Nằm ở bệnh viện phụ sản chừng 10 ngày, bác sĩ xác định cơ thể Sở Ấu Cơ trên cơ bản đã hồi phục, có thể xuất viện về nhà điều dưỡng.
Nhưng về nhà nào lại trở thành vấn đề.
Cung mẫu kiên trì muốn đón Sở Ấu Cơ về Cung gia, Lâm Dịch Huyên thì lại muốn đón con gái về Lâm gia, song phương giằng co không thôi.
Cuối cùng, Lâm Dịch Huyên nhìn về phía Cung Thanh Hạ nói, "Thanh Hạ, con cảm thấy thế nào?"
Lại......
"Ạch," Cung Thanh Hạ liếc nhìn trái phải, khó có thể quyết đoán, trầm ngâm phúc chốc, "Hiện tại đã là cuối thu, không bao lâu nữa là bắt đầu vào đông........"
Nàng muốn lấy ánh nắng làm lí do để đưa Sở Ấu Cơ về Vân Đỉnh của Hi Sở, như vậy sẽ không đắc tội mẹ ruột, cũng không đắc tội mẹ vợ, bản thân nàng cũng có thể tranh thủ thời gian rảnh lên gặp vợ và con gái, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Đáng tiếc, câu chuyện làm nền chưa đâu vào đâu, khiến Lâm Dịch Huyên mất đi kiên nhẫn, lập tức ngắt lời nàng, "Phiền con đi thẳng vào vấn đề được không?"
Cung Thanh Hạ bị mẹ vợ nói như vậy, nhất thời không biết nói gì, căng thẳng đến quên cả từ, "..........."
Sở Ấu Cơ mỉm cười, "Mùa đông quý hiếm nhất là ánh mặt trời, gian phòng ở Vân Đỉnh vừa sạch sẽ lại dễ đón ánh nắng, là nơi khá lý tưởng để con nghỉ dưỡng."
Cung mẫu mặc dù cảm thấy thất lạc, nhưng vẫn cười nói như cũ, "Hiện tại con to nhất, con nói muốn nghỉ ở đâu thì nghỉ ở đấy."
Ngược lại, Lâm Dịch Huyên không tỏ ý kiến, "Cũng được."
Sở Ấu Cơ cùng hai đứa bé chuyển đến Vân Đỉnh, 2 vị bà nội, ngoại cũng theo đến, thứ nhất là để chăm sóc Sở Ấu Cơ, thứ hai là để chăm non 2 đứa cháu gái.
Cung mẫu đã nghỉ hưu từ lâu, tuy nói Lâm Dịch Huyên vẫn đang là họa sĩ, nhưng cũng chưa có tiếng tăm gì trong giới hội họa, thậm chí còn chưa từng tổ chức triển lãm tranh, vì vậy không có ràng buộc, hoàn toàn tự do, hai người đều vô cùng rảnh rỗi.
Tuy rằng mỗi ngày đều muốn đả kích ngầm, hoặc là công khai tranh đấu mấy hiệp với đối phương, nhưng trong thâm tâm các nàng đều yêu thương cháu gái giống nhau, thường thì mỗi người sẽ ôm một cháu gái, từ ái nhìn ngắm chăm chú nửa ngày vẫn không nỡ thu hồi tầm mắt.
Từ khi 2 đứa bé sinh ra, hai nhà đều suy nghĩ đến đau đầu xem nên đặt tên 2 đứa là gì, nhưng đến bây giờ vẫn chưa kết luận hai đứa mang họ gì, vì vậy nên 2 bảo bảo vẫn chưa có tên, chỉ tạm thời đặt tên ở nhà cho đứa giống Sở Ấu Cơ là 'Chíp Bông', còn đứa sinh ra sau giống Cung Thanh Hạ thì gọi là 'Bảo Bảo'.
Ngày hôm nay là Chủ Nhật, Lâm phu nhân và a Xuân cùng đến Vân Đỉnh, a Xuân mang theo cặp lồng giữ nhiệt, bên trong là canh tẩm bổ, vừa vào đến cửa liền cười với Sở Ấu Cơ, "Ấu Cơ, a di mang canh cá đến này."
