Thẩm Ninh Hinh sau khi về nhà liền đem tiểu thú bông cùng ốc biển đặt chung một chỗ.
Thú bông là bộ dạng một tiểu nhân nhi, không lớn lắm, trong tay cầm một cây sáo nhỏ, hướng về ốc biển ngồi xuống vừa vặn hợp lý.
Rất có một loại cảm giác đấu tranh anh dũng quen thuộc.
Cưỡi ốc biển ngồi thổi sáo!
Thẩm Ninh Hinh trái phải nhìn chằm chằm một trận, khóe miệng cong cong thực mau cười lên tiếng.
Hai người sau khi từ công viên trò chơi trở về lại đi công ty tăng ca thêm hơn một giờ, thẳng đến gần 10 giờ đêm mới về nhà, lúc này thời gian đã không còn sớm, Thẩm Ninh Hinh không lề mề nữa, cầm quần áo chạy nhanh như bay đi tắm rửa.
Sau đó liền nhảy một cái nằm lên trên giường, thoải mái dễ chịu chui vào ổ chăn.
Theo thói quen mở Weibo nhìn thoáng qua, phát hiện Khâu Diệc Bạch quả nhiên đã phát trạng thái mới, lần này khá là dài, cần phải ấn vào mới có thể xem hết toàn bộ.
Câu đầu tiên chính là ——
【 Hôm nay đi công viên trò chơi, ngồi xe bay lam nguyệt trong lời đồn, toàn bộ hành trình có một tí xíu khủng bố, Thẩm Ninh Hinh đều mau bị dọa khóc. 】
"......?"
Ngươi nói ai mau bị dọa khóc?!
Thẩm Ninh Hinh cảm thấy người này quả thực chỉ thấy người khác xấu mặt, lại không nhìn thấy chính mình xấu mặt bao giờ, không khỏi bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu, hoạt động màn hình tiếp tục kéo xuống dưới xem tiếp.
【 Ngựa gỗ chơi rất vui, vòng xoay chén trà cũng vậy, bất quá xoay vòng nhiều có chút chóng mặt. 】
【 Trà sữa cảm giác như là hương liệu hóa học, không đề cử mua, nhưng bánh kem cũng không tệ lắm. 】
【 Máy gắp thú tính từ phía đông cái thứ ba bị hư, nuốt hai đồng xu của ta, lần sau nhất định phải tránh đi QAQ】
"........"
Một cái lại một cái viết rất kỹ càng tỉ mỉ, giống như đang làm kế hoạch vậy.
Lại giống như tiểu bằng hữu ở nhà trẻ viết nhật ký, đem toàn bộ quá trình chơi đùa đã trải qua cả này hôm nay viết lại hết, trong giọng nói còn lộ ra một cổ nghiêm túc.
Thẩm Ninh Hinh một bên cười một bên kéo xuống xem, đột nhiên liếc tới một dòng có nhắc đến nàng ——
【 Bộ dạng của Thẩm Ninh Hinh giống như thực thích tiểu thú bông kia, nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, cho nên vì săn sóc cấp dưới chỉ có thể đem thú bông cho nàng.】
【 Một cái khác đưa cho một tiểu nam hài không quen biết, đến cuối cùng ta một cái cũng không có QAQ】
Ngữ khí còn rất ủy khuất đây.
Rõ ràng là ngươi một hai đưa cho ta.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, theo bản năng hướng về chỗ đặt thú bông kia nhìn thoáng qua.
Một lát sau nàng thu hồi ánh mắt, mở miệng nhẹ giọng nói: "Lại nói ta nơi nào có......"
Còn chưa kịp cười ra tiếng, liền ngây ngẩn cả người.
Trên trạng thái Weibo mới của Khâu Diệc Bạch còn có không ít ảnh chụp, ban đầu nàng không có mở ra coi, tưởng tất cả đều là phong cảnh, thẳng đến lúc kéo xuống đến cuối cùng mới phát hiện nguyên lai còn có chụp người.
