Người này từ trước đến nay sau khi uống say sẽ không nhớ được gì.

Ôm Thẩm Ninh Hinh ngủ một đêm, mơ cả đêm cùng nàng ở công viên chèo thuyền, ngủ một giấc dậy, hỏi cái gì cũng không nhớ rõ.

Chỉ nhớ đêm qua bạn gái làm xương sườn cùng với một bàn lớn đồ ăn ngon cho nàng, cầu hôn a, video a, không nghĩ về nhà a, một chút cũng không biết gì.

Đối với việc này Thẩm Ninh Hinh cũng không nhắc đến, sợ nàng trong lúc nhất thời xấu hổ chết ở trong WC.

Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, nàng sẽ thay người này lưu trữ, ngày sau lại nói.

Chỉ cần biết nàng có bao nhiêu yêu mình là được rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền gợi lên khóe miệng, nghĩ hôm nay là thứ bảy, Khâu Diệc Bạch lại khó có được nhàn rỗi, vì thế liền chuẩn bị nói nàng nghỉ ngơi nhiều một chút.

Còn mình thì đứng dậy đi rửa mặt, tính toán lát nữa làm một bữa sáng phong phú cho Khâu Diệc Bạch.

Kết quả còn chưa đi đến phòng tắm, vừa chuyển đầu đột nhiên phát hiện phía sau lưng có thêm một cái đuôi.

Khâu Diệc Bạch đi theo nàng.

Trên người còn mặc một bộ áo ngủ không biết tìm được lúc nào, là một bộ váy thuần màu đen, cổ áo cùng cổ tay áo đều có viền hoa, xương quai xanh trắng nõn lộ ở bên ngoài.

Gợi cảm lại đáng yêu, đẹp muốn chết.

Làm tim Thẩm Ninh Hinh mới sáng sớm liền nhảy nhót một trận.

Cố tình người nọ còn không biết gì, mắt trông mong giơ tay đi về phía nàng.

Đứng yên trước mặt nàng, nhẹ giọng mở miệng cùng nàng oán giận: "Hinh Hinh ta hảo nhức mỏi, đôi mắt cũng đau quá a......"

Này không phải vô nghĩa sao?

Thẩm Ninh Hinh im lặng.

Thật không dám dấu diếm, kỳ thật eo của ta vẫn còn đau đây.

Nàng thở dài, sau đó liền kéo Khâu Diệc Bạch qua, nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng, một bên xoa một bên giống như hống tiểu hài tử nói với nàng đau đau bay đi.

Ngoài ra, một câu cũng không dám nói thêm.

Chủ yếu là sợ nàng nhớ tới chuyện đêm qua quay video.

Dù sao video kia quá mức trân quý, người này ở bên trong cùng nàng tố cáo nửa ngày, nói thật nhiều lời âu yếm, vừa khóc vừa thề, thật sự là quá đáng yêu.

Xóa mất rất đáng tiếc a.

Mới không muốn để nàng nhớ tới đâu.

Cũng may, Khâu Diệc Bạch thật đúng là không nhớ tới, Thẩm Ninh Hinh vừa mới xoa cho nàng xong tức khắc liền mỹ tư tư chui vào phòng tắm rửa mặt, một bên tẩy một bên soi đôi mắt, còn nói với Thẩm Ninh Hinh về sau trước khi ngủ phải uống ít nước mới được.

Làm cho Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười, sau đó liền nhón mũi chân lên nhẹ nhàng hôn hôn nàng.

Ngữ khí cũng phóng tới mức ôn nhu nhất, nói với nàng: "Không cần lo lắng, lát nữa liền hảo."

Nhờ họa được phúc, đổi được một cái hôn ngọt ngào.

Khâu Diệc Bạch cảm giác thật vui vẻ, vội vàng hôn lại Thẩm Ninh Hinh vài cái, làm xong hết tất cả liền cùng nàng đi phòng bếp, muốn học làm cơm.

Thậm chí còn rất chuyên nghiệp mặc tạp dề vào, lại dùng tiểu da gân mà Thẩm Ninh Hinh cho để cột chắc tóc.

Thoạt nhìn bộ dạng rất chuyên nghiệp.

Kết quả vừa bắt đầu liền lộ nguyên hình, tuy nói so với lần trước có vẻ thuần thục hơn nhiều, nhưng động tác vẫn như cũ gặp khó khăn.