Sau khi ân oán của Sở thị và Minh Trúc Ngữ tan thành mây khói, thân phận thật của a Xuân mới được lộ diện, nàng là vệ sĩ ngầm do Sở Thần Vệ an bài để bảo vệ Sở Ấu Cơ ở Lâm gia, tinh thông Vịnh Xuân Quyền và nhiều loại quyền thuật truyền thống, từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có năng lực điều tra và phản điều tra, sau lưng còn có tổ chức ngầm bảo vệ, mặc dù dùng thân phận bảo mẫu để gặp người, nhưng trách nhiệm chân chính là bảo vệ an toàn cho Sở Ấu Cơ và gia đình, chủ yếu là để đề phòng người của Minh Trúc Ngữ phái đến.
Sở Ấu Cơ có thể an bình trưởng thành, không thể không kể công của a Xuân ------ trong thời gian Minh Trúc Ngữ mất đi lý trí, từng phái rất nhiều người đến lấy mạng Sở Ấu Cơ, mỗi lần đều là a Xuân và tổ chức ngầm phía sau a Xuân đứng ra ngăn chặn, mới bảo vệ thành công Sở Ấu Cơ, không để nàng phải chịu chút tổn thương nào.
A Xuân nói, "Nhìn thấy Chíp Bông và Bảo Bảo khỏe mạnh đáng yêu như vậy, trong lòng a di này cũng thật cao hứng." Nàng sống bên cạnh Lâm gia cũng hơn 20 năm, tình cảm đương nhiên khăng khít như ruột thịt, đã sớm coi Sở Ấu Cơ như cháu gái mình, đương nhiên coi con của Sở Ấu Cơ như chắt mình, vui sướng là xuất phát từ thâm tâm.
Sở Ấu Cơ nói lời từ đáy lòng, "Hi vọng a di có thể chăm sóc hai đứa bé của cháu lớn lên khỏe mạnh như a di từng chăm sóc cháu."
A Xuân cười nói, "Chỉ cần chủ tịch không chê tôi già, đuổi tôi đi, tôi sẽ tận lực giúp sức cho Lâm gia, mãi đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi." Vừa nói vừa đặt cặp lồng lên bàn, múc ra chén canh cá, bưng đến trước mặt Sở Ấu Cơ, "Đến, chủ tịch, nếm thử món canh này xem mùi vị ra sao."
Sở Ấu Cơ đón trong tay, uống một hớp, "Thơm quá, đây chính mà mùi vị cháu hằng nhớ nhung."
A Xuân cười vui vẻ, "Chủ tịch thích là được rồi."
Lâm phu nhân thì không thể chờ đợi được nữa, vừa đến đã ôm Chíp Bông và Bảo Bảo vào lòng, sau đó đem hai đứa bé trả lại cho Cung mẫu và Lâm Dịch Huyên, cười nói với Sở Ấu Cơ, "Hai đứa sinh ra cũng đã được nửa tháng rồi, cũng đến lúc phải đặt tên cho các nàng ------ không thể gọi mãi là Chíp Bông và Bảo Bảo được."
Đang nói, Cung ba ba và Cung Thanh Hàn đi tới, Sở Ấu Cơ cười, "Trưởng bối hai nhà đều đã đông đủ, vừa đúng lúc đặt tên cho 2 đứa bé."
Cung ba ba cười nói, "Hôm nay Ba đến đây cũng vì chuyện này."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Sở Ấu Cơ nói, "Con và Thanh Hạ đã thương nghị rồi," dừng một chút lại nói, "Hai đứa bé, trưởng nữ theo họ con, tên sẽ do trưởng bối Lâm gia đặt, thứ nữ sẽ mang họ Cung, tên sẽ do trưởng bối Cung gia đặt," nói xong nhìn về phía Lâm Dịch Huyên, "Mẹ, mẹ và bà ngoại không có ý kiến gì chứ?"
Lâm Dịch Huyên cúi đầu hôn đầu Bảo Bảo một cái, nói, "Nếu 2 đứa đã thương nghị rồi, còn hỏi mẹ làm gì?"
Cung mẫu vốn tưởng rằng Lâm Dịch Huyên sẽ kiên trì bắt hai đứa đều mang họ Sở, hoặc là một đứa họ Sở, một đứa họ Lâm, sẽ không có phần cho Cung gia, không nghĩ tới nàng lại nhượng bộ như vậy, không khỏi mừng rỡ, "Như vậy cũng tốt." Nói xong, trong lòng cảm kích nhìn Lâm Dịch Huyên một chút.
