Ôi, dáng vẻ đưa tình này.

"Ạch, thật muốn té xỉu......."

Chu Tiểu Kiều làm quá, đem thân thể ngã sang một bên, quên mất là bên cạnh không có vai Sở Ấu Cơ chống đỡ, suýt chút nữa té nhào trên đất, may là đúng lúc đó có Cổ Lệ Tiệp vòng vào eo nàng dìu nàng đứng vững, mới cứu nàng khỏi trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bên kia hai người đang nhìn nhau chăm chú, bị động tĩnh của Chu Tiểu Kiều làm cho kinh động, lúc này mới thu hồi tầm mắt lại.

Lâm Dịch Huyên ra lệnh, "Khục, đi thôi." Ôm đám người rời đi, đem Sở Ấu Cơ cùng Cung Thanh Hạ bao bọc vào bên trong, cùng đi ra ngoài.

Cung Thanh Hạ không cùng đến Lâm gia với mọi người, mà lấy cớ có việc quan trọng phải đến công ty xử lý, lái xe trở về cao ốc tổng bộ.

Sau khi Sở Ấu Cơ về đến nhà, một lòng chỉ nghĩ tới việc an bài mọi việc xong, sẽ đến Vân Đỉnh cùng Cung Thanh Hạ hưởng thụ cuộc sống hai người 1 thế giới, vì trong đầu luôn nghĩ như vậy, nên không thể tập trung làm điều gì, lúc ăn cơm trưa xong bị Chu Tiểu Kiều chế nhạo một phen.

Mọi người cơm nước xong xuôi không bao lâu, không biết Cung Thanh Hàn dò la tin tức Sở Ấu Cơ về nước từ đâu, cùng cha mẹ đồng thời đến Lâm gia vấn an Sở Ấu Cơ, ba người một nhà vừa vào đến cửa đều đơ ra như tượng gỗ, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần năm đó đã thay da đổi thịt, trở thành mỹ nhân trưởng thành không gì tả nổi, toàn thân tựa như bảo phủ một tầng kim cương lộng lẫy, vô cùng chói lóa.

"Ôi, Ấu Cơ của tôi." Cung mẫu lấy lại tinh thần, vọt tới trước mặt Sở Ấu Cơ, nắm chặt lấy tay Sở Ấu Cơ, kích động bật thốt lên, "Thật muốn đem về nhà làm con dâu a."

Chu Tiểu Kiều cùng Cổ Lệ Tiệp đang bưng chén trà lên uống, nghe được lời Cung mẫu nói, không khỏi 'Phụt' một tiếng, trà trong miệng phun thẳng vào người đối diện.

Cung mẫu tự biết mình nói lộ, hận không thể lấy kim khâu miệng mình lại, thầm nghĩ, lần trước ở Vân Đỉnh đắc tội không nhẹ với Lâm Dịch Huyên, ngày hôm nay lại liều lĩnh nói ra lời này ----------- trước đây tuy rằng cảm thấy tuổi tác Cung Thanh Hàn cùng Sở Ấu Cơ hơi chênh lệch, nhưng không phải là không có khả năng a, hiện tại nhìn thấy Sở Ấu Cơ càng ngày càng trổ mã, lại mang trong mình dòng dõi ngàn tỷ........... Ôi, rước được người con dâu như vậy vào nhà, không biết là phải tu phúc bao nhiêu đời nữa.........

Cung mẫu đang ngồi tự trách cùng tự ti, len lén nhìn phản ứng của Lâm Dịch Huyên, thấy Lâm Dịch Huyên cũng chẳng tỏ vẻ gì là không vui, mới thở phào nhẹ nhõm, Cung ba ba ở sau lưng cũng vừa lấy lại tinh thần, không khỏi thở dài tiếc nuối, tất nhiên cũng là một dạng xúc động giống như Cung mẫu.

"Ấu Cơ......" Cung Thanh Hàn đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, vì quá xúc động nên nói không ra lời, chỉ nhìn Sở Ấu Cơ cười khúc khích.

Sở Ấu Cơ mỉm cười đáp lại, hào phóng chỉ xuống ghế sô pha,"Thanh Hàn ca, mời ngồi."

Lâm phu nhân cũng đi tới bắt chuyện, ba người một nhà ngồi xuống, hiếm thấy Lâm Dịch Huyên cũng ngồi theo, nhất thời mọi người trò chuyện thật vui vẻ.

Chu Tiểu Kiều tìm đề tài nói chuyện với Cung Thanh Hàn, vừa nháy mắt ra hiệu cho Sở Ấu Cơ rời đi sớm một chút, 'Phải thừa dịp đi đi.'

Sở Ấu Cơ hiểu ngầm, cười cợt, tiện đà mỉm cười nhìn về phía Cung ba ba và Cung mẫu, "Bá phụ, bá mẫu ngồi ạ, cháu đến Vân Đỉnh gặp Thanh Hạ tỷ tỷ một chút."

Cung ba ba có chút băn khoăn, "Đáng ra hôm nay nàng phải đến thăm cháu mới đúng, đón gió tẩy trần cho cháu, nhưng phải để cháu đi thăm nàng."

Sở Ấu Cơ cũng không để bụng, chỉ cười, "Nhờ có Thanh Hạ tỷ tỷ mới làm cho tài sản của cháu tăng gấp 10 lần, đương nhiên cháu phải đến thăm nàng rồi." Là thật, trong vòng bốn năm qua, giá trị tài sản của tập đoàn Hi Sở đã tăng gấp hơn 10 lần.

Nói đến chuyện đấy cũng làm cho vợ chồng Cung gia cảm thấy mở mày mở mặt, đồng thời cười nói, "Coi như là vậy, cũng phải để Thanh Hạ tới thăm cháu mới đúng --------- dù sao cháu cũng là sếp của nàng a."

Lâm Dịch Huyên lên tiếng, "Nàng muốn đi thì để nàng đi."

Lâm phu nhân ở một bên phụ họa, "Tình cảm của Ấu Cơ cùng Thanh Hạ vẫn luôn tốt, 4 năm qua chưa gặp nhau, cũng nên để hai người hảo hảo nói chuyện a."

Lúc này vợ chồng Cung gia cười nói, "Lần này thì thôi, lần sau đừng chiều Thanh Hạ như vậy, nếu không Thanh Hạ sẽ được nước lấn tới mất ---------- Chung quy sếp cũng phải có dáng vẻ mới tốt."

Ba mẹ còn chê con gái như vậy, chọc cho mọi người cười ầm lên.

Sở Ấu Cơ vẫn giống như 4 năm trước, đi vào cao ốc Hi Sở từ hoa viên phía đông, sử dụng thang máy chuyên dụng đi thẳng tới tầng cao nhất.

Lúc này đã hơn 2 giờ chiều, Cung Thanh Hạ vẫn đang ở trong văn phòng tổng giám đốc.

Lão quản gia hỏi, "Ngài có muốn gọi điện cho Cung tổng không?" Ánh mắt khó nén được vẻ vui mừng ------ Chủ tịch từ hải ngoại trở về, càng ngày càng trưởng thành, trở thành nữ tử xuất sắc rồi, hắn là tâm phúc của Sở Đức Tuấn, đương nhiên vui mừng cho chủ tịch hiện tại.

"Không cần, " Sở Ấu Cơ mỉm cười vung tay, "Cháu chờ nàng ở đây là được rồi." Nhìn lão quản gia, "Mấy năm không gặp, tóc mai của ngài bạc không ít rồi."

"Đa tạ chủ tịch quan tâm," lão quản gia xúc động trong lòng, hơi khom người tạ ơn, tiện đà ngẩng đầu lên nói, "Kỳ thực, chủ tịch nên quan tâm Cung tổng nhiều hơn mới phải." Không chờ Sở Ấu Cơ đáp lời, lại nói, "Bốn năm qua, quả thực không dễ dàng với Cung tổng."

Sở Ấu Cơ gật gù, "Cháu biết."

Gần đến 6 giờ tối Cung Thanh Hạ mới trở lại Vân Đỉnh, nghe lão quản gia nói Sở Ấu Cơ đến rồi, ngẩn ra, làm sao lại không nói với mình một tiếng? Đến hoa viên tìm Sở Ấu Cơ.

Một tay Sở Ấu Cơ gối lên đầu, một tay đặt lên người, nhắm mắt nằm trên sân cỏ, đang ngủ.

Cung Thanh Hạ không khỏi thả nhẹ bước chân, đi tới bên cạnh Sở Ấu Cơ, ngồi xuống, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Sở Ấu Cơ, trong lòng dâng lên rung động không tên, miệng khô, lưỡi khô.

Giọng nói của Sở Ấu Cơ vang lên, "Lúc đọc sách, nếu như khí trời mát mẻ, ta rất thích nằm như vậy." Hóa ra vẫn chưa ngủ.

Tay của Cung Thanh Hạ vẫn chưa rời đi, trái lại thong dong xoa lấy gò má Sở Ấu Cơ, ôn nhu đáp, "Thật không?"

"Ân." Sở Ấu Cơ mở mắt ra, trong con ngươi là ôn nhu xán lạn, "Thanh Hạ nhà ta vẫn chưa đáp lại lời thỉnh cầu của ta."

"Thỉnh cầu gì?" Cung Thanh Hạ hơi nghiêng người, mãi đến khi chóp mũi chạm đến chóp mũi Sở Ấu Cơ mới dừng lại, ánh mắt mê ly, hơi thở như hoa lan, giọng nói có chút khàn khàn, "Tôi không nhớ rõ............"

Nàng quả thực không nhớ, ngay cả hô hấp cũng quên --------- còn có thể nhớ được gì chứ?

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, bụng Sở Ấu Cơ đầy oán niệm cũng không thể nào phản bác, thậm chí ngay cả lý trí cũng không biết đã đi đâu, mà nàng cũng không định tóm chúng trở về, ánh mắt nhìn về bờ môi no đủ của người yêu, mím mím môi, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự.........

Hai đôi môi dán chặt vào nhau, hôn đến trời đất mịt mù, dường như thời khắc này là khát vọng ngàn năm.

Phong bế hô hấp của đối phương, môi hai người bị ép tách ra, giờ khắc này, ánh mắt lạnh lùng thường ngày của Cung Thanh Hạ cũng tràn đầy sóng tình ôn nhu, hiển nhiên đã rất động tình.

Sở Ấu Cơ điều chỉnh lại hô hấp của mình -------- lẩm bẩm, "Ta thỉnh cầu......."

Đôi mắt Cung Thanh Hạ đột nhiên trong suốt, ngồi dậy, vén tóc mai ra sau tai, nhẹ như mấy gió nói, "Sau này hãng nói."

Sở Ấu Cơ không thể tin nổi tai mình, ngồi dậy theo, gần như cầu xin, "Thanh Hạ, đến tột cùng ta phải làm thế nào nàng mới đồng ý?"

Cung Thanh Hạ nhìn về phía chân trời, giọng nói ôn nhu, "Nếu như em có tâm, em sẽ tự biết phải làm sao."

Vốn dĩ là bất đắc dĩ hỏi dò ------- nhưng hóa ra Thanh Hạ thật sự cảm thấy mình thể hiện không đủ?

Sở Ấu Cơ cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy hi vọng mong manh, đôi mắt nhất thời sáng lấp lánh, "Có thể gợi ý cho ta được không?"

Cung Thanh Hạ đứng lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Tối nay tôi có tiệc xã giao."

Bị Cung Thanh Hạ bỏ lại, Sở Ấu Cơ si ngốc tại chỗ, lúc lấy lại tinh thần, bóng người Cung Thanh Hạ đã biến mất khỏi tầm mắt.

