Sở Ấu Cơ không khỏi nở nụ cười, ánh mắt long lanh mà linh hoạt.

Người phương Đông nói chung, màu mắt đều là màu nâu đậm, nhưng Sở Ấu Cơ thì khác, con ngươi của nàng là màu đen tuyền, hồn nhiên trong suốt như đôi mắt của trẻ sơ sinh.

Cười lên đặc biệt đẹp đẽ.

Ngày ấy, sau khi tỉnh lại, hôm nay là lần đầu tiên nàng cười, đặc biệt là từ khi đến Cung gia gặp Cung Thanh Hạ, nụ cười của nàng cơ hồ vẫn luôn nở trên mặt.

"Chỉ là gần đây cháu có đọc 《 Thuyết Giải Văn Tự 》, vì lẽ đó nhận ra."

"Thật sao? Không phải là Ấu Ấu khiêm tốn với bá bá chứ?"

"Dạ không ạ, cháu cũng chỉ nhận ra tám chữ triện, những chữ khác cháu cũng không biết."

"Ôi ôi!!! Các cụ nhà ta có câu 'Người trong nghề ra tay liền biết đúng hay không', Ấu Ấu đến, viết cho Bá Bá vài chữ xem sao."

".......Cháu cũng có luyện qua thư pháp, nhưng hiện tại," Sở Ấu Cơ nhấc tay phải lên, "Tay cháu đang bị thương."

"Ơ! Bị thương?" Cung Ba Ba ngước mắt đánh giá Sở Ấu Cơ một chút, "Bá Bá thấy cháu cũng không phải là đứa trẻ ham chơi, nào giống với những đứa trẻ bướng bỉnh kia, tại sao lại bị thương như vậy.......Nói cho Bá Bá biết có chuyện gì xảy ra?"

Sở Ấu Cơ kể lại câu chuyện buổi chiều, "Bà nội đặc biệt dẫn cháu tới cảm ơn Thanh Hạ tỷ tỷ."

"Thanh Hạ?" Cung Ba Ba nhìn về phía con gái, "Có chuyện như vậy sao?"

"Vâng." Thanh Hạ nhẹ như mây gió nói, "Chỉ là đi ngang qua."

"Đúng rồi! Lâm giáo sư cũng tới?" Cung ba ba chợt nhớ ra, để bút xuống đi ra ngoài, "Lâm giáo sư!"

Thư phòng chỉ còn lại Sở Ấu Cơ và Cung Thanh Hạ.

Sắc mặt Cung Thanh Hạ vẫn không đổi, vẫy tay, "Lại đây!"

".........?" Sở Ấu Cơ ngoãn ngoãn đi về phía nàng, ngước mắt không hiểu nhìn nàng.

Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng kéo ống tay áo màu vàng nhạt của Sở Ấu Cơ lên, nhìn vết thương đã được băng kín bằng băng gạc kia, "Đau không?" Nghe không ra câu hỏi hay câu cảm thán.

Sở Ấu Cơ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liên tục lắc đầu, "............Không đau." Trong lòng ấm áp.

"Không đau? Vậy sao vừa nãy không chịu viết chữ?" Cung Thanh Hạ lạnh lùng thốt, "Căn bản là không biết viết."

Sở Ấu Cơ, "..............."

Cung Thanh Hạ đứng lên, không nói một tiếng liền bước ra ngoài.

Sở Ấu Cơ đuổi theo. Lại nhớ ra là Điện Hạ không rành thư pháp, liền hỏi thăm dò, "Nói như vậy, Thanh Hạ tỷ tỷ hẳn là viết thư pháp rất tốt?"

"Khụ!!!" Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Vẫn tốt."

Cung Ba Ba không biết từ đâu nhô đầu ra nói, "Thanh Hạ tỷ tỷ của cháu, cũng biết viết tên của mình." Hóa ra Bá Bá ra khỏi thư phòng mới nhớ ra tay mình dính mực, cảm thấy bàn tay này mà bắt tay Lâm phu nhân thật không phải phép, liền tới nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra đúng lúc gặp hai người đang đi tới, "Cũng may là dùng bút máy kí tên, nếu như dùng bút lông, ba chữ 'Cung Thanh Hạ' của nàng cũng viết không nổi rồi."