Bởi vì tóc cột thấp, sợi tóc sẽ luôn ở trong lúc lơ đãng mà rơi xuống dưới, nhiễu loạn tầm mắt cùng tâm tình.

Không lâu sau chân tay liền bắt đầu loạn cả lên.

Làm Thẩm Ninh Hinh nhìn đều muốn cười, cũng không biết vì sao năng lực học tập của Khâu Diệc Bạch đặc biệt cường đạo như vậy, như thế nào vẫn luôn té ngã ở việc học nấu cơm.

Bất đắc dĩ chỉ có thể vẫy vẫy tay hô dừng một tiếng.

Chính mình lại đem người dắt trở về trong phòng, cầm lấy tiểu da gân cột lại tóc cho nàng.

Chẳng qua lần này nổi lên trêu đùa.

Dựa theo ký ức khi còn nhỏ, chải cho nàng hai cái đuôi ngựa.

- ------------------------------------------

Thẩm Ninh Hinh cùng Khâu Diệc Bạch ở nhà cả ngày.

Xem điện ảnh, vui vẻ ăn đồ ăn vặt, chơi chơi trò chơi.

Dù sao ngày thường công tác quá bận rộn, trừ bỏ buổi tối cùng cuối tuần ra, thời gian hai người có thể ở bên nhau tính ra rất ít.

Lần này vừa lúc nhàn rỗi, tóm lại là muốn nhiều dính dính nị nị.

Đối với việc này Khâu Diệc Bạch cũng muốn như vậy.

Thậm chí ở trong lòng còn trộm lên kế hoạch cho ngày mai, muốn mang Thẩm Ninh Hinh đi khắp nơi chơi chơi.

Kết quả vừa mới chuẩn bị xong, đột nhiên phát hiện Thẩm Ninh Hinh đang tiếp điện thoại.

Nghe nội dung hình như là bằng hữu của nàng gọi tới, giống như là có người muốn tổ chức sinh nhật, mời nàng ngày mai đi tham gia tiệc sinh nhật.

Sinh nhật sao?

Khâu Diệc Bạch nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt theo bản năng chuyển dời đến trên mặt của Thẩm Ninh Hinh.

Còn rất nhiệt liệt, tuy Thẩm Ninh Hinh đang hết sức tập trung nghe điện thoại, nhưng vẫn phát hiện ra được.

Sau đó liền có điểm lo lắng, nghĩ Khâu Diệc Bạch có thể là không bỏ được nàng đi.

Dù sao...... Dựa theo ý tứ an bài của Lý San bên kia.

Mỗi khoản ăn nhậu chơi bời tất cả đều được an bài đặc biệt thỏa đáng, giống như không chơi đến buổi tối sẽ không dễ dàng thả người về nhà.

Chính vì nguyên nhân này cho nên Thẩm Ninh Hinh mới có điểm lo lắng, sợ Khâu Diệc Bạch một người ở nhà sẽ cảm thấy cô đơn.

Đang chuẩn bị hỏi một chút có thể mang theo người nhà hay không.

Kết quả chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy người nọ đã ghé sát vào bên cạnh chính mình.

Hai cái đuôi ngựa phe phẩy, giống như hai tiểu cánh, liền như vậy chậm rãi tiếp cận nàng.

Sau đó còn bám vào bên tai nàng, đặc biệt nhỏ giọng nói một câu: "Ngươi đi đi, không cần để ý đến ta."

"Ngày mai ta cũng có hẹn." Nàng nói, "Cùng bằng hữu cùng nhau ra ngoài câu cá."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh Hinh nghe thấy nàng nhắc đến bằng hữu, trước kia chưa từng nghe nàng nói qua.

Cũng không thấy nàng cùng người nào khác cùng nhau đi ra ngoài chơi, ngày thường trừ bỏ gặp hộ khách, đi công tác, cũng chỉ có đi nhà xưởng.

Không khỏi sinh ra hoài nghi, cảm thấy người này khẳng định là sợ mình lo lắng cho nên mới nói như vậy.

Vì thế sau khi cúp điện thoại liền chuẩn bị hảo hảo dò hỏi một phen.

Ai ngờ Khâu Diệc Bạch giống như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức trở lại trong phòng đem đồ đi câu cá lấy ra cho nàng xem, nói chính mình đã sớm chuẩn bị tốt.

Thậm chí còn vừa chuẩn bị vừa tiếp điện thoại, nghe nói chính là bằng hữu kia gọi tới, đang cùng nàng xác định thời gian ngày mai xuất phát.

Giống như mọi chuyện đã định, biểu tình thật nghiêm túc.

Mở Weibo ra xem, cũng không thấy một cái động thái khóc chít chít nào.

Cho nên...... Thực sự là có hẹn?

Thẩm Ninh Hinh liền thoáng yên tâm một chút, nghĩ Khâu Diệc Bạch không phải ở nhà một mình là tốt rồi.

Lúc này mới hồi đáp lại với Lý San, ngày hôm sau lại dậy thật sớm để chuẩn bị.

Khâu Diệc Bạch cũng dậy chung với nàng, đồng dạng chuẩn bị trang điểm, sau đó cõng đồ đi câu lái xe đưa nàng ra cửa.

Ở trong xe trộm dính ngọt ngấy một hồi lâu mới thả người đi.

Lúc này bộ dạng rời đi còn rất nhanh, giống như gấp đi hẹn gặp mặt vậy.

Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm thân ảnh nàng rời đi thật lâu mới quay đầu.

- ---------------------------------------------

Sinh nhật lần này đặc biệt náo nhiệt.

Là một phú nhị đại, bằng hữu của Lý San đặc biệt nhiều.

Người nhiều chơi lên liền tận hứng, hứng thú thực mau được kéo lên, không khí càng thêm nhiệt liệt.

Tâm sự a, giao hữu a, để lại phương thức về sau thuận tiện liên lạc cũng có.

Bởi vì lớn lên xinh đẹp, trong lúc đó còn có không ít người lại đây câu dẫn Thẩm Ninh Hinh.

Tuy nói tất cả đều đã bị nàng cự tuyệt, nhưng chung quy vẫn có một ít người không can tâm, tổng nghĩ vạn nhất chính mình lại được thì sao.

Cuối cùng phiền đến Thẩm Ninh Hinh không có biện pháp, dứt khoát nói với Lý San cùng đám người kia, nàng muốn đi xem ngoan ngoãn, sau đó chạy đến lầu hai tìm nơi thanh tịnh.

Xác thật cũng không tính là nói dối, dù sao nàng cũng có chút nhớ ngoan ngoãn.

Đương nhiên, không chỉ nhớ một mình tiểu miêu ngoan ngoãn này, mà còn nhớ đại ngoan ngoãn đang đi câu cá nữa.

Vì thế liền móc di động ra gọi điện thoại cho Khâu Diệc Bạch, muốn hỏi một chút nàng đang làm gì.

Bên kia qua một hồi lâu mới tiếp.

Ngữ khí nghe thấy còn rất vui vẻ, ở trong điện thoại nói với nàng chính mình câu được một con cá lớn, trở về sẽ nấu canh cho nàng uống.

Sau đó lại dặn dò nàng hảo hảo chơi, không cần lo lắng chính mình.

Chưa nói được vài câu liền cúp điện thoại.

Khả năng là đang câu hăng say đi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh liền không quấy rầy nàng nữa, ngồi ở trên giường chơi với tiểu ngoan ngoãn một lát, sau đó lại đi xuống lầu tìm Lý San.

Một lần đợi liền đợi tới chạng vạng.

Khâu Diệc Bạch ở bên kia nói là đang ăn cơm, tạm thời phải chờ thêm một lát nữa mới có thể trở về.

Thẩm Ninh Hinh cũng không thúc giục nàng, đứng ở giao lộ vẫy một chiếc xe, nghĩ dù sao cũng không có việc gì, không bằng trước quay về công ty một chuyến.

Kỳ thật công việc trên đỉnh đầu nàng còn rất nhiều.

Thứ hai có mười mấy cái đơn hàng đều phải xử lý, một đống lớn công việc cùng sự tình kế tiếp cần chuẩn bị, nếu thật sự dồn hết tất cả vào thứ hai ngẫm lại liền thấy đau đầu.

Hẳn là nên lấy về một ít để xử lý.

Nhưng Khâu Diệc Bạch thật vất vả mới trở về, nếu cuối tuần không có việc gì cần hoàn thành, Thẩm Ninh Hinh liền muốn bồi bồi nàng, cũng không muốn quản chuyện công tác này nọ.

Nếu hiện tại có thời gian...... Vậy vẫn nên trở về xử lý công việc một chút đi.

Thứ hai đỡ phải lo liệu quá nhiều việc làm không hết.

Đang lúc nghĩ ngợi, xe đã tới nơi rồi.

Thẩm Ninh Hinh trả tiền xe xong liền xuống xe, lúc đi ngang qua một nhà cửa hàng tiện lợi phát hiện bọn họ đang xử lý các loại sen đá, liền nhịn không được mua một cây.

Làm cái trang trí đặt ở phòng ngủ cũng khá tốt, như vậy về sau Khâu Diệc Bạch đến ngủ lại có nhiều thứ để cho nàng nhìn.

Còn có thể nói với nàng, ngươi xem, cái cây thực vật này có đáng yêu không? Bạn gái của ta so với nàng còn đáng yêu hơn nha.

Trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, một bên vừa đi một bên vừa nghĩ, cứ như vậy lên lầu.

Vừa mới chuẩn bị móc chìa khóa ra để mở cửa, kết quả vừa giương mắt lên liền thấy cửa đã mở ra rồi.

Lại hướng vào trong thăm dò, thậm chí còn liếc thấy một tia ánh sáng.

Là từ trong văn phòng của Khâu Diệc Bạch chiếu ra tới.

Thẩm Ninh Hinh lập tức sửng sốt, mắt nhìn tin nhắn của Khâu Diệc Bạch mới gửi cho mình vài phút trước, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Vội vàng bước nhanh về phía trước nhìn vào bên trong.

Cái gì câu cá nha, cái gì ăn cơm nha, người này lúc này còn đang ngồi ở bên trong đây.

Vừa nhìn bộ dạng liền biết đã ở thật lâu, bên cạnh còn thả một đống lớn văn kiện đã xử lý tốt.

Trên cùng còn có phân bảng biểu, vừa nhìn tiêu đề liền thấy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chính là văn kiện của buổi tối thứ sáu mà Thẩm Ninh Hinh chưa có xử lý.

Lại nhìn về phía bên trái còn có mấy vỏ kẹo chocolate cùng một bao bánh quy nhỏ chưa ăn xong.

Quá đáng thương a.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế đầu quả tim tức khắc liền đau một chút, vội vàng đẩy cửa ra đi vào.

Động tĩnh có chút lớn, liền đem người này dọa sợ, ngao một tiếng theo bản năng nắm lấy đồ đi câu ở một bên.

Còn tưởng rằng có quỷ.

Kết quả vừa nhìn, nguyên lai là bạn gái của mình.

Khâu Diệc Bạch sửng sốt, gương mặt xoát một chút liền đỏ.

Trái tim trong nháy mắt nhảy lên tới cổ họng, trong óc cũng bắt đầu vội vàng xoay chuyển, nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào với Thẩm Ninh Hinh.

Tổng không thể ăn nhanh như vậy đi, mười phút trước vừa mới ăn được một nửa, mười phút sau liền ngồi ở trong văn phòng.

Này cũng quá...... Không hiện thực đi.

Chính là làm hài tử sầu đến hỏng rồi, một hồi lâu cũng không nói ra được lời nào.

Lại nhấc mắt lên, liền thấy Thẩm Ninh Hinh đã muốn chạy tới trước mặt cách nàng rất gần rồi. . ngôn tình hài

Biểu tình nhìn qua cũng rất nghiêm túc, hỏi nàng có phải ngươi căn bản là không có đi câu cá đúng hay không, ngươi là bởi vì không muốn làm cho ta lo lắng mới cố ý nói dối?

"Đi sinh nhật có rất nhiều người mang theo người nhà." Thẩm Ninh Hinh nói, "Ngươi rõ ràng có thể cùng đi với ta, vì cái gì cố tình muốn chạy tới công ty tăng ca nha......"

Lập tức liền chọc thủng lời nói dối của nàng.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy gương mặt lại càng đỏ thêm vài phần, ánh mắt cũng theo bản năng liếc nhìn về hướng khác.

Nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không thể đem nguyên nhân chân chính nói ra.

Trên thực tế nàng là muốn cùng nhau đi.

Không riêng gì sinh nhật, Thẩm Ninh Hinh đi đâu nàng liền muốn đi theo đó, cho dù chỉ là một cái góc xó xỉnh nào đó nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng nàng không dám.

Bởi vì đó là bằng hữu của Thẩm Ninh Hinh.

Mà nàng từ nhỏ đến lớn đều không có bằng hữu.

Khi còn nhỏ cha mẹ quản quá nghiêm, rất ít khi cho nàng thời gian giải trí, mỗi ngày trừ bỏ học tập cũng chỉ có học tập, chỉ khi nào ra ngoài nói chuyện làm ăn mới có thể mang theo nàng, lấy kinh nghiệm từng trải đặt nền móng cho nàng.

Từ khi đó bắt đầu Khâu Diệc Bạch liền không giao bằng hữu.

Tuy nói sau này cũng gặp qua mấy người chủ động tiếp cận nàng, nhưng mục đích đều không đơn thuần.

Sơ trung, cao trung, đại học, cơ bản đều là như thế này.

Ngay cả sau này công tác cũng vậy.

Nàng không chỉ một lần nghe thấy đồng sự ở sau lưng nói xấu mình, nói nàng là thông qua quan hệ đặc thù mới bò lên được, nói nàng chính là cái công cụ làm việc, nói nàng đức không xứng vị, thậm chí còn có người nói nàng nhân phẩm rác rưởi......

Đối với việc này nàng thật sự một chút biện pháp cũng không có.

Bất đắc dĩ chỉ có thể làm cho chính mình trở nên hung một chút, bày ra bộ dạng cấp trên nên có, làm bộ nàng thật bất cận nhân tình, cũng không cần bằng hữu.

Khả năng nàng cũng không xứng có được bằng hữu đi.

Cho nên nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn luôn có một hạt giống tự ti chôn ở dưới đáy lòng của nàng.

Lần này cũng giống như vậy, sợ chính mình đi theo sẽ làm bạn gái mất mặt, sợ chính mình sẽ làm hỏng việc.

Dứt khoát liền lấy cớ cũng muốn đi ra ngoài chơi, trực tiếp trốn vào trong văn phòng.

Kỳ thật cũng không tồi, không riêng gì có thể xử lý công việc trên đầu, còn có thể giúp bạn gái chia sẻ không ít việc nha.

Chẳng qua những lời này nàng không dám nói với Thẩm Ninh Hinh.

Lời nói tới bên miệng, lại do dự vài lần cuối cùng biến thành: "Bởi vì ta không thích náo nhiệt."

"Lại nói ngươi cũng nên có chút thời gian cùng không gian cho chính mình." Nàng nói như vậy, lời lẽ chính đáng còn vỗ vỗ bả vai của Thẩm Ninh Hinh, "Ta tăng ca xử lý công tác cũng khá tốt."

Còn tưởng rằng lúc này chính mình thoạt nhìn khẳng định đặc biệt khốc.

Kỳ thật ủy khuất nơi đáy mắt đã giấu không được nữa rồi.

Làm Thẩm Ninh Hinh đau lòng đến hỏng rồi, đối với nguyên nhân nàng không đi cũng dần dần đoán được hơn phân nửa.

Bất quá suy xét đến mặt mũi của Khâu Diệc Bạch, cuối cùng cũng không có thể nói ra được.

Vì thế cuối cùng cũng chỉ giơ lên cây sen đá mà mình mới mua kia, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn làm việc của nàng, nói với Khâu Diệc Bạch là cố ý mua cho nàng, ngươi liền đặt ở trên bàn làm việc, mệt mỏi liền nhìn nó, nhiều cảnh đẹp ý vui a.

Thậm chí còn cố ý hỏi nàng một câu: "Đẹp không, đáng yêu không?"

Vừa dứt lời Khâu Diệc Bạch liền gật gật đầu.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc gợi lên một mạt cười, vừa định mở miệng nói cái bất quá......

Không nghĩ tới người này lại cùng nàng trăm miệng một lời.

Nói ra giống y như nhau, đều là câu kia: "Bất quá, bạn gái của ta càng đáng yêu hơn một ít nha."

Sau một lúc lâu, cả hai người đều cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play