Sở Ấu Cơ nghe xong báo cáo, yên lặng chừng 30 giây, "Sự việc xảy ra ở đâu? Cách tổng bộ bao xa? Bộ bảo an đã phái người tới chưa?"

"........." Đội trưởng bảo an khiếp sợ trước vẻ bình tĩnh của vị chủ tịch nhỏ tuổi này, vô hình trung bị loại khí tức bình tĩnh kia cảm hóa, cũng trấn tĩnh lại, "Căn cứ theo thông tin vị trí thư kí Cổ nói qua điện thoại, nơi xảy ra sự việc ở gần thành phố S, ước chừng cách tổng bộ 30 km, bộ bảo an khi nhận được tin tức đã phái 20 người đi."

"Mọi người xử lý rất tốt," Sở Ấu Cơ trầm tư chốc lát, "Chuyện này nhất định phải bảo mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, tốt nhất là đừng báo cảnh sát, nhưng nếu cảnh sát chủ động tham gia, phải tích cực phối hợp với cảnh sát." Làm thương tổn đến Thanh Hạ tỷ tỷ, ta nhất định trả lại gấp trăm lần.

"Không báo cảnh sát.......... Chủ tịch muốn cho qua chuyện này?"

Sở Ấu Cơ nhíu mày, "Tôi cũng không nói như vậy."

"Ặc......." Đội trưởng bảo an ý thức được mình phạm sai lầm nghiêm trọng, "Xin lỗi, chủ tịch......"

"Anh không cần xin lỗi."

"Ngài nghỉ ngơi, tôi báo tin cho Diêu chủ tịch."

"Đương nhiên phải báo cho nàng. Thế như sau này có tin tức gì, phải lập tức báo cho tôi. Trước tiên như vậy đi."

Sở Ấu Cơ cúp điện thoại, cảm giác như có gì đó bóp chặt lấy trái tim mình, vô cùng choáng váng, chệch choạng mò tới ghế sô pha, không tự chủ được ngồi xuống, Thanh Hạ tỷ tỷ...........

"Ấu Ấu, cháu không sao chứ?" A Xuân hỏi thân thiết. Nàng vẫn đứng nghe bên cạnh.

Sở Ấu Cơ ngẩng đầu lên, nhìn nửa ngày, lắc đầu, "Cháu không sao......."

A Xuân thở dài, "Thư kí Cổ nên báo cho ngay cho cháu mới phải, chứ không nên báo với bộ bảo an kia, đám người kia mỗi ngày đều đi giày tây, đeo kính đen, đi trên đường thật khiến cho người ta sợ hãi, kỳ thực chẳng làm được chuyện gì."

"Cổ tỷ tỷ chắc là lo lắng cháu tuổi còn nhỏ, không chịu nổi cú sốc lớn, không muốn cháu lo lắng."

"Điều này cũng đúng."

Hai người đang nói, điện thoại phòng khách vang lên, lần này là Diêu Nhữ Ninh gọi đến, mở miệng gọi một tiếng, "Ấu Ấu...." Liền không nghe thấy nói gì nữa.........

"Alo? Diêu tỷ tỷ?"

"Ạch......... Không nên gọi tỷ tỷ, tôi và mẹ cháu cũng xem như bạn cùng lứa tuổi." Diêu Nhữ Ninh hắng giọng một cái, "Tôi muốn nói, không nên vì chuyện của Cung Thanh Hạ mà bi quan hay hoảng sợ, cháu còn có tôi, tôi sẽ toàn lực bảo vệ cháu."

Sở Ấu Cơ cảm động, "Cám ơn ngài......" Nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.

Bên kia đã gác điện thoại.

Điện thoại di động đặt cạnh gối, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nghe máy, thế nhưng tiếng chuông điện thoại chưa một lần vang lên, vô số lần gọi vào số của Cung Thanh Hạ cùng Cổ Lệ Tiệp, đều chỉ nghe được một câu, "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đang tắt máy."

Đau lòng đến nỗi nghẹt thở, Sở Ấu Cơ bò dậy, nhớ tới khẩu quyết sư phụ từng dạy, nhắm mắt ngồi tĩnh tâm, cố giữ bình tĩnh, hít thở mấy lượt, trong lòng liền dễ chịu hơn chút.

Nhưng vẫn không ngủ được.