......... Càng, dĩ nhiên đi rồi?

Đuổi tới phòng, lão quản gia nói, "Cung tổng đã ra cửa."

Sở Ấu Cơ không còn gì để nói.

Lâm Dịch Huyên gọi tới, "Trở về nhà ăn cơm tối."

Sở Ấu Cơ liền về Lâm gia.

Sở Ấu Cơ vừa vào cửa, Lâm phu nhân ngẩn ra, "Sao lại về một mình thế này?" Hỏi ra nghi vấn của mọi người trong phòng khách, "Thanh Hạ không đến cùng cháu sao?" Vừa nói vừa ngóng trông về phía cửa, xác định Cung Thanh Hạ không ở phía sau mới đóng cửa lại.

Sở Ấu Cơ cười yếu ớt, "Tối nay nàng có hẹn, không thể phân thân." Trong lòng còn khổ hơn là ăn Hoàng Liên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở chủ nhân của nó là có tin nhắn gửi đến, lấy điện thoại ra xem một chút, là tin nhắn Cung Thanh Hạ gửi tới, "Gợi ý nhỏ cho em -------- hỏi mẹ tôi."

Hỏi Cung bá mẫu?

Sở Ấu Cơ như rơi vào sương mù ngàn dặm, nàng không bộc lộ gì, muốn ta mở miệng hỏi Cung bá mẫu sao đây?

Tuy nói là như thế, sau bữa cơm chiều, Sở Ấu Cơ vẫn dốc hết đề tài cùng tán gẫu với Cung mẫu, hy vọng có thể tìm ra manh mối, chỉ tiếc Cung mẫu không cảm thấy hứng thú với tất cả đề tài này, chỉ lôi kéo tay Sở Ấu Cơ tố khổ, nói đi nói lại chỉ một chuyện ------- "Già đầu, không có cháu ôm, số khổ."

Mặc dù Sở Ấu Cơ không cách nào triển khai "Điều tra", nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi.

Tiễn Cung gia ra về, Sở Ấu Cơ cảm thấy vô cùng thất vọng, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ nổi, một ý nghĩ không biết từ đâu bay tới, ".......... Chẳng lẽ là ------------ hài tử?"

Sở Ấu Cơ lập tức hưng phấn, mò tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Cung Thanh Hạ, "Là hài tử sao?"

Bên kia vẫn không trả lời.

Nhớ lại mấy năm trước ở trong nhà của phu nhân Adela bên Anh Quốc, Cung Thanh Hạ đã từng hỏi chuyện Tô Manh Tô Nhược, vì quá bất ngờ với vấn đề Cung Thanh Hạ hỏi, nàng chưa có câu trả lời thỏa đáng cho Cung Thanh Hạ, kết quả làm Cung Thanh Hạ cực kì bất mãn, từ đó về sau không bao giờ nhắc tới vấn đề này nữa, dù nàng có cố gợi ra để nói, Cung Thanh Hạ cũng từ chối thảo luận.

Sở Ấu Cơ lại gửi một tin nhắn, "Là muốn có con trước hôn nhân, sau đó mới kết hôn sao?"

Lần này Cung Thanh Hạ trả lời rất nhanh, nhưng chỉ 3 chữ, "Là muốn em."

Cung Thanh Hạ xem lại, chợt cảm thấy khá tối nghĩa và khó hiểu, nhưng kết hợp với những câu trên, cũng xem như ý cực kì sáng tỏ rồi.

Vì không thấy Sở Ấu Cơ trả lời lại, Cung Thanh Hạ lại gửi tới một tin nhắn bổ sung, "Mỗi ngày tôi đều bận xử lý sự vụ công ty, nào có thời gian rảnh? Hơn nữa, cân nhắc tới vấn đề tuổi tác và điều kiện sức khỏe, tôi thực sự không khỏe mạnh bằng em ------ Hẳn em cũng không muốn để tôi làm sản phụ cao tuổi chứ? Vì lẽ đó, hài tử đương nhiên là do em sinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play