Sở Ấu Cơ hạ thấp lông mày, mím mím môi cười. Đây là bản sắc của Điện Hạ a.........

Cung Ba Ba vẫn thao thao bất tuyệt, "Chữ kí của Thanh Hạ tỷ tỷ cháu, là mời nhân viên thiết kế chuyên nghiệp thiết kế ra, nàng luyện hơn một tháng, mới có thể miễn cưỡng coi quả bầu thành chiếc gáo. Tuy rằng từ nhỏ để Thanh Hạ đến Anh Quốc du học, nhưng chữ Hán của nàng, nếu so với người ngoại quốc viết thư pháp, e rằng còn không bằng a........"

Cung Thanh Hạ dừng bước lại ---------hình tượng của nàng bị hủy thật là thê thảm, nàng nhìn Cung Ba Ba một chút.

Nếu đổi là người khác, nhất định sẽ không hiểu được sóng ngầm trong đôi mắt của Cung Thanh Hạ, nhưng Cung ba ba lại khác, Cung ba ba dùng khuỷu tay đụng vào Sở Ấu Cơ một cái, "Thanh Hạ tỷ tỷ của cháu tức giận rồi." Sau đó hạ thấp giọng, ghé vào tai Sở Ấu Cơ nói, "Tính khí quái gở vô cùng, từ nhỏ đã thế rồi."

Sở Ấu Cơ cố nén không cười ra tiếng.

Đi tới phòng khách, Cung ba ba hàn huyên với Lâm phu nhân một hồi, Cung mẫu ở một bên nói, "Món ăn sắp nguội hết rồi, có chuyện tới bàn cơm lại nói."

Mọi người liền ngồi xuống bàn ăn.

Cung ba ba hướng về Cung mẫu khen, "Gia Nghi, tiểu Ấu Ấu nhìn được chữ triện."

"Ơ, thật hả?" Cung mẫu nhìn về phía Sở Ấu Cơ, khen ngợi nói, "Đám thanh niên bây giờ phụ thuộc quá nhiều vào điện thoại cùng máy tính, lời ăn tiếng nói còn không tốt, chớ nói chi tới chữ phồn thể, chữ triện so với chữ phồn thể còn khó hơn rất nhiều, ngay cả ta trợn tròn hai mắt cũng không nhận ra được quá hai chữ, Lâm gia quả nhiên là gia đình gia giáo, dạy dỗ đứa nhỏ cũng thật tốt."

Lâm phu nhân nói, "Nói tới thư pháp này, không phải vì tôi là bà ngoại của cháu mà khen cháu, Ấu Ấu nhà tôi viết thư pháp như tiểu bạch thỏ ăn củ cải --------- rất có thiên phú a, không có gì có thể làm khó được nàng."

Sở Ấu Cơ có chút thẹn thùng, "Bà ngoại..........."

"Hóa ra Ấu Ấu quả nhiên là viết thư pháp đẹp!" Cung ba ba vỗ đùi, "Thật sự là khó có được người như Ấu Ấu! Hôm nào đó Chủ tịch có nhã hứng, liền viết cho Cung gia ta một bản thư pháp nhé, Cung gia nhất định treo ở giữa phòng khách để mỗi ngày được nhìn ngắm."

Lâm phu nhân không khỏi nở nụ cười, hướng về Cung mẫu nói, "Cái miệng của chồng cô, thật sự là, chẳng trách làm chức quan lớn như vậy. Mặc dù tôi biết hắn nịnh hót, nhưng vẫn thật mát lòng mát dạ a."

Nói xong mọi người đều cười.

Chỉ có Cung Thanh Hạ vẫn bộ mặt nghiêm túc, yên lặng ăn cơm.

Sở Ấu Cơ thu lại hết trong mắt, nhìn thấy trên bàn có ngó sen, liền gắp một miếng bỏ vào trong bát Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ dùng bữa."