Nằm trên giường, nhìn chăm chú ánh đèn cạnh giường, trong đầu nghĩ tới những chuyện phát sinh......

Ông nội qua đời, tai nạn trên không của Sở Thị, ngày nào ra đường cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, Thanh Hạ tỷ tỷ gặp chuyện trên đường cao tốc.....

Những sự việc nối tiếp diễn ra, tựa hồ như có âm mưu nào đó đang tồn tại......... Hướng tới Hi Sở hay là mình? Hay là cả hai đều là mục tiêu?

Đang tự suy nghĩ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Sở Ấu Cơ cầm điện thoại, vừa nhìn, trên màn hình điện thoại là "Thanh Hạ tỷ tỷ", vội vàng ấn nút nghe, "Tỷ tỷ!" Nước mắt như mưa.

Giọng nói bên kia vô cùng hờ hững, "Tôi không sao, chỉ là trầy da cánh tay chút thôi!" Nàng vừa mới biết bộ bảo an đã gọi điện cho Sở Ấu Cơ -------- nhóm người này tứ chi phát triển, đến tột cùng là có đầu óc hay không?

"Vậy thì tốt," Sở Ấu Cơ lấy tay lau nước mắt trên mặt. "Hiện tại tỷ tỷ ở đâu?"

"Đã về thành phố rồi, ở Bệnh Viện Đa Khoa...... Đừng khóc."

"Cổ tỷ tỷ có khỏe không?"

"Nàng cũng không có chuyện gì."

Tất cả đều không sao, làm sao có cảm giác không phải sự thật vậy........

Sở Ấu Cơ có chút hoài nghi, có điều nghe được giọng nói của Cung Thanh Hạ, như uống thuốc an thần, cũng đỡ lo lắng hơn trước.

"Bệnh Viên Đa Khoa sao? Em đi thăm 2 người một chút."

"Đã muộn, tôi hơi mệt, muốn ngủ," Giọng nói của Cung Thanh Hạ bỗng chốc lạnh lùng, "Chiều mai tan học xong hãng đến."

"Ơ....... Được."

Vừa nói được chữ 'Được' bên kia đã gác máy.

Nhìn thời gian, cũng đã hơn 3 giờ sáng, Sở Ấu Cơ nằm chết dí trong chăn, cảm giác vừa mới chợp mắt được một chút, chuông báo đã vang lên.

Ngủ cũng không ngon, hơn nữa một lòng muốn đến thăm Cung Thanh Hạ, buổi học hôm nay không lọt tai chữ nào, tiếng chuông tan học vừa vang lên, liền thu thập cặp sách bước nhanh ra khỏi lớp học.

"Ấu Cơ!"

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.

Sở Ấu Cơ quay đầu lại, "Chu lão sư?"

Chu Tiểu Kiều nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ, "Tôi thấy em hôm nay không có chút tinh thần học tập nào, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Sở Ấu Cơ cười, "Không có."

"Thật sao?" Chu Tiểu Kiều cũng cười, "Vậy là tôi suy nghĩ nhiều rồi." Dừng một chút, "Có điều, nếu như gặp phải khó khăn gì, nhớ phải nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp gì đó cho em."

Sở Ấu Cơ gật đầu, "Sẽ. Cô vẫn luôn là phúc tinh của em." Bỗng nhớ tới biên tập từng nói, "Bối cảnh của Chu Tiểu Kiều không đơn giản".......

Sau khi tạm biệt Tiểu Kiều xong, Sở Ấu Cơ rút điện thoại ra, đang định gọi tới cho Cung Thanh Hạ hỏi xem nàng nằm ở phòng nào, đã sớm có người gọi tới -------- là Diêu Nhữ Ninh.

"Ấu Ấu "

"Diêu tỷ tỷ?"

"..........." Đối phương trầm mặc chốc lát, xong cười khẽ, "Không phải tôi đã sớm nói không nên gọi tôi là tỷ tỷ sao?" Cũng không chờ Sở Ấu Cơ đáp lời, lại nói, "Tôi nghe nói cháu chuẩn bị tan học xong sẽ đến thăm Thanh Hạ?"

"Ừ, vâng!"

"Ý kiến của tôi là ------- cháu tốt nhất đừng đi. Cổ nhân nói, 'Quý nhân ít lời." Quý nhân tốt nhất đừng dễ dàng lộ diện, đặc biệt ở những nơi như bệnh viện....."

"Diêu tỷ tỷ," Sở Ấu Cơ ngắt lời Diêu Nhữ Ninh, "Tôi tuy rằng hết sức quý trọng ngài, thế nhưng điều này không thể nghe theo."

Bên kia cười khẽ, "Tôi cũng không nói là không cho cháu gặp Cung Thanh Hạ, tôi chỉ cảm thấy không nên gặp ở Bệnh Viên Đa Khoa, không an toàn, cháu đi càng không an toàn, trên thực tế tôi có một biện pháp tốt hơn, muốn tham khảo ý kiến của cháu."

"...... Diêu tỷ tỷ, mời nói."

"Cao ốc tổng bộ của Hi Sở có tổng cộng 72 tầng, từ tầng 68 trở xuống là tầng làm việc, tầng 72 là tầng của chủ tịch kiêm tổng giám đốc trước đây ---- Sở lão tiên sinh, bên trong đầy đủ đồ dùng, tôi muốn cháu phê chuẩn, để Thanh Hạ đến tầng 72 dưỡng thương, vừa thuận tiện để Cung Thanh Hạ công tác, thứ hai, cũng quan trọng hơn, dễ dàng bố trí bảo an bảo vệ, hơn nữa trên tầng cao nhất còn có sân đáp trực thăng, nếu như xảy ra sự cố nào, có thể nhanh chóng rời đi."

Sở Ấu Cơ rõ ràng không hiểu mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, chớ đừng nói đến chi tiết nhỏ như vậy, lập tức suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Được, tôi đồng ý."

"Vậy tôi lập tức phái người đi làm, an bài xong sẽ gọi điện thông báo cho cháu." Nói xong gác điện thoại. Không chút dây dưa dài dòng.

"Thanh Hạ tỷ tỷ, " Sở Ấu Cơ gọi cho Cung Thanh Hạ, nói lại kiến nghị của Diêu Nhữ Ninh, "Em cũng cảm thấy tỷ dưỡng thương ở nơi đó sẽ tương đối an toàn, hơn nữa em sẽ mời bác sĩ tốt nhất chăm sóc cho tỷ."

"Vết thương của tôi không nặng, hơn nữa tôi cũng có thể tự mời bác sĩ," Trong giọng nói của Cung Thanh Hạ không nghe ra sóng lớn, "Có điều, tầng cao nhất của Hi Sở chỉ nên để cho người họ Sở ở."

Sở Ấu Cơ bất đắc dĩ chu miệng nhỏ, "Đó là tài sản của em, em nói được là được, tỷ tỷ không chỉ bị thương mới có thể đến nơi đó, sau này vết thương lành, cũng có thể ở lại nơi đó, không cần mỗi ngày qua lại nhà với công ty."

"Tôi còn muốn về nhà ăn món ăn mẹ tôi nấu." Trong giọng nói lộ ra chút hờn dỗi trẻ con.

"...... Vậy em sẽ đưa tỷ tỷ chìa khóa, tỷ tỷ muốn ở đâu thì ở đó, muốn về thì về, muốn ở thì ở, tùy theo ý tỷ tỷ."

"Ạch, nghe cũng không tệ."

Lúc Sở Ấu Cơ được gặp Cung Thanh Hạ, cũng là chuyện của ngày hôm sau.

Cung Thanh Hạ cùng Cổ Lệ Tiệp đã được chuyển đến tầng 72 của tổng bộ Hi Sở, hơn nữa phòng ngủ của hai người còn ở sát nhau.

Thương thế của hai người không nhẹ như những gì Cung Thanh Hạ nói qua điện thoại --------- Cung Thanh Hạ bị thương cũng không phải trầy da, mà là vết thương do súng đạn gây ra, tay trái bị đạn bắn trúng, may là chưa thương tổn đến xương cốt, vết thương của Cổ Lệ Tiệp cũng là do súng đạn gây ra, bị bắn vào cẳng chân, đạn gặm vào xương đùi, khá là nghiêm trọng.

"Tỷ tỷ......"

"Tôi không phải khỏe mạnh sao, khóc cái gì?"

"Em bảo a di nấu canh cá bạc, tỷ tỷ nếm thử một chút."

"Tôi không muốn ăn, cầm cho thư kí Cổ đi." Kỳ thực muốn nói là, để cho thư kí Cổ một ít, không có nàng ấy, tôi đã sớm sang thế giới khác rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại thành dáng vẻ khác. Cung Thanh Hạ cũng khâm phục chính mình.

Cũng còn may, Sở Ấu Cơ đã sớm đoán ra hàm ý của nàng, khẽ mỉm cười, "Ừ, hai người đều có phần." Múc cho Cung Thanh Hạ một bát, nhìn nàng uống xong, "Mùi vị thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Sở Ấu Cơ lại múc một bát cho Cung Thanh Hạ, "Em đi thăm Cổ tỷ tỷ một chút."

"Đi đi, có điều, nàng thích em gọi nàng là Nhị nãi hơn."

Chân phải của Cổ Lệ Tiệp được băng bó chằng chịt, tựa như cái bánh giò treo cuối giường, nhưng khí sắc rất tốt, tinh thần cũng vậy.

"Đây là món gì mà thơm vậy?"

"Canh cá bạc, không biết tỷ có thích hay không?"

"Cháu gái của tôi thật hiếu thảo, đương nhiên thích uống a."

Thời điểm như vậy còn phấn khởi đùa giỡn, cũng thật làm cho người ta yên tâm.....

"Oa, ăn thật ngon a!" Cổ Lệ Tiệp uống một bát xong, khuếch đại tán thưởng.

Sở Ấu Cơ cười, nhân cơ hội nói, "Cảm ơn tỷ đã cứu Thanh Hạ tỷ tỷ."

"Aizzzz, ai bảo cháu trả gấp đôi lương cho tôi đây, cầm tiền của người ta, cũng nên bán mạng vì người ta mà, hơn nữa...... Thay vì nói tôi cứu nàng, chẳng bằng nói nàng đã cứu tôi."

Sở Ấu Cơ lệch đầu, "Sao lại thế?"

"Vốn là chiếc xe của nàng được độ tính năng ngầm, dưới sự giúp đỡ của tôi, xe của Cung Thanh Hạ đã sớm thoát khỏi vòng vây của 5 chiếc xe thể thao kia, nhưng vì cứu tôi, nàng lại lái xe trở lại...."

Sở Ấu Cơ hiểu ý, nở nụ cười, "Vì lẽ đó, trái tim của tỷ tỷ cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài."

"Tôi lại đoán, nàng cảm thấy sau này không có ai cãi nhau với nàng sẽ rất cô quạnh......... Lại nói, còn canh cá hay không? Tôi muốn ăn bát nữa."

"Còn đây!"

Tác giả có lời muốn nói: 3 giờ sáng....

【 Thật không dám tin tôi có thể hoàn thành công việc vào 3 giờ sáng, (≥◇≤), Phò mã ngày hôm đó viết chữ đến nỗi đại thương nguyên khí 3 tháng, không nghỉ ngơi viết ra áng văn này, hơn nữa không phải trong thời gian nghỉ hè, cũng xuất phát từ việc cân nhắc sức khỏe, đại khái sau đó không còn kiên trì viết văn muộn đến vậy, vì lẽ đó cũng đăng thông báo xin nghỉ vài hôm, trước xem 《 Văn Tâm Điêu Long 》 từng nghe thấy một câu "Dốc hết tâm can làm việc", cảm thấy là nói khuếch đại, bây giờ mới biết, hoàn toàn là tả thực, bất quá ta sẽ tận lực (╯-╰)/】

【 Cuối cùng muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt tới Thương Khóa cùng Thanh Điện đã gửi lời bình luận dài đến vậy, đặc biệt là Thanh Điện, đó là bình luận dài nhất Tiểu Bình Quả từng được đọc (≥◇≤), ôm lấy Thanh Điện khóc lớn, mọi người đừng cản ta, cũng không cần khuyên ta, để ta khóc một lần cho đủ, 5555555555........... 】

______________

Edit truyện này chỉ đắn đo mỗi cách xưng hô thế nào T___T Tiếng Việt phong phú quá cũng khổ mà, TQ thì chỉ "wo" với "ni", Tiếng Anh chỉ 'I' với 'You', còn Việt Nam ta thì tỷ tỷ cách xưng hô T____T chuyện hiện đại, chả lẽ ta cho hết về 'Ta' với 'Ngươi' -__-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play