửa phòng, phát ra âm thanh "Rầm" rất to.
"Ui". Theo bản năng liền phát ra một tiếng rên, tiếp theo xoa đầu mở cửa đi ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng cười "Xì" phía sau, Cố Úc Diễm cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể luộc được trứng chim.
Vừa mới.... cái cảm giác loạn này, là chuyện gì xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play