Cung Thanh Hạ cúp điện thoại, lập tức cầm chìa khóa lao ra cửa, lái xe mất hơn 2 tiếng mới tới sân bay Amsterdam.
Vẫn luôn là bé ngoan ở nhà đọc sách, có khi còn chưa từng bước chân ra khỏi thành phố, bỗng nhiên đi tới đất nước xa lạ, hơn nữa một thân một mình, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao....... Đám vệ sĩ kia rốt cục là làm kiểu gì? Diêu Nhữ Ninh cũng không biết sao? Lâm phu nhân yên tâm để cháu gái đi như thế chứ? Những người này thật đúng là.......
Vừa đi vừa nghĩ, Cung Thanh Hạ tức đến điên người, vốn tưởng rằng sau khi gặp mặt sẽ là một trận long trời lở đất, nhưng khi nghe đứa bé kia gọi 2 tiếng "Tỷ tỷ!" thì không phát hỏa nổi.
"Đợi có lâu không?"
"Không ạ." Sở Ấu Cơ vừa nói vừa cúi đầu lấy ví tiền trong túi ra, rút ra 2 tờ tiền Euro, "Ở đây có thể dùng tiền Euro chứ?" Không thấy đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, Cung Thanh Hạ đã đi đến quầy tính tiền xong, đứng ở đó chăm chú nhìn nàng.
Đây rõ là tức giận rồi......
Sở Ấu Cơ cúi đầu, kéo theo hành lý, như đứa trẻ phạm lỗi đi về phía phụ huynh, "Tỷ tỷ......"
Cung Thanh Hạ lấy balo đang đeo trên người Sở Ấu Cơ xuống, lại nhận lấy hành lý, "Được rồi, đi thôi." Thấy đứa bé vẫn đứng im tại chỗ mân mê ngón tay, liền kéo tay nàng, "Đi thôi." Rõ ràng nên nổi trận lôi đình mới đúng, ngược lại thành ra dỗ dành đứa bé.......... Đây thật sự là mình sao?????
Trên đường.
"Tỷ tỷ, sao tỷ không nói tiếng nào với bá phụ, bá mẫu đã rời đi rồi? Bá mẫu rất lo lắng cho tỷ, gọi điện khắp nơi tìm tỷ."
Tôi còn chưa trách móc gì em, em ngược lại đến đây trách móc tôi hả?
Cung Thanh Hạ nghĩ trong lòng, hơi nheo mắt lại. Nhưng cũng không nói gì, cũng không liếc mắt nhìn đứa bé chút nào.
Sở Ấu Cơ bỗng hoan hô, "Tỷ tỷ, em thấy cối xay gió kìa!" Có ý muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Ở Hà Lan nhìn thấy cối xay gió có gì mà ngạc nhiên, em muốn tôi mất mặt lắm sao?
Mặt Cung Thanh Hạ lại càng tối xầm.
Sở Ấu Cơ nhìn ra cửa sổ, "Oa, tiểu bảo bảo ngồi trong xe đẩy bên đường kia thật là trắng, xinh quá đi."
Gọi người ta là tiểu bảo bảo, răng sữa của em đã thay hết chưa?
Mặt Cung Thanh Hạ càng trở lên tối xầm, "Thắt dây an toàn vào."
Bé ngoan Sở Ấu Cơ ngoan ngoãn nghe theo.
Tuy rằng giọng nói của tỷ tỷ vô cùng lạnh lùng, nhưng rốt cục chịu mở miệng nói chuyện là tốt rồi.......
Sở Ấu Cơ biết vậy nên bầu không khí trong xe cũng dễ chịu hơn rất nhiều.....
Điện thoại di động chợt vang lên, là Lâm phu nhân gọi tới.
Sở Ấu Cơ vui vẻ nhận điện, "Bà ngoại!"
"Ấu Ấu, cháu đã tới nơi chưa?"
"Đến rồi ạ."
"Cháu để Thanh Hạ nói chuyện với bà, như thế bà mới yên tâm." Đến bây giờ mới nhớ tới chuyện xác nhận lại.
Sở Ấu Cơ đưa điện thoại cho Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ, nói mấy câu với bà ngoại."
Cung Thanh Hạ âm thầm nghĩ, 'Là bà ngoại của em, không phải của tôi, em có biết không?'
Cung Thanh Hạ nói, "Bà ngoại, cháu là Thanh Hạ, Ấu Ấu đã có cháu chăm sóc, bà cứ yên tâm." Nói xong hận không thể gõ vào đầu cái người đang ngồi ghế phụ kia.
Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tôi yên tâm rồi." Dặn dò vài câu chú ý thân thể rồi gác máy.
Sở Ấu Cơ lúc này mới nhớ ra, "Gọi điện quốc tế rất đắt, điện thoại của bà nhất định bị trừ rất nhiều tiền." Nhớ tới lúc vừa nãy biên tập gọi được một nửa thì hết tiền.
Vừa nhìn đã biết chưa từng ra nước ngoài ------------ Gọi quốc tế cũng chỉ đắt hơn gọi trong nước một chút, còn có ------ em đến tột cùng có biết mình giàu có thế nào không? Mới mất có chút tiền mà đã hô to gọi nhỏ như vậy, thật đúng là thần giữ của.
Cung Thanh Hạ liếc nhìn đứa bé một chút.
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu nhỏ, chớp mi, "Sao vậy?"
"Khục, không sao cả."
Xe xuống khỏi đường quốc lộ, lái vào một đường nông thôn nhỏ khúc khuỷu, một bên là kênh nước nhỏ hẹp, dần dần có thể nhìn thấy dân cư, mái nhà trắng đặc biệt làm người ta chú ý.
Sở Ấu Cơ bị vẻ đẹp của vùng nông thôn này hấp dẫn chú ý, ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ.
Có tỷ tỷ bên cạnh, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở lên tươi đẹp, chớ đừng nói chi là quang cảnh nông thôn sạch sẽ phảng phất như tiên cảnh này.
Ân, vào thời điểm này có thể dụi đầu vào vai tỷ tỷ làm nũng thì thật hoàn mỹ...........
Khóe môi Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng nở sang hai bên......
Nghĩ gì thế? Cười ngọt như vậy.....
Cung Thanh Hạ xem đứa bé một chút, thu hồi tầm mắt, "Sắp đến nơi rồi."
Trong tiềm thức muốn cướp đi sự chú ý của đứa bé với phong cảnh bên ngoài.
Có điều, quả thực là sắp đến nơi rồi.
Trong một thôn nhỏ tập trung nhiều nhà, nhưng cách nhau bằng đường thủy, mỗi tòa nhà đều có không gian độc lập riêng, quanh mỗi gian nhà đều có một mảnh đất trống, dáng vẻ không giống nhau, diện tích cũng không giống nhau, trồng những cây cỏ khác nhau, khó có thể so với vườn tinh xảo trước sân của Trung Quốc, nhưng lại mang một vẻ đẹp phong tình khác.
Xe nhẹ nhàng đi qua khu dân cư, dừng lại trong bãi xe công có người trông giữ.
Sau khi xuống xe, đi theo phía sau Cung Thanh Hạ, đi qua một cây cầu nhỏ, Sở Ấu Cơ trỏ thẳng ngón tay lên tuyên bố, "Em thích cây cầu kia."
Mặt cầu dùng gỗ nguyên bản chưa xẻ lát thành, lan can được làm bằng kim loại sơn màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, vui tai vui mắt.
Sở Ấu Cở cảm thấy dân bản địa rất giỏi tận dụng đường nét màu trắng, bất kể là mái nhà, cửa sổ hay lan can đều được kết hợp rất tinh tế.
Bóng người thanh tú phía trước mang theo balo, tay kéo hành lý, không nhanh không chậm dẫn đường.
Sở Ấu Cơ nhanh bước đuổi theo, ngẩng đầu nhìn Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ!"
Ánh mắt Cung Thanh Hạ vẫn chăm chú nhìn phía trước, "Hả?"
"Em muốn ở đây cả đời, không quay về."
Muốn cướp lời thoại của tôi sao? Cách đây mười năm tôi cũng nói như vậy, khi đó thậm chí còn hạ quyết tâm cô độc ở chỗ này đến cuối đời.
Cung Thanh Hạ nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng thì lại nói, "Thế giới này không phải em muốn gì là được." Ngữ khí vừa nhạt vừa lạnh.
Ngữ khí lạnh lùng, nhưng Sở Ấu Cơ nghe vào tai vẫn rất hưởng thụ, đem đầu nhỏ cọ cọ vào cánh tay Cung Thanh Hạ.
"Khục, khục." Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Em vẫn chưa nói đến Hà Lan làm gì."
Sở Ấu Cơ nhìn trái nhìn phải, miết miết ngón tay, "Mau xem! Nơi đây có đám vịt nhỏ thật đáng yêu......... A! Không biết là vịt nhỏ hay uyên ương?"
Cung Thanh Hạ, "..............."
Đến cửa nhà, Cung Thanh Hạ lấy chìa khóa từ trong túi ra, Sở Ấu Cơ thì đứng phía sau tung hô, "Oa, nhà thật đẹp! Nếu như có thể thu nhỏ lại, thật muốn ôm vào lòng chụp ảnh lưu niệm!"
Lớn vậy rồi, hành vi chẳng khác gì đứa trẻ.
Một phần là cao hứng khi đến đất nước xa lạ, còn có tỷ tỷ bên cạnh, 2 người 1 không gian riêng, mặt khác, tỷ tỷ thích dáng vẻ trẻ con của mình, vậy mình liền biểu hiện như đứa trẻ cho nàng xem.
Cung Thanh Hạ đẩy cửa ra, "Đây là bất động sản duy nhất của tôi ở Châu Âu."
Sở Ấu Cơ gãi đầu một cái, "Em cũng mơ hồ, không biết mình có bao nhiêu bất động sản ở Châu Âu nữa............"
Cung Thanh Hạ liếc Sở Ấu Cơ chút, "Em là người có tiền."
Sở Ấu Cơ, "........"
Cung Thanh Hạ vội vàng thu xếp hành lý, Sở Ấu Cơ ở một bên chớp mắt đánh giá gian phòng, chợt hỏi, "Tỷ tỷ, ba bữa chúng ta ăn gì? Ăn đồ ăn ngoài sao?"
"Ở đây không có đồ ăn ngoài, chỉ có sữa bò, bánh mì."
Sở Ấu Cơ, "Mỗi ngày đều ăn như vậy sao?" Ngữ khí hững hờ, vẫn đang chú ý nhìn ngắm trang trí trong nhà.
Cung Thanh Hạ thẳng thắn, "Ừ!"
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Không phải vậy thì sao?" Ngược lại, có đánh chết tôi cũng không xuống bếp ------ lần làm bánh khoai tím kia là ngoại lệ duy nhất, kết quả làm nàng bị bỏng tay, đau gần chết.
Sở Ấu Cơ siết tay thành quyền, kiên định nói, "Em sẽ nấu a!"
Đáng tiếc, Cung Thanh Hạ không hề liếc nhìn nàng chút nào, "Quên đi, nhà tôi nhỏ, chịu không nổi khói dầu."
Sở Ấu Cơ, "........"
Bà chủ hàng xóm đang đứng trước cửa sổ chăm sóc chậu cây treo ngoài hiên cửa sổ, không biết là hoa gì, lá đã khô vàng, nhưng hoa màu đỏ sẫm, chậu cây được theo bằng dây thừng, thực sự là tú sắc khả xan.
Cửa sổ hai nhà mặc dù không đối diện nhau, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Sở Ấu Cơ chuyển mắt chăm chú nhìn chậu hoa của bà chủ hàng xóm, mắt cùng miệng đồng thời triển khai thành vòng tròn.
Bà chủ hàng xóm sớm đã bị vẻ hoạt bát đáng yêu của Sở Ấu Cơ hấp dẫn, lúc này thấy Sở Ấu Cơ chăm chú nhìn chậu hoa của mình, không khỏi nở nụ cười.
Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, cũng cười vẫy tay với đối phương.
Giọng nói của Cung Thanh Hạ vang bên tai, "Em xem qua các phòng ở đây đi, thích phòng nào, liền chọn làm phòng ngủ cho mình."
Sở Ấu Cơ quay đầu lại, "Cái gì gọi là cho em chọn phòng ngủ? Em muốn ngủ với tỷ tỷ!" Ở Vân Đỉnh của Hi Sở (Tầng biệt thự cao nhất của Hi Sở) vẫn luôn ngủ cùng a, hiện tại đột nhiên tách ra, bảo người ta làm sao chịu."
"Bảo em đi xem thì đi xem đi." Cung Thanh Hạ đưa tay cởi khăn quàng cổ của Sở Ấu Cơ xuống, treo lên trên giá, chỉ tay một cái, "Đi."
"..........."
Sở Ấu Cơ mân mê ngón tay, chu miệng nhỏ, liếc nhìn qua mỗi gian phòng, cái nào cũng không ưng, trong lòng nghĩ tới kế hoãn binh ------- kéo dài thêm một ngày, kéo dài thêm một ngày, kéo dài đến hết kì nghỉ thì càng tốt, lấy cớ gì bây giờ? Vừa tới quốc gia xa lạ, buổi tối sợ ngủ một mình? Hay là...........
Đang nghĩ, bên ngoài chợt có người gõ cửa.
Vừa vặn, Sở Ấu Cơ mừng thầm, hiện tại cần ai đó giải vây, thật nhanh chạy tới mở cửa, lại bị Cung Thanh Hạ cướp bước đi trước.
Người tới chính là bà chủ hàng xóm, cùng Cung Thanh Hạ nói ngôn ngữ địa phương, Sở Ấu Cơ nghe một chữ cũng không hiểu.
Bà chủ từ ái đi rồi, Cung Thanh Hạ phiên dịch cho Sở Ấu Cơ, "Hàng xóm mời chúng ta ăn cơm tối."
Ánh mắt Sở Ấu Cơ lóe sáng, "Đây là chuyện tốt."
Cung Thanh Hạ khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt nhìn chăm chú đứa bé ------------ trước đây đến đây nghỉ ngơi, tuy rằng không lâu, nhưng cũng không thể nói là ngắn, hàng xóm chưa từng mời nàng sang ăn cơm tối, đứa bé kia vừa đặt chân đến, đã được hàng xóm sang mời ăn cơm gia đình, đến tột cùng là có huyền cơ gì bên trong?
________________________
Ngày mai là Chủ Nhật nên sẽ không có chương mới nhé mọi người:v
Tớ Tên Kun
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT