"Dẻo miệng, không biết là học được từ đâu". Ngữ khí vẫn thản nhiên như vậy, nhưng ánh mắt lại càng thêm ôn nhu, Tần Thanh Miểu lại chôn đầu vào cổ Cố Úc Diễm một lần nữa, an tâm dựa vào nàng.
"Miểu Miểu, em bế chị và nhà nha". Không bỏ qua ý cười trong mắt của Tần Thanh Miểu trước khi cúi đầu, Cố Úc Diễm cười hì hì, trước tiên buông nàng ra, sau khi xuốn xe thì ôm nàng, mắt sáng long lanh, có vẻ rất hưng phấn.
"Đồ ngốc...". Khinh thường mắng một câu, để mặc nàng bế mình, Tần Thanh Miểu có chút hoài nghi liếc nàng, "Nếu em dám làm tôi ngã xuống, thì đêm nay ngủ chung với Đạm Đạm và Tưu Tưu".
"Không đâu". Giờ phút này ôm nàng như vậy mà vẫn còn cảm giác dư sức, vẻ mặt Cố Úc Diễm tràn đầy tự tin, bế đi một đường, nhãn cầu xoay chuyển, đắc ý cười, "Nếu như ngã xuống em cũng sẽ đệm phía dưới cho Miểu Miểu".
Tần Thanh Miểu ngẩng đầu liếc nàng một cái, tuy rằng rất hài lòng với mấy lời ngon ngọt này, nhưng trên mặt vẫn trưng ra vẻ lãnh đạm, khẽ hừ một tiếng.
Hai người cứ như thế sải bước trên hành lang, một đường vào thẳng thang máy, quả nhiên sau khi vào thang máy, cánh tay Cố Úc Diễm đã có chút chịu không nổi, lúc đến cửa nhà thì dựa vào tường thở dốc, nhưng vẫn quật cường ôm thật chặt người phụ nữ trong lòng, thái dương cũng bắt đầu thấm đầy mồ hôi.
"Được rồi, thả tôi xuống đi". Sớm đã cảm thấy được người ôm mình đang vô cùng mệt mỏi, cư nhiên lúc ngẩng đầu còn thấy được mồ hôi của nàng nhỏ xuống, Tần Thanh Miểu đưa tay lau giúp nàng, ngữ khí ôn nhu, "Nhanh lên".
"Không cần". Lắc đầu, lại dùng thêm sức ôm chặt nàng, vẻ mặt Cố Úc Diễm đầy cố chấp, "Đã nói là bế chị đến giường rồi cơ mà".
Mặt đỏ lên, nữ nhân bởi vì nàng thở hồng hộc mà ôn nhu một trận lập tức có chút tức giận, "Em nói lúc nào?".
Chớp mắt, có chút suy tư, sau đó mới nhớ tới đây chỉ là ý nghĩ trong đầu mình, chưa có nói ra, Cố ÚC Diễm ho khan hai tiếng, "Miểu Miểu, mở cửa đi".
Hí mắt, lập tức nghĩ tới chuyện to gan lớn mặt mà người này đã làm ra trong phòng làm việc, Tần Thanh Miểu mấp máy môi, lại cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình lại bắt đầu phát run, lúc này mới khẽ hừ một tiếng, rút chìa khóa mở cửa.
Bế nàng bước vào rồi dùng chân đá cửa phòng, bước chân nhanh nhẹn chạy vào phòng ngủ, lúc này mới chịu đặt Tần Thanh Miểu lên giường, chợt cảm thấy nữ nhân trong lòng vùng dậy, cả người Cố ÚC Diễm bị kéo lên giường, mà nữ nhân lúc trước còn mang vẻ mặt suy sụp đã đè lên người nàng, đôi mắt đẹp híp lại nhìn nàng chằm chằm.
"Ách.... Miểu Miểu?"
Vẻ mặt háo sắc lúc còn ở trong phòng làm việc sớm đã biến mất, Cố ÚC Diễm bị nàng cường thế đè lên, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, "Làm sao vậy?"
"Lá gan của em hôm nay rất lớn". Đầu ngón tay của tay phải nhẹ nhàng chọc lên, ngữ khí có vẻ rất đạm nhiên, nhưng mà càng như thế, Cố Úc Diễm lại càng thấy sợ, "Không có a, trước mặt Miểu Miểu, em đều rất nhát gan...."
"Thật vậy ư?". Giơ may liễu, cúi đầu nhìn người đang ra vẻ vô tội, Tần Thanh Miểu cười khẽ, thân mình lại càng cúi thấp hơn, dán bên tai Cố Úc Diễm, thổ khí như lan phun ra hai chữ, cũng không nói gì thêm, chờ phản ứng của nàng.
Lỗ tai bì luồng khí ấm áp vây quanh, hơn nữa bộ dáng Tần Thanh Miểu lại mỵ người đến cực hạn, dục cảm cố gắng áp chế cách đây hai giờ đồng hồ lại bùng nổ, đặc biệt lại càng thêm kích động khi tầm mắt không may rới xuống cố áo của nữ nhân đang cúi thân mình xuống.
"Vừa mới.. Ở trong phòng làm việc.... Em nói tôi cái gì?". Trưng ra một nụ cười cực kì dễ thương, thanh âm Tần Thanh Miểu cũng giảm xuống, "Lặp lại lần nữa đi...."
Vừa nhìn thấy Tần Thanh Miểu như vậy thì đầu óc lại bắt đầu trở nên mơ hồ, không nhận thức rõ chuyện gì, Cố ÚC diễm vươn hai tay ôm lấy nàng, ngưỡng đầu hôn lên cái cằm bóng loáng cách mình trong gang tấc, nói cũng không rõ ràng, "Ngô... Lúc trước em nói rất nhiều nha..."
"Đúng a, em nói rất nhiều....". Tiếng nói mềm mại đáng yêu, Tần Thanh Miểu không tránh nụ hôn của nàng, nhưng hai tay lại cầm chặt lấy tay nàng, "Ngoan, không nói rõ ràng thì không cho lộn xộn nha".
"Miểu Miểu....". Hai tay sớm đã nhịn không được mà chạy loạn trên lưng nàng, bị nàng cầm chặt, Cố ÚC Diễm có chút bất mãn giãy giụa, nhưng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng tránh hai cái rồi để mặc nàng đặt lên giường.
"Muốn tôi nhắc cho em nhớ không? Tiểu Diễm". Tựa hồ rất hài lòng nàng mặc cho mình kiềm hãm, Tần Thanh Miểu vừa nói vừa cúi đầu hôn môi nàng, nhưng chỉ nhẹ nhàng ma xát qua, như có như không chạm trên đầu môi, "Được không?"
"Được...". Đối với Cố Úc Diễm, thích nhất là Tần Thanh Miểu lấy bộ dáng hấp dẫn chết người này đối với mình, mỗi lần đều khiến cho tâm ngứa ngáy khó nhịn...khiến mình cực kì muốn nàng, nhưng sợ nhất cũng là nàng dùng bộ dáng như vậy như có như không khiêu khích mình, dù mình có muốn đến đâu cũng không thể dùng sức mạnh với nữ nhân phía trên được.
Nữ nhân này mặc dù rất ngạo kiều nhưng cũng rất ôn nhu săn sóc, một khi nổi giận lên thì tuyệt đối không thể xem thường được.
"Ân...". Tựa hồ đang tư hỏi, môi xẹt qua chóp mũi Cố Úc Diễm, rồi lại chậm rãi qua lại vành môi nàng, Tần Thanh Miểu cầm thật chặt hai tay nàng, thanh âm ôn nhu, " Em nói là em giống như sói nha, sau đó em còn nói gì đó nữa?"
"Em... Em...", trong mắt trong lòng đều chứa đầy nữ nhân trước mặt, đầu óc giống như trở nên đui mù, Cố Úc Diễm không làm sao nhớ được mình đã nói gì lúc trước, mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt cũng trở nến khó chịu.
"Muốn?". Một bàn tay bắt lấy hai tay Cố Úc Diễm, tuy khí lực nhỏ hơn nàng, nhưng thừa lúc nàng bị mình làm cho lầm vào tình trạng lo lắng nhớ lại, Tần Thanh Miểu dễ dàng thuận lợi khống chế, rồi giương mắt nhìn chung quanh, trực tiếp câu lấy cái ngủ thay ra buổi sáng ở bên cạnh lại, một tay cởi nút áo.
Cố Úc Diễm vốn không chú ý đến động tác của Tần Thanh Miểu, nhưng khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp, tầm mắt còn lơ đãng liếc thấy mảng da thịt tuyết trắng lộ ra chỗ cổ áo sơ mi, đầu óc không thể tập trung nữa, dứt khoát nhắm mắt lại hòng để cho mình bình tĩnh một chút, nhưng không ngờ vừa mới khép lại, tay liền bị chế trụ, vội vàng mở mắt ra, "Miểu Miểu!".