Đã quyết định xong họ cho 2 đứa bé, bây giờ là đến tên ------ những ngày qua, mặc dù hai nhà chưa đề cập đến vấn đề này, nhưng trong lòng đã sớm nghĩ ra tên hợp ý.
Tên của Chíp Bông sẽ cho Lâm phu nhân đặt, gọi là Sở Tĩnh Viêm, 'Tĩnh' trong từ 'Tĩnh uyên có mưu', còn từ 'Viêm', là bởi vì tính cách cùng tướng mạo Chíp Bông giống Cung Thanh Hạ, thiên về lạnh, vì vậy đặt từ 'Viêm' để cân bằng lại, hi vọng có thể bù đắp lại nhiệt độ cho tính cách và tướng mạo, mặt khác, từ 'Viêm' cũng gần cùng nghĩa với từ 'Hạ', là phép ẩn dụ cha truyền con nối của Cung Thanh Hạ.
Tên của Bảo Bảo lại do Cung ba ba đặt, gọi là Cung Vị Hi, lấy từ câu 《 Kinh Thi. Tần Phong. Kiêm Gia 》, "Kiêm Gia thê thê, Bạch Lộ Vị Hi", Bạch Lộ Vị Hi ---- giọt sương sáng sớm, long lanh óng ánh, băng thanh ngọc khiết, tuyên bố rằng đây là nữ nhân có nhân phẩm đẹp nhất, hơn nữa tên của tỷ tỷ là 'Viêm', mang theo hỏa khí lớn, muội muội tên 'Hi' mang theo thủy khí, thủy có thể cứu hỏa, mang tâm ý là tỷ muội đồng tâm liên thủ.
Cung Thanh Hạ nghe mọi người phân tích tên hai đứa bé xong, cười tít mắt, "Rất hay, con rất yêu thích." Nói xong nhìn Cung mẫu và Lâm Dịch Huyên một chút, thấy trên tay hai người trống không, "Tĩnh Viêm cùng Vị Hi đâu? Ngủ sao?"
Sở Ấu Cơ cười ôn nhu, "Ở trong phòng ngủ, vừa ngủ."
Cung mẫu hỏi, "Chuyện lễ cưới của hai đứa tính đến đâu rồi?" Dừng một chút, lại nói, "Lần trước mẹ hỏi, Thanh Hạ nói đã có kế hoạch tỉ mỉ, muốn sau khi sinh em bé xong sẽ cử hành...."
"Chuyện này, " Cung Thanh Hạ ngồi xuống ghế sô pha, tiếp nhận cốc trà Sở Ấu Cơ đưa tới, khẽ nhấp một ngụm trà thơm, "Con đang chuẩn bị nói với cha mẹ đây."
Lâm phu nhân nói, "Theo xã hội bây giờ, chỉ sợ không thích hợp công khai quá sớm." Dừng một chút, lại nói, "Bà ngoại cảm thấy, nên biết điều một chút sẽ tốt hơn."
"Yên tâm đi, bà ngoại." Sở Ấu Cơ cười nói, "Cháu và Thanh Hạ vẫn chưa định mời người ngoài, chỉ mời người trong hai nhà, người tham gia lễ cưới không vượt quá 30 người."
"Vậy có quá đơn giản không?" Cung mẫu cảm thấy không thích hợp, "Dù sao một đời chỉ có một lễ cưới."
"Người tham gia lễ cưới không nhiều, không có nghĩa là lễ cưới không long trọng," Sở Ấu Cơ nói, "Nhân số không nói nên điều gì."
Lâm Dịch Huyên nói chen vô, "Hai đứa đừng có mà nước đục thả câu," ngồi đối diện Cung Thanh Hạ, chân phải vắt lên chân trái, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng Cung Thanh Hạ, "Nói, đến cùng là muốn chuẩn bị lễ cưới như thế nào?"
Cung Thanh Hạ, "........."
Sở Ấu Cơ ngồi xuống bên cạnh Lâm Dịch Huyên, kéo cánh tay nàng, tựa đầu vào vai nàng, "Ngày hôm nay chúng con vừa mới nhận được điện thoại của Thiên Ngọc Phường, nói đã làm xong lễ phục, coi như mẹ không hỏi chúng con, chúng con cũng định hôm nay sẽ nói cho mẹ biết."
Cung Thanh Hạ gật đầu phụ họa, "Đúng vậy a, mẹ."