Mấy tấm đầu đều là Khâu Diệc Bạch tự chụp, đại bộ phận góc độ đều thực xấu, kết cấu cũng không chú ý, toàn dựa vào giá trị nhan cứu vớt, coi hết toàn bộ cơ hồ đều không thể nói là đẹp được.
Duy nhất một tấm hình xinh đẹp nhất lại là Khâu Diệc Bạch chụp lén.
Mà người trong hình, lại là nàng.
Lúc ấy trời đã tối rồi, nàng ôm thú bông đi ở phía trước, nghe thấy bên cạnh có tiếng camera vang lên liền theo bản năng nở nụ cười, cảm thán Khâu Diệc Bạch giống như tiểu hài tử chụp tới chụp lui.
Vốn tưởng nàng ấy đang chụp phong cảnh, không nghĩ tới vai chính lại là mình.
Người này thậm chí còn bỏ thêm một cặp kính cho nàng, trên tóc hai bên còn có tai mèo, trên má thêm vài cái ria mép.
(Ai hay xài app Snow, B612 các kiểu sẽ biết cái này)
"Ấu trĩ muốn chết." Thẩm Ninh Hinh cảm thán một tiếng, đem điện thoại ném qua một bên chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng qua nửa buổi lại bò lên một lần nữa, rốt cuộc vẫn lưu lại tấm ảnh kia.
Mắt hạnh tròn tròn cũng mang theo một chút ý cười, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên.
"Kỳ thật...... Chụp còn khá xinh đẹp đó chứ."
- -------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Ninh Hinh dậy thật sớm.
Ngày hôm qua còn có công việc chưa kịp làm xong, nàng nghĩ hôm nay đến sớm một chút đem nó hoàn thành, sau đó nhìn nhìn Khâu Diệc Bạch bên kia có chuyện gì cần mình giúp hay không.
Đơn giản ăn qua bữa sáng, lại nhanh như bay thu thập tất cả, Thẩm Ninh Hinh thực mau xuống lầu.
Nhìn di động một cái, còn chưa đến 7 giờ.
Hôm nay người tới công ty sớm nhất nhất định là nàng ~
Nghĩ như vậy một bên thực vui vẻ từ trong bao nhỏ lấy thẻ xe buýt ra, vừa nhấc đầu lên, trước mắt lại xuất hiện một chiếc cực kì quen thuộc lái ngang qua.
Nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, có một khuôn mặt quen thuộc.
Khâu Diệc Bạch!
Nàng thế nào cũng dậy sớm như vậy.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi thở dài, vị trí đệ nhất giữ không nổi rồi, liền không sốt ruột nữa, chậm rì rì đi dạo quanh trạm đợi xe buýt.
Vừa nhấc mắt lên lần nữa, chiếc xe kia không biết lúc nào đã lặng yên không một tiếng động lái trở về.
Lúc sau có cánh tay từ cửa sổ xe vươn ra, hướng tới nàng bên này nhẹ nhàng vẫy vẫy vài cái.
Ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Không biết còn tưởng rằng ngươi muốn làm gì mờ ám a!
Thẩm Ninh Hinh dở khóc dở cười, vội vàng theo lời gọi của nàng mở cửa xe ngồi xuống, gợi lên khóe miệng ngoan ngoãn cùng nàng chào hỏi: "Khâu tổng hảo."
"Ân." Khâu Diệc Bạch theo tiếng gật đầu, không nói gì khác nữa, lại một lần nữa khởi động xe.
Toàn bộ hành trình một bộ dạng trầm mặc không lên tiếng.
Không vui?
Thẩm Ninh Hinh rất nhanh phát giác nàng khác thường, một đường dùng đuôi mắt quan sát biểu tình của nàng, muốn nhìn một chút lần này là vì cái gì không vui.
Còn chưa suy nghĩ được gì, xe đã tới công ty rồi.
Gara rất tối, hai người xuống xe sóng vai cùng nhau đi về phía trước, chưa đi được vài bước, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng 'bạch'.
Thanh âm rất lớn, còn mang theo hồi âm, vang vọng cả gara.
Thẩm Ninh Hinh bị dọa nhảy dựng, còn tưởng là thứ gì nổ, vội vàng sợ hãi kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện lôi kéo Khâu Diệc Bạch lui về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, lại phát hiện một túi chườm nóng trong suốt có họa tiết dâu tây đang nằm trên mặt đất.
Hẳn là vừa mới rớt xuống không bao lâu, lúc này nước ở bên trong còn đang lắc lư qua lại.
"........"
Không khí trầm mặc vài giây.
Một lát sau Khâu Diệc Bạch hai bên tai hồng hồng tiến lên vài bước nhặt cái túi chườm nóng kia lên.
Lấy giấy lau lau một lát, cuối cùng giống như không có chuyện cất vào trong túi công văn.
Sau đó còn phi thường khó chịu hung nàng một câu: "Đại kinh tiểu quái!"
Nguyên lai là của ngươi rớt.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, phi thường xấu hổ cùng Khâu Diệc Bạch nói xin lỗi, sau đó xoay người cùng nàng tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân.
Trách không được nàng sẽ không vui, nguyên lai là dì tới bị đau bụng a. .
Truyện Teen HayKhông khỏi cảm thán.
Khâu tổng của chúng ta thật là đáng thương......
Toàn bộ buổi sáng cứ vậy bận rộn vượt qua.
Hôm nay nàng tới sớm, hiệu suất cũng không thấp, nhiệm vụ trên đầu thực mau hoàn thành xong hết.
Đang định đi giúp Khâu Diệc Bạch chia sẻ chút sự tình trong khả năng cho phép của mình, nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu tỷ.
Nội dung cùng lúc trước không sai biệt lắm, nàng nói chính mình hôm nay có việc không thể tới, để mình giúp đỡ xử lý những sự tình khác.
Thẩm Ninh Hinh cự tuyệt không được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài dưới đáy lòng, đáp ứng nàng, sau đó lại bắt đầu bận rộn lên.
Toàn bộ buổi sáng đầu óc cùng tay cơ hồ chưa từng dừng lại.
Thẳng đến giữa trưa thời đểm tan tầm, những công việc đó mới coi như hoàn thành không sai biệt lắm.
Lúc này trong văn phòng mọi người đã đi gần hết.
Toàn bộ đều đi nhà ăn ăn cơm, trong văn phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có âm thanh của Khâu Diệc Bạch đang vang vọng.
Là đang gọi điện thoại, nghe giống như đang gọi cho hộ khách ở nước ngoài, Thẩm Ninh Hinh nghiêng lỗ tai nghe ngóng một lát, nắm bắt được mấy từ ngữ mấu chốt.
Pha lê châu, máy móc, hạt đen.
Thực mau hiểu được, đại khái là đang nói chuyện bên trong pha lê châu có trộn lẫn hạt đen.
Gần đây máy móc của nhà xưởng bên kia xuất hiện trục trặc, không có lọc được cẩn thận như lúc trước, thường xuyên để lọt không ít hạt đen.
Trước khi sư phó ở nhà xưởng cũng không để ý, vì hiệu suất trực tiếp làm theo số lượng yêu cầu xuất khẩu đến nước ngoài, sau khi Khâu Diệc Bạch phát hiện mới chấm dứt, duy tu máy móc đồng thời cũng làm nhiều trình tự lọc hơn.
Nhưng vẫn chậm một bước, lúc trước thu hồi lại hàng hóa hộ khách cực không hài lòng, luôn hướng Khâu Diệc Bạch để khiếu nại.
Mấy ngày nay Khâu Diệc Bạch vẫn đang xử lý điện thoại khiếu nại.
Xem ra hôm nay cũng phải phí thật nhiều thời gian.
Thẩm Ninh Hinh nhìn xuyên qua cửa kính, cuối cùng xoay người quyết định đi nhà ăn mang theo cơm về cho Khâu Diệc Bạch.
Người ở nhà ăn có chút nhiều, tiêu phí một hồi lâu mới trở lại văn phòng.
Lúc này đồng dự đi ra ngoài ăn cơm còn chưa trở về, còn một ít ở lại không phải đang ngủ chính là đang xem di động, chung quanh phi thường an tĩnh.
Thanh âm của Khâu Diệc Bạch cũng không thấy, chắc là sự tình đại khái đã xử lý xong rồi.
Thẩm Ninh Hinh xách theo cơm tay chân nhẹ nhàng trở về bàn làm việc, mở túi lấy hộp cơm ra, lại tỉ mỉ kẹp thêm đôi đũa cho Khâu Diệc Bạch.
Sau đó nàng đứng lên, vừa muốn bưng cơm lên đi đưa.
Tầm mắt nâng lên, đột nhiên phát hiện cách đó không xa Khâu Diệc Bạch đang trầm mặc không lên tiếng dùng tay che mặt, đầu cúi rất thấp, cả người cũng không nhúc nhích.
Ngủ rồi?
Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, dưới chân ngừng bước một lát, nghĩ vậy trước không cần quấy rầy nàng.
Đang muốn đi trở về, lại cảm thấy đã có cái gì đó không đúng, thực mau xoay người lại một lần nữa.
Nàng chưa bao giờ thấy Khâu Diệc Bạch ngủ trưa.
Lúc mọi người đang nghỉ trưa, nàng không phải đi ra ngoài đi công tác thì chính là đang làm việc, căn bản không có nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng ăn rất vội vàng, sau đó lại tiếp tục vội vàng xử lý công việc.
Chưa từng giống như bây giờ......
Trong lòng có một phỏng đoán đột nhiên nhảy ra, Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, ngừng thở lại nhẹ nhàng đi về phía trước vài bước.
Sau đó, quả nhiên thấy được nước mắt ở trên khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
Người này đang khóc.
Nước mắt đều lạch cạch lạch cạch rớt xuống, theo trọng lực rớt xuống, ngay cả văn kiện ở trước mặt cũng bị làm ướt một mảng lớn, đến gần một chút, còn có thể thấy được thân thể của nàng kỳ thật không phải không nhúc nhích, mà đang hơi hơi phát run.
Là bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi sao? Hay là bởi vì thân thể thật sự không thoải mái.
Hoặc là cả hai.
Thẩm Ninh Hinh thấy nàng như vậy, đáy lòng đột nhiên cảm thấy đau ở một nơi nào đó.
Cũng không biết như thế nào, hồi tưởng lại bộ dạng ngày đó Khâu Diệc Bạch say rượu khóc chít chít.
Lúc ấy trong tiềm thức của nàng rõ ràng muốn có người bồi, cho nên mới dùng các loại phương thức muốn đem chính mình lưu lại, say khướt thì khóc cũng được, cười cũng thế......
Nhưng còn bây giờ thì sao, hiện giờ nàng khổ sở như vậy, nên dùng cái dạng phương pháp gì.
Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lát, sau một lúc lâu xách theo cơm bước nhanh ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa thang máy gọi điện thoại cho Khâu Diệc Bạch.
Bên kia một hồi lâu mới tiếp, thanh âm nghe có vẻ còn có chút khó chịu, cố tình đè ép xuống dưới, cực lực che giấu chính mình đang khóc nức nở: "Thẩm Ninh Hinh ngươi làm gì......"
"Khâu tổng ngươi ăn cơm chưa?" Nàng thực mau cười rộ lên, "Trước đó ta thấy ngươi giống như rất bận rộn, cho nên liền tự chủ trương mua cơm cho ngươi, hiện tại đang từ nhà ăn trở về đây."
"Ngươi dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
- -------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đau lòng Khâu tổng anh anh anh, còn may có Hinh Hinh tiểu thiên sứ ở đây ~