Cung mẫu mừng rỡ không thôi, "Ôi chao, Ôi ôi!!! Ấu Ấu làm sao lại biết Cung Phấn nhà ta thích ăn ngó sen?"

Sở Ấu Cơ cười cợt, cũng không trả lời.

Lâm phu nhân nói, "Đây đúng là vừa khéo a, hai người bọn họ trước đây chưa từng gặp mặt, Ấu Ấu làm sao biết sở thích của Cung Phấn a."

Cung ba ba cười nói, "Nào đâu phải chỉ là vừa khéo, mà là duyên phận, xem ra đúng là chủ tịch của chúng ta thật hiểu ngầm tổng giám đốc a, sau này Hi Sở nhất định phát triển vững chắc, ha ha ha......."

Sở Ấu Cơ mỉm cười nói, "Mượn câu chúc lành của Cung bá bá."

Cung Thanh Hạ dừng đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn Sở Ấu Cơ một chút, không lên tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Cung mẫu nói, "Nói tới Hi Sở, không phải người làm mẹ như tôi đau lòng con gái, Thanh Hạ nhà tôi đúng là chịu quá nhiều áp lực, cũng chịu rất nhiều oan ức, tôi lấy ví dụ, bởi vì nhiều nhân viên lâu năm phản đối Ấu Ấu làm chủ tịch, Thanh Hạ không thể không ra tay đàn áp, mời bọn họ ra khỏi công ty, vì thế đắc tội với rất nhiều người, khoảng thời gian gần đây còn khá hơn một chút, thời gian trước, điện thoại trong nhà bị quấy rối liên tục, có người còn giữa thanh thiên bạch nhật gọi điện đến đe dọa, 'tìm người họ Cung trừng trị' còn có người viết thư khủng bố......Bây giờ nghĩ lại, những ngày đó quả thực vô cùng khổ sở."

Lâm phu nhân nghe xong, trầm mặc không đáp lời.

Sở Ấu Cơ nói, "Vì cháu trẻ người non dạ, sợ rằng không đủ kinh nghiệm thực tế, vì lẽ đó chưa bao giờ hỏi đến chuyện công ty, đưa đến bản thảo, cháu đều kí thông qua, chưa từng dị nghị. Sau này phải phiền Thanh Hạ tỷ tỷ chỉ bảo nhiều hơn, nếu cần cháu ra mặt, cháu nhất định sẽ......"

"Em mới mười mấy tuổi, ra mặt có thể làm gì?" Cung Thanh Hạ nói xong thả bát xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Em vẫn là chuyên tâm đọc sách đi." Đi lên lầu.

"Nói đi là đi, cũng không chào hỏi Lâm phu nhân một tiếng." Cung mẫu cầm đũa chỉ về bóng lưng Cung Thanh Hạ quở trách, "Thật sự không biết lễ phép là gì."

Không nghĩ Lâm phu nhân lại nói, "Nàng không hàn huyên với tôi, xem ra không coi tôi là người ngoài, đúng ra, cô mới là người khách khí đó."

Cung mẫu cười, "Thật không biết nàng tu phúc khí mấy đời, mới được Lâm giáo sư ưa thích nàng đến vậy."

Ngày hôm sau, lớp mười ban 2, Sở Ấu Cơ dường như biến thành người khác ----

Đôi mắt vỗn dĩ luôn u buồn giờ đây sáng lấp lánh.

Trước đây bước vào lớp vẫn luôn cúi đầu, hiện tại hiên ngang ưỡng ngực, bước chân cũng có tiết tấu.

Xưa nay chưa từng thấy nàng nở nụ cười, ngày hôm nay lại nở nụ cười tươi tắn bước vào lớp học như vậy.

Hơn nữa cũng chủ động giao tiếp với bạn học, còn mang theo hộp kẹo, đầu tiên là cho người bạn cùng bàn học --- Tiểu Tĩnh một viên, tiếp theo cho các bạn học xung quanh, trước đây đều chôn mặt trong sách vở, nếu không ai hỏi nàng câu nào, nàng đều không mở lời.

"Ấu Cơ," Giang Tiểu Tĩnh vừa ăn kẹo vừa nói, "Lão sư mới dạy Ngữ Văn của chúng ta sắp lên lớp rồi."

Sở Ấu Cơ ngạc nhiên, "Vậy Tưởng lão sư....."

"Tưởng lão sư chỉ là dạy tạm thời, lão sư chủ nhiệm nói Lão Sư Ngữ Văn chính thức có việc quan trọng phải xử lý, vậy nên bây giờ nàng mới có thời gian lên lớp."

"Đúng vậy a," Nam sinh ngồi đằng sau chợt lên tiếng, "Bởi vì thời gian trước, bạn bị ốm không lên lớp nên không biết được."

Nam sinh bên trên xoay người xuống nói, "Mình nghe nói Lão Sư dạy ngữ Ngữ Văn này vừa mới tốt nghiệp, hình như là tốt nghiệp hệ tiếng Trung trường đại học B, rất lợi hại."

Giang Tiểu Tĩnh cảm thấy không thể tin nổi, "Tốt nghiệp hệ tiếng Trung của đại học B? Đều là trường học viện, nhưng hệ tiếng Trung thì chuyên ngành là nghiên cứu tiếng Trung, nhưng không có chuyên ngành về sư phạm, coi như Lão sư mới dạy Ngữ Văn kia có tốt nghiệp trường đại học B thật, nhưng vẫn không có kinh nghiệm dạy về sư phạm, có đúng không? Vậy nàng lấy chứng nhận tư cách gì để đứng lớp đây?"

Sở Ấu Cơ không khỏi nở nụ cười, "Tiểu Tĩnh biết thật nhiều."

Giang Tiểu Tĩnh nhanh nhảu trả lời, "Vẫn còn tốt. Vì mình rất có hứng thú với vị lão sư mới này nên cũng tìm hiểu qua về tư liệu."

Không chỉ riêng Sở Ấu Cơ, bạn học trong lớp khác đều tràn đầy tò mò vị lão sư mới này.

Tiết 2, giờ ngữ văn.

Sau khi chuông vào học vang lên, tất cả mọi người đều vô cùng chờ đợi.

Nhưng 15 phút qua đi, vẫn chưa nhìn thấy bóng người của Lão sư Ngữ văn.

Tiểu Tĩnh có chút ngồi không yên, "Xem ra vẫn chưa xử lý xong việc cá nhân nhỉ? Nhìn dáng vẻ này, hẳn là sẽ không tới."

Một bạn học phía sau nói, "Nếu như Lão Sư dạy Ngữ Văn của chúng ta không đến, Tưởng Lão Sư nên đến a, làm sao lại không có lão sư nào? Không phải là muốn chúng ta tự học chứ?"

Đang nói, chợt nghe thấy tiếng phanh oto chói tai dưới lầu.

Không biết là người nào gấp như vậy? Liều mạng vậy sao?

Mọi người đang nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, chỉ chốc lát, cửa phòng bị ai đó đá bay vào, tiến vào một bóng người, thở hổn hà hổn hển nói, "Chào các em........ Thật xin lỗi.... Tôi đến muộn....... Chờ một chút để tôi lấy hơi..."

Lão Sư dạy Ngữ Văn trong truyền thuyết rốt cuộc đã tới.

Ánh mắt của các bạn học đều tập trung trên người vị lão sư trẻ tuổi kia, chỉ thấy nàng cao bình thường, khuôn mặt tinh xảo, cắt đầu nấm, trước hơi thấp, tóc hai bên phủ xuống vành tai, ánh mặt trời chiếu vào, hiện lên dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, tràn đầy năng lượng.

"Chào mọi người!" Lão Sư dạy Ngữ Văn thở ra một hơi, bắt đầu giới thiệu về mình, "Tôi tên là Chu Tiểu Kiều, là Lão sư dạy Ngữ Văn của mọi người, nếu như không có chuyện khác phát sinh, tôi sẽ theo lớp đến lớp 12......"

"Phụt!"

Sở Ấu cơ đang uống nước, nghe lời giới thiệu của Lão Sư Ngữ Văn, nhất thời phun nước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play