Lâm Dịch Huyên nhíu mày, biểu thị không hiểu, "Thiên Ngọc Phường? Lễ phục?"
"Thiên Ngọc Phường là xưởng may thủ công y phục Hán phục, trang phục mang phong cách cổ điển."
"Trang phục cổ điển?" Lâm Dịch Huyên minh bạch, "Hai đứa muốn tái hiện lại đại hôn của Phò mã và công chúa năm xưa?"
Cung Thanh Hạ nói, "Tái hiện lại đại hôn năm đó là điều không thể," trao đổi ánh mắt với Sở Ấu Cơ, nói tiếp, "Chỉ có thể tái hiện lại một phần cảnh tượng năm đó."
"Mẹ đọc qua sách Sở Ấu Cơ viết, đại hôn năm đó của Phò mã cùng Công chúa vẫn chưa bái đường, ngoại trừ bái đường ra, lễ cưới cổ đại còn gì hay?" Lâm Dịch Huyên là người chưa bao giờ thiếu yếu tố hài hước, "Chẳng lẽ muốn mọi người cùng nhau náo động phòng?"
Cung Thanh Hạ, "........."
Sở Ấu Cơ nói, "Chính là cả nhà đều mặc lễ phục của Tề Quốc, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó cùng chụp ảnh lưu niệm, thực ra lễ nghi cũng không phức tạp, vẫn chưa tổ chức là vì đang đợi Cổ tỷ tỷ trở về, không có nàng tham gia lễ cưới, chúng con sẽ cảm thấy tiếc nuối."
"Ân, như vậy, " Lâm Dịch Huyên gật gù, bỗng nhớ tới một vấn đề, "Hai đứa muốn Cosplay thành công chúa và phò mã, vậy muốn mẹ Cosplay thành Vương Hi Phượng sao?" Không đợi Sở Ấu Cơ đáp lại, cười nói, "Như vậy cũng không tệ, kỳ thực mẹ rất vinh hạnh nhận nhân vật này."
Cung mẫu không rõ nội tình, nghe xong đầu óc có chút mơ hồ, "Vương Hi Phượng?" Dừng một chút lại nói, "Vương Hi Phượng không phải là nhân vật trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 sao?"
Hỏi xong, cả 3 người đều cười lên.
Lâm Dịch Huyên cười xong nói, "Bà thông gia," Dừng một chút, lại nói, "Hôn lễ của Ấu Cơ và Thanh Hạ sẽ do Hoàng Hậu cao quý, đứng đầu sáu cung lục viện chủ trì đó."
"Ha ha," Cung Thanh Hàn ôm bụng cười, "Thanh Hạ là Công chúa, mẹ tôi là Hoàng Hậu, vậy cha tôi sẽ là Hoàng Đế, và tôi là Thái Tử hả? Ha Ha."
"Không sai," Sở Ấu Cơ nói, "Vì vậy, y phục của anh sẽ là lễ phục của thái tử Tề Quốc."
Cung ba ba cũng biết một chút về sáng tác của Sở Ấu Cơ, nhớ tới việc nàng tinh thông thư pháp, đối với việc nàng muốn tổ chức lễ cưới như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, cười nói, "Không tệ, lễ cưới như vậy cũng không phô trương, lại cũng nổi bật, cũng có chút ý nghĩa kỉ niệm." Dừng một chút, nói ra nghi vấn trong lòng, "Nhưng về phương diện y phục, liệu số đo có vừa không....."
"Cha," Cung Thanh Hạ hiểu ý phụ thân muốn hỏi gì, "Cha cho rằng con gái vô tâm đến nỗi không biết số đo của cha mình như thế nào sao?"
Lâm Dịch Huyên cười, "Hán phục vốn là y phục có tay áo lớn, quần áo lại rộng rãi, nhỏ hay to hơn một chút cũng không sao."
Sở Ấu Cơ nói, "Nói như vậy cũng không được, quần áo phải vừa vặn mới là tốt nhất, con và Thanh Hạ đã ghi vô cùng chính xác số đo của mọi người rồi, y phục sẽ không có sơ sẩy gì, mọi người cứ yên tâm,"
Tác giả có lời muốn nói: Thân phận thật của a Xuân đã lộ diện, tác phẩm sắp đi tới những chương cuối, mọi người nhớ theo dõi phiên ngoại của Tiểu Bình Quả nha (*∩_∩*)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT