Khâu Diệc Bạch tuyệt đối là mang thù.

Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, vì Khâu Diệc Bạch từ sau khi lên xe toàn bộ hành trình vẫn luôn nhìn chằm chằm phía trước trầm mặc không lên tiếng, cuối cùng khe khẽ thở dài.

Bắt đầu dùng tính tình tiểu hài tử, không thèm nói chuyện với nàng.

"......."

Lúc này thời gian còn sớm, bên ngoài người đi đường không nhiều lắm, xe chạy ở trên đường, thực mau tới công ty.

Nhớ tới buổi sáng Thẩm Ninh Hinh còn chưa ăn gì, Khâu Diệc Bạch cũng không vội vàng dừng xe, đánh tay lái một vòng đem nàng phóng tới cửa nhà ăn.

"Mau đi xuống đi." Nàng nói, ngữ khí ngạnh bang bang, "Nhà ăn lúc này có cơm, ăn xong rồi lên lâu."

"Vậy Khâu tổng ngài thì sao." Thẩm Ninh Hinh vội vàng hỏi.

"Ta còn có việc, không ăn cùng ngươi được." Nói xong liền khởi động xe, giống như cơn lốc, chỉ chốc lát sau liền biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.

Ngày hôm qua khóc chít chít không cho mình đi cũng là nàng, lúc này vội vội vàng vàng chạy trốn cũng là nàng.

Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm phương hướng nàng biến mất trầm mặc một lúc lâu, bất đắc dĩ quay đầu đi vào nhà ăn.

Dĩ vãng nàng mỗi ngày đi rất trễ, cơm sáng không phải từ trong nhà tùy tiện mang chút thì chính là dựa vào cửa hành bên ngoài để giải quyết, còn chưa bao giờ tới nhà ăn, nàng vốn tưởng rằng lúc này hẳn là sẽ không có bao nhiêu người.

Nhưng nàng đoán sai rồi, như thế nào lại ngoài ý muốn rất nhiều a.

Cuối tháng, trong công ty có quá nhiều công việc muốn xử lý, mỗi một bộ môn đều đang căng một hơi, sửa sang lại tổng kết cũng tốt, hướng công trạng cũng thế, có khi công tác thật sự làm không xong, trực tiếp tăng ca đến đêm khuya ở lại công ty cũng có một đống người.

Thẩm Ninh Hinh một bên múc cơm một bên giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đột nhiên nhiều trận cảm khái.

Lúc sau không biết như thế nào, bỗng nhiên lại nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng khi Khâu Diệc Bạch trả lời bưu kiện.

Thân là tổng tài bộ phận buôn bán ngoại mậu, nàng hẳn là càng vội đi, công tác không dứt, xã giao không dứt.

Rõ ràng chỉ là một nữ hài tử so với nàng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, lại còn là quỷ khóc nhè......

Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, đột nhiên ý thức được chính mình lại bắt đầu nghĩ nhiều.

Đang suy nghĩ, Mạnh Dao bên kia đột nhiên lại phát tới tin nhắn, hỏi nàng buổi tối muốn đi quán bar chơi hay không.

Thẩm Ninh Hinh do dự một lát, lúc sau hồi phục: 【 Vẫn là không đi, gần đây có chút vội. 】

Mạnh Dao không buông tay, tiếp tục dụ dỗ: 【 Có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngươi cũng không đi sao? 】

Thẩm Ninh Hinh: 【 Ân, không đi. 】

Không nghĩ tới cứ như thế bị cự tuyệt thống khoái như vậy, Mạnh Dao bên kia hoảng sợ, ngay sau đó liền phát tới câu cảm khái.

【 Thẩm Ninh Hinh, nhan cẩu nhà ngươi gần đây có điểm không thích hợp a......】

Lại bị nói không thích hợp.

Thẩm Ninh Hinh tay run lên, di động thiếu chút nữa rớt xuống.

Nàng ho khan một tiếng, vội vàng hồi phục: 【 Bởi vì tới cuối tháng rồi, công tác vội có được hay không. 】

Sau đó không đợi Mạnh Dao phản hồi lại, động tác thực mau liền đem điện thoại thả lại trong túi.

Cũng không biết như thế nào, đột nhiên liền có điểm chột dạ.

Ăn cơm xong, Thẩm Ninh Hinh đi thang máy lên lầu, trùng hợp gặp phải giám đốc Lưu ở bên trong.

Nàng vội vàng cười rộ lên, lễ phép ngoan ngoãn cùng nàng chào hỏi: "Giám đốc Lưu sớm......"

"Ân." Giám đốc Lưu gật gật đầu, ánh mắt theo bản năng hướng lên trên váy trên người nàng liếc mắt đánh giá một cái, trên mặt hơi lộ ra chi sắc kinh ngạc, sau đó cũng phá lệ cùng nàng nói một câu, "Sớm."

Thẩm Ninh Hinh thực nhanh liền hiểu rõ nguyên do, chỉ cười cười, cũng không vội vàng nói tiếp cái gì đó.

Thang máy dần dần bay lên, đi đến tầng lầu của các nàng chậm rãi mở ra, hai người ra khỏi thang máy, chân trước chân sau vào văn phòng.

Vừa mới đi vào, giám đốc Lưu giống như nhớ tới cái gì đó bỗng nhiên lại đối với nàng nói: "Thẩm Ninh Hinh, trong máy tính của ngươi còn lưu những cái đó đế đó không?"

Đang nói chính là văn kiện lưu lại của chủ nhân đời trước của máy tính sau khi từ chức.

Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu: "Có."

"Có liền hảo." Giám đốc Lưu nói, "Gần đây ngân hàng bên kia muốn tra lại hóa đơn, biên lai nhận hàng linh tinh trong nửa năm qua, cần sửa sang lại một phần."

"Ngươi tới vừa vặn Tiểu Uông vừa mới từ chức, phỏng chừng căn bản chưa kịp sửa sang lại, ngươi hỗ trợ sửa sang lại một phần đi, có gì cần cứ hỏi Triệu tỷ."

Nói vừa hết lời, còn không đợi nàng đáp lại, giám đốc Lưu liền quay đầu đi rồi.

Nàng không kịp nói gì.

Thẩm Ninh Hinh thở dài, bất đắc dĩ về vị trí công tác.

Thừa dịp máy tính cần thời gian khởi động, nàng đi pha cà phê mang về, Thẩm Ninh Hinh click mở văn kiện ký lục lúc trước, tìm kiếm ra hóa đơn, biên lai của nửa năm trước.

Thế nhưng cực kỳ nhiều, nàng thô sơ giản lược xem qua một lần, ít nhất cũng muốn có...... Hơn hai trăm phiếu.

Không phải nói bộ phận buôn bán ngoại mậu lượng công việc ít lắm sao, hắn nơi này như thế nào có nhiều như vậy!

Thẩm Ninh Hinh ngẩn người, vội click mở văn kiện xem xét nguyên nhân, ngay sau đó phát hiện Tiểu Uông nơi này tuy rằng thành giao đơn hàng nhiều, nhưng mỗi một đơn tấn số lại thiếu hai mươi, bốn mươi, mười phiếu thêm lên có lẽ còn không thắng nổi một phiếu của người khác.

(Cái này hok hiểu đọc chơi nha các bạn:))))

Là một đại công trình a......

Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, uống một ngụm cà phê lên tinh thần, ngay sau đó liền vội vàng bắt đầu công tác trên đỉnh đầu.

Mỗi một quốc gia đối với hóa đơn đều có yêu cầu khác nhau, hình thức của hoá đơn nhận hàng cũng thiên kỳ bách quái, Thẩm Ninh Hinh trước hết nhất nhất phân loại, lúc sau tìm ra pdf tổng hợp các biên lai, mở ra phân giải, lọc ra thứ mà bản thân muốn.

(Thiên kỳ bách quái: những thứ kỳ lạ, quái gở)

Một buổi sáng qua đi, bất quá chỉ làm được chưa đến một phần tư.

Mệt thật sự.

Xem ra đêm nay nàng phải tăng ca rồi.

Chuông tan tầm vang lên, Thẩm Ninh Hinh ngồi liệt ở trên ghế, ngay cả sức lức động đậy một chút cũng không có.

Mọi người đã sớm sửa sang lại xong, chuyện trò vui vẻ cùng nhau đi ăn cơm, trong văn phòng thực nhanh thanh tịnh lại, chỉ còn lại vài người.

Thẩm Ninh Hinh không muốn ăn cũng không muốn động, đần độn ôm lấy bọc nhỏ của chính mình ngủ một giấc, thẳng đến thời gian chuẩn bị làm lại mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt, trên bàn xuất hiện hai cái sandwich.

Nhìn qua hẳn là vừa mới đặt ở nơi này không lâu, sờ thử vẫn còn nhiệt, nhân bên trong rất nhiều.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, vội vàng quay đầu lại hỏi Bùi Thanh ở phía sau, muốn biết trong lúc nàng ngủ có người tới đây hay không.

"Không phát hiện." Bùi Thanh lắc đầu, trước sau như một âm dương quái khí, "Ta lại không yêu thầm ngươi, nhìn chằm chằm ngươi để làm cái gì?"

Thẩm Ninh Hinh lười cùng nàng so đo, ngay sau đó lại hỏi: "Chính là trên bàn ta không biết ai thả hai cái sandwich."

"Nga." Bùi Thanh ngắm nàng liếc mắt một cái, "Vậy người đưa sandwich cho ngươi khả năng người nọ yêu thầm ngươi đi."

Thẩm Ninh Hinh: "......."

Thấy từ nàng nơi này hỏi không ra được thông tin gì hữu dụng, Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể thu hồi ánh mắt, giương mắt nhìn bốn phía xung quanh một vòng, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai đưa.

Vừa mới nhấc đầu, bỗng nhiên đối diện với một tầm mắt nóng rực.

Khâu Diệc Bạch lại đang nhìn chằm chằm nàng.

Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười.

Nàng mới phát hiện Khâu tổng của các nàng thật là mang thù nhớ rõ đến lợi hại, buổi sáng sau khi nàng sửa sang lại văn kiện thật sự quá mệt mỏi, cũng liền lợi dụng thời gian chờ cà phê xem Weibo, ngay sau đó liền phát hiện cái tin bằng hữu ngủ lại thực vui vẻ của Khâu Diệc Bạch mới phát tối hôm qua ở trên Weibo không còn nữa.

Đổi thành một cái mới ——

Bị Thẩm Ninh Hinh phát hiện bí mật, sinh khí QAQ!!!

Phía sau còn liên tiếp ba cái dấu chấm than, đều sắp hận chết nàng.

Trách không được sau khi sửa sang lại văn kiện, nàng cứ cảm thấy có một tầm mắt mãnh liệt, nghĩ đến hẳn là của tiểu khóc bao ngạo kiều đi.

Giống như tiểu hài tử.

Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, vừa muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên liếc đến trong tầm tay của Khâu Diệc Bạch nơi đó giống như có cái gì đó.

Cùng hai cái sandwich bên cạnh bàn của nàng...... Bao bì giống nhau.

Thời điểm ý thức được điểm này, đáy lòng Thẩm Ninh Hinh đột nhiên ấm áp một chút.

Nguyên lai cái này là tiểu khóc bao cho nàng.

Chờ một lát nữa phải đi nói cái cảm tạ thôi.

Gần tới giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh chỉ mới sửa sang lại được một nửa biên lai.

Giám đốc Lưu bên kia cần gấp, nhưng không xác định khi nào phải giao lên, Thẩm Ninh Hinh lại không phải người thích kéo dài, như vậy không bằng sớm một chút làm cho xong.

Cho nên đêm nay nàng quyết định tăng ca.

Trong văn phòng thực mau không còn người.

Thẩm Ninh Hinh đứng dậy đi tiếp ly cà phê trở về, vừa nhấc mắt vẫn thấy Khâu Diệc Bạch như cũ ngồi ở sau cửa kính gõ bàn phím, quanh thân an tĩnh cực kỳ.

Nàng đột nhiên ý thức được, giống như mỗi lần sau khi tan tầm Khâu Diệc Bạch đều là người ở lại trễ nhất.