Không thèm liếc nàng một cái, sau khi trói chặt hai tày nàng thì buộc vào đầu giường, đợi đến khi chắc chắn đã trói chặt, Tần Thanh Miểu ngồi thẳng dậy, lộ ra nụ cười quyến rũ với người đang kinh ngạc trừng lớn mắt kia, "Ngoan nga, giãy giụa lung tung sẽ làm cổ tay bị thương"
"Miểu Miểu...." tay bị trói không thể cử động được, Cố Úc Diễm mờ mịt nhìn nàng, thân mình không an phận cử động lung tung, "Tại sao lại trói em?"
"Ân, tại sao lại trói em a?". Ngữ điệu kéo dài ra, giống như đang tự hỏi, Tần Thanh Miểu đưa tay xoa hai mái Cố Úc Diễm, đầu ngón tay trượt từ khóe mắt xuống, mãi cho đến khóe miệng nàng, nhưng cũng không chạm vào khóe môi mềm mại, ý cười trong mắt ngày càng dạy đặc, "Em đoán xem".
"Em.... Em...". Bị bộ dáng dụ dỗ của nàng kéo vào tình trạng mê loạn, rốt cục lúc này mới tỉnh táo lại, tiếp tục nghĩ đến cấu hỏi vừa rồi của Tần Thanh Miểu, nhớ lại mấy lời nói to gan lớn mật của mình trong phòng làm việc, lúc này mới hiểu được nữ nhân ngạo kiều này muốn trừng phạt mình, Cố ÚC Diễm có chút ấp úng, hơn nữa ngày mới yếu ớt nói, "Miểu Miểu, em biết lỗi rồi...."
"Ân? Em đã làm gì sai sao?". Nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, người vừa mới ghé vào Cố Úc Diễm đã chuyển thành tư thế ngồi, Tần Thanh Miểu ngồi bên giường, nụ cười quyến rũ trên mặt cũng thu lại, nhưng khóe miệng vẫn còn ẩn chưa một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt lưu chuyển để lộ một cỗ phong tình vạn chủng.
Hai tay bị trói ở đầu giường, vẫn chưa từ bỏ ý định trốn thoát, nhưng không thể nào giãy khỏi, Cố Úc Diễm đâu còn chút tâm tư làm một vài chuyện xấu với Tần Thanh Miểu, chỉ cầu nguyện làm sao cho nữ nhân này đừng vì trừng phạt mà đánh mình, mà nếu có đánh thì chí ít cũng phải cởi cái áo này ra.....
Cố Úc Diễm không để ý bị Tần Thanh Miểu đẩy ngã, nhưng lúc sau nếu không được đụng chạm nữ nhân này, việc này thật sự là vô cùng thống khổ.
Ngồi ở bên giường nhìn tiểu gia hỏa bị mình trói hai tay nằm ở trên giường, rõ ràng còn thấy được tròng mắt kia xoay chuyển, chỉ cần nghĩ một chút cũng đoán được người kia đang dự tính một chuyện chẳng tốt lành gì, Tần Thanh Miểu đưa tay gõ nhẹ đầu nàng, liếc nàng một cái rồi đứng lên.
Đang suy nghĩ nên nói cái gì để Tần Thanh Miểu cời trói cho mình, nhưng chưa nghĩ xong đã thấy nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, "Miểu Miểu!".
Nữ nhân đi được vài bước thì nghe thấy tiếng gọi, quay đầu liếc nàng một cái, khóe môi câu lên, để lại cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường, xoay người rời khỏi phòng ngủ
"Ô ô ô ô.....". Đáng thương kêu ô ô vài tiếng, Cố Úc Diễm lại cử động hai tay, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được, chỉ có thể thống khổ nằm ngửa trên giường, giống như một tiểu động vật mặc cho người chém giết.
Đợi đến nửa giờ sau, Tần Thanh Miểu bước vào, thấy Cố Úc Diễm vẫn duy trì bộ dáng lúc mình rời đi, mà cặp mắt luôn lộ ra một chút ý xấu xa, nhưng giờ đây chủ nhân lại giơ lên đôi mắt ngập tràn nước.
"Tiểu đáng thương ~~~". Ngữ khí trêu đùa, ngồi bên giường trêu chọc cái mũi Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn không được cười nhẹ, "Sau này còn dám nói mấy lời bậy bạ đó với tôi nữa không?".
"Ô..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play