*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khâu Diệc Bạch xem những tư liệu đó đều nói như vậy.
Cái gì một đêm mấy lần, một lần bao lâu thời gian.
Bộ dạng nhìn qua giống như rất lợi hại.
Không muốn bị Thẩm Ninh Hinh ở trước mắt cười nhạo, vì thế liền bắt đầu nói ẩu nói tả, thiển mặt nói chính mình cũng có thể làm được.
Vốn tưởng rằng lúc này chính mình nhìn khẳng định sẽ cực kỳ giỏi.
Ai ngờ nhìn Thẩm Ninh Hinh một cái, không những không thấy được bội phục từ trong mắt người ta, mà ngược lại thấy được tràn đầy bất đắc dĩ.
Cho nên...... Nàng nói sai rồi sao?
Khâu Diệc Bạch thấy thế sửng sốt, gương mặt không khỏi càng nóng lên vài phần, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hồng.
Mắt trông mong nhìn chằm chằm nàng, nháy mắt liền có thể rớt xuống mấy viên nước mắt.
Làm Thẩm Ninh Hinh nhìn có chút muốn cười, nhưng sợ người này chịu đả kích vạn nhất về sau để lại bóng ma tâm lý thì làm sao bây giờ, chỉ có thể thở sâu một lần nữa điều chỉnh tâm thái bắt đầu hống.
Tuy nói chính mình cũng rất thẹn thùng, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay về phía nàng.
Vòng qua cổ, nhẹ nhàng câu lấy, ôm sát, lúc sau chậm rãi ép xuống.
Môi cũng dần dần tiến về phía trước, nhớ tới chuyện lỗ tai của Khâu Diệc Bạch thực mẫn cảm, liền lặng lẽ cắn xuống vành tai của nàng, thanh âm thực nhẹ nói một câu: "Hảo nha, bạn gái của ta giỏi nhất......"
Không dùng sức quá lớn, có điểm đau, nhưng lại có chút ngứa.
Cảm giác vi diệu ở trong bóng đêm tràn ngập mở ra, làm đầu quả tim người đều đi theo run vài cái.
Cảm giác thực tốt.
Tốt đến mức trong nháy mắt trong đầu Khâu Diệc Bạch liền không suy nghĩ được gì nữa, giống như quanh thân vào lúc này tất cả đều hỗn loạn lên, bên tai ầm ầm vang lên, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay cả ánh mắt cũng đi theo lung lay một chút, qua thật lâu mới dần dần hồi thần.
Nhưng từ đây trong tầm mắt không chứa đựng bất kỳ một vật nào khác.
Chỉ có một mình Thẩm Ninh Hinh.
Khâu Diệc Bạch ngẩn người, duỗi tay lau lau nước mắt, sau một lúc lâu cúi đầu thò lại gần, thực nhẹ thực nhẹ hôn lên môi nàng.
Nhớ tới cảm giác vừa rồi khi bị cắn, vì thế lực đạo liền bắt đầu chậm rãi tăng thêm, bám vào môi nàng nghiền nát gặm cắn hảo một phen.
Lúc sau lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, theo môi dần dần chuyển đến cổ, thân mật cọ cọ, lưu lại mấy dấu hôn màu đỏ nhạt.
Ngay sau đó lại đến xương quai xanh.
"......"
Toàn bộ hành trình không có một chút gì làm người cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Ninh Hinh có điểm sững sờ, một khi mở miệng liền có thanh âm nhỏ vụn từ môi tràn ra.
Trong óc cũng loạn đến cực điểm, ngẫm lại cứ như đi vào cõi thần tiên nửa ngày, lúc sau không biết như thế nào trong đầu còn toát ra câu cảm thán ——
Năng lực học tập của học bá thật là tốt a.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Khâu Diệc Bạch đã giải khai nút thắt của nàng.
Làn da của nàng vốn dĩ là trắng.
Lại bởi vì thẹn thùng, lúc này đã mang theo một tầng nhàn nhạt phấn hồng, đẹp đến cực hạn.
Chọc đến tiểu khóc bao ở trước mắt cũng không nhịn được đỏ cả tai, bàn tay vẫn luôn nắm lấy cổ tay nàng cũng dần dần di chuyển xuống, không biết đến tột cùng sẽ dừng ở nơi nào.
Thời khắc mấu chốt, Thẩm Ninh Hinh bưng kín mắt.
Thật sự là xấu hổ không dám gặp người, cho nên dứt khoát lựa chọn không nhìn, nhưng mỗi một cây thần kinh lại căng thẳng, nhạy bén đến mức có thể phát giác được mỗi một động tác của Khâu Diệc Bạch.
Giống như đang giới thiệu chương trình, đại não đem kết quả nhận được điên cuồng phản hồi lại cho nàng.
Cổ, xương quai xanh, cổ tay, eo......
Nhưng lúc sau đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì.
Thẩm Ninh Hinh đợi một hồi lâu không thấy người này động, không khỏi đỏ mặt thoáng dời đi, theo khe hở giữa mấy ngón tay nhìn ra bên ngoài.
Sau đó liền phát hiện, người này đang mắc kẹt.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, gương mặt không có hồng giống nhau, nước mắt tràn đầy nơi hốc mắt, tốc độ lau cũng không đuổi kịp tốc độ rớt.
Thẹn thùng a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy biểu tình co quắp của người này cùng đỏ bừng hai tai, ngay cả đầu quả tim cũng đi theo mềm mềm xuống.
Dứt khoát tắt đi tiểu đèn bàn bên cạnh sô pha.
Sau đó lại khẽ cắn môi bắt lấy cổ tay nàng, nhắm mắt, nhẹ nhàng dẫn đường cho nàng hướng về phía trước.
Lòng bàn tay của Thẩm Ninh Hinh có điểm lạnh.
Không giống như là bị gió đêm lây dính lành lạnh, mà giống như dấu vết lưu lại của nước mắt.
Khâu Diệc Bạch lúc vừa mới tiếp xúc với nàng liền nhạy bén nhận ra được, nguyên lai...... Hinh Hinh nàng cũng đang khóc.
Là bởi vì không thoải mái sao?
Là nàng dùng sức lực quá nặng, kỹ thuật hôn quá kém, hay là bởi vì cái gì khác.
Khâu Diệc Bạch càng nghĩ càng tự trách, sau một lúc lâu dứt khoát cúi đầu.
Tầm mắt một lần nữa trở lại trên mặt người trước mắt, môi cũng thật cẩn thận thò lại gần, từng chút từng chút một hôn lên nước mắt trên mặt nàng.
Rõ ràng chính mình so với người ta khóc còn muốn đáng thương hơn, lại muốn ách giọng đi hống người.
Từng tiếng nói với nàng: "Hinh Hinh ngoan, không khóc không khóc......"
Đến cuối cùng càng hống càng khó, chính mình dứt khoát cũng chui vào cổ nàng, ôm lấy nàng cùng nhau không tiếng động rơi nước mắt.
Nhưng việc nên làm thì vẫn như cũ một chút cũng không dừng lại.
Chọc đến Thẩm Ninh Hinh cũng bắt đầu hoảng hốt, quanh thân bắt đầu mơ hồ.
Đến cuối cùng toàn bộ biến thành khoảng trắng.
Trừ bỏ người trước mắt này, cái gì cũng là dư thừa......
Cuối cùng vẫn không tiếp tục.
Khâu Diệc Bạch khóc quá lợi hại.
Thẩm Ninh Hinh sợ người này khóc hỏng mất, sau khi lần đầu tiên kết thúc dứt khoát kêu dừng.
Sợ người này cảm thấy kỹ thuật của chính mình không tốt từ đây rơi xuống bóng ma, Thẩm Ninh Hinh còn phải mặt dày phản hồi nàng, nói bạn gái ta thật giỏi, đặc biệt lợi hại.
"Chẳng qua hôm nay ta thật sự là có chút mệt mỏi." Nàng nói, an ủi vỗ vỗ bả vai của Khâu Diệc Bạch, "Chúng ta lần sau lại đến được không?"
Biết lòng tự trọng của nàng rất mạnh, cho nên cố ý phóng nhẹ thanh âm.
Thậm chí còn nhận thua trước một bước, làm bộ chính mình không được, lấy này giúp nàng giữ gìn tin tưởng.
Ai ngờ vừa mới dứt lời khuôn mặt của người này liền lạnh xuống.
Không gật đầu cũng không mở miệng, ngược lại duỗi tay nhẹ nhàng bế nàng từ trên sô pha lên, rũ mắt xuống vì nàng gài lại nút thắt.
Cho dù đã nói tới như vậy rồi, trên lông mi vẫn treo nước mắt như cũ.
Trên mặt cũng có nước mắt, phối hợp với tiểu biểu tình, mạc danh làm người sinh ra một loại ảo giác.
Như thế nào cảm giác giống như...... Vừa rồi nàng mới là người bị ngủ.
Thẩm Ninh Hinh im lặng, vẻ mặt ngốc nhìn nàng giúp chính mình gài lại nút thắt, lại sửa sang lại quần áo thật tốt.
Ngay sau đó chưa kịp nói gì, lại thấy người này đột nhiên đứng lên.
Bước chân thực mau, xoát xoát đi tới bên cạnh bàn ăn.
Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng nàng lại sinh khí, cho nên mới vội như bay trốn đến nơi đó.
Kỳ thật không phải giống như nàng tưởng.
Vài giây sau, nàng thấy người này lại thực mau quay đầu vòng trở về, lần này không chỉ có người trở lại, mà trong lòng ngực còn ôm theo một bao khăn giấy to.
Rút ra mấy tờ một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha, sau đó lại hướng về phía nàng tiến lại gần.
Biểu tình trên mặt cũng thay đổi càng ngày càng nhu hòa, đáy mắt hàm chứa tràn đầy xin lỗi, một bên giúp nàng xoa khuôn mặt nhỏ một bên nói thầm trong miệng.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng nghe được rất ôn nhu lại kiên định.
Không nghĩ tới cũng có một ngày chính mình được tiểu khóc bao ôn nhu, ôm vào trong lòng mà hống.
Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, vội vàng nghiêm túc lắng nghe, phát hiện nàng nói chính là: "Hinh Hinh không khóc không khóc."
"Ta sẽ lại nỗ lực." Nàng nói, trong giọng nói mang theo áy náy, "Về sau nhất định sẽ không lại làm ngươi khóc......"
Làm Thẩm Ninh Hinh nghe xong không tự giác mà gợi lên khóe miệng.
Từ vừa rồi bắt đầu thân thể liền vẫn luôn buộc chặt rốt cuộc thả lỏng lại, dứt khoát cứ như vậy trực tiếp dựa ở trên vai nàng.
Sau một lúc lâu thậm chí còn ngửa đầu hôn hôn cằm người này, gật gật đầu nhẹ giọng nói: "Hảo."
Một lát sau Thẩm Ninh Hinh đã ngủ mất rồi.
Khâu Diệc Bạch thấy thế liền lặng yên không một tiếng động đứng lên, cong lưng đem người ôm vào trong phòng thả lên trên giường, ôm tới một cái chăn thơm ngào ngạt đắp lên cho nàng.
Nguyên bản chính mình cũng định nằm xuống.
Nhưng sau một lúc lâu lại cảm thấy chính mình khẳng định không ngủ được, ở mép giường chuyển thân, dứt khoát lặng lẽ ôm một cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh cửa sổ.
Nhìn chằm chằm vạn ngọn đèn ở bên ngoài thật lâu, đáy lòng cũng cảm khái thật lâu.
Lúc sau lại lấy di động ra.
Mở ra tin nhắn, ở vị trí người nhận đưa vào một chuỗi số điện thoại mà đời này chính mình sẽ không bao giờ quên.
Sau đó ở phần soạn thảo nội dung chậm rãi đánh xuống mấy chữ ——
Không cần lo lắng cho ta.
Ta hiện tại rất hạnh phúc.
Tỉ mỉ kiểm tra một hồi lâu mới nhấn xuống gửi đi, sau đó lại tiến vào Weibo.
Lúc này lại không tùy ý phát động thái mới như thường ngày nữa, mà giống như viết nhật ký, còn đưa vào thời gian cùng thời tiết.
Thậm chí còn có địa điểm: Phòng ngủ của bạn gái ——
Hôm nay cùng bạn gái làm chút chuyện chỉ có giữa người yêu mới có thể làm, vui vẻ, ta giỏi quá! Nàng thật đáng yêu!
Nhưng làm được một nửa ta làm nàng khóc, tự trách QAQ, nhất định là bởi vì ta học tập không đúng chỗ, ngày sau phải hảo hảo luyện tập một chút mới được.
Viết đến chỗ này nàng dừng lại một chút, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó lại bắt đầu tiếp tục viết xuống ——
Thân thể của Hinh Hinh giống như không tốt lắm, một lần liền không được, về sau phải nhắc nhở nàng nhiều rèn luyện.
Cũng muốn mua nhiều đồ ngon cho nàng, đem người chiếu cố hảo, đối với nàng tốt một chút, lại tốt thêm một chút.
Lúc này viết xong đã không sai biệt lắm.
Khâu Diệc Bạch đọc lại một lượt nữa, vừa lòng gật gật đầu, trước khi đăng lên còn không quên khoe khoang một chút, nói chính mình giỏi quá, thật lợi hại, thật tri kỷ.
Từ gì tốt cũng đem ra dùng, ngay cả thật đẹp cũng thêm vào.
Cuối cùng vừa lòng đăng lên, một lần nữa đem di động nhét vào túi tiền, quay đầu đi thưởng thưởng ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sự thật chứng minh, thời điểm một người yên lặng bất động phát tán tư duy thực dễ dàng cảm thất mệt rã rời.
Khâu Diệc Bạch ngồi một lúc lâu, cảm giác có điểm mệt nhọc, sau đó liền khẽ meo meo đứng lên, lôi kéo ghế nhỏ về lại vị trí ban đầu, mơ mơ màng màng bước đi muốn đi WC rồi lại đi ngủ.
Không biết có phải nhìn chằm chằm một thời gian quá dài hay không, hoặc là xem ánh trăng xem quá nhiều, tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ.
Đặc biệt là sau khi mở đèn, tầm mắt càng thêm mơ hồ.
Đây là làm sao vậy?
Khâu Diệc Bạch sách một tiếng, cau mày theo bản năng đi đến trước gương soi soi.
Ngay sau đó...... Thiếu chút nữa bị chính mình hù chết.
Có thể là bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, đôi mắt của nàng hoàn toàn sưng lên.
Còn đỏ rực, nguyên bản mắt hai mí xinh đẹp sưng đến không chịu được, đôi mắt chỉ mở được một khe nhỏ.
Cho dù nỗ lực trợn to vẫn xấu đến lợi hại, cùng cái mũi tinh xảo cùng môi một chút cũng không ăn khớp.
Giống như ghép nối đi lên, giống như một tiểu quái vật.
Trước kia chưa từng sưng qua như vậy......
Khâu Diệc Bạch ngốc, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình trong gương, sau một lúc lâu cái mũi lại đau xót, ủy khuất lập tức dâng lên.
Lại một lần click mở Weibo, cắt bỏ mấy chữ ta thật đẹp kia.
Đổi thành: Ta không đẹp QAQ
Ta sưng thành quả đào QAQ
- ------------------------------------
Biểu cảm của mị sau khi edit xong.