Thấy nàng rất bận, Thẩm Ninh Hinh cũng không đi quấy rầy nàng, nhận mệnh một lần nữa trở lại vị trí công tác, xoa bóp bả vai tiếp tục công tác trên tay.

Cũng không biết trải qua bao lâu, âm báo nhắc nhở của WeChat đột nhiên vang lên.

Thẩm Ninh Hinh bị hoảng sợ, chậm rãi mở WeChat ra, phát hiện cách đó không xa Khâu Diệc Bạch đang gửi tin nhắn qua cho mình: 【 Thẩm Ninh Hinh ngươi đến tột cùng khi nào về? 】

Thẩm Ninh Hinh: 【 a? 】

Khâu Diệc Bạch: 【 Ngươi không về đèn trong văn phòng vẫn luôn phải mở ra, rất lãng phí điện. 】

Hóa ra là ngại nàng phí điện.

Thẩm Ninh Hinh cười khổ: 【 Công tác còn không chưa làm xong, tạm thời về không được. 】

Nàng có thể có biện pháp gì, nàng cũng không muốn tăng ca đâu.

Tin nhắn gửi qua, WeChat đột nhiên không có thanh âm gì nữa.

Nhưng lại nghe được Khâu Diệc Bạch bên kia chậm rãi mở cửa, lúc sau lại có tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Vừa nhấc mắt, Khâu Diệc Bạch đã đứng ở trước mặt nàng, tùy tay đem một cái USB ném cho nàng: "Đem văn kiện còn dư lại của ngươi chia cho ta một nửa."

Ngữ khí cứng ngắc, mặt banh banh, chỉ thiếu đem bốn chữ lãnh khốc vô tình viết ở trên mặt nữa thôi.

Nhưng ý tứ trong lời nói lại là muốn giúp nàng.

Thẩm Ninh Hinh giật mình, có chút ngượng ngùng lắc đầu: "Không có việc gì, ta tự mình làm cho xong, Khâu tổng ngài......"

Lời nói còn chưa nói xong người này đã cong cái đuôi đi rồi.

Sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh cầm lấy USB trên bàn, môi cũng theo bản năng hướng lên trên ngoéo một cái.

Văn kiện còn dư lại không ít, chỉ tra một nửa cũng mất vài phút, Thẩm Ninh Hinh rút USB đưa vào văn phòng của Khâu Diệc Bạch, ngay sau đó liền nhìn thấy trên giao diện máy tính của nàng còn văn kiện chưa xử lý xong.

Rõ ràng công tác của chính mình còn chưa làm xong, lại muốn giúp nàng làm.

Thẩm Ninh Hinh có điểm hoảng hốt, chưa kịp nói chuyện USB cũng đã bị lấy đi mất, vài phút thời gian, văn kiện chuyển xong.

Nhớ tới chuyện buổi sáng, Thẩm Ninh Hinh vội vàng mở miệng cùng nàng nói cảm tạ, tự đáy lòng cảm ơn nàng giúp mình mang theo cơm trưa.

"Nga." Khâu Diệc Bạch trên mặt không có biểu tình gì, kéo ngăn kéo ra đem USB trong tay thả vào.

Thấy nàng bộ dạng giống như còn chưa nguôi giận, Thẩm Ninh Hinh vốn định nói chút gì đó hòa hoãn lại quan hệ của hai người, ngăn kéo vừa mở ra, vừa vặn thoáng nhìn bên trong là tiểu cẩu lớn nhỏ lớn bằng nắm tay.

Cùng tiểu cẩu nàng treo trên túi xách kia giống nhau.

Xem ra nàng thật sự rất thích, không riêng gì dùng nó làm avatar trên Weibo, thậm chí còn mua cả tiểu thú bông về lữu trữ.

"Khâu tổng ngài cũng thích tiểu cẩu này a." Nàng cười rộ lên cùng Khâu Diệc Bạch nói chuyện phiếm, "Ta cũng rất thích, trên túi xách của ta......"

Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Khâu Diệc Bạch nháy mắt đóng ngăn kéo lại.

Mặt cũng nâng lên, lời lẽ chính đáng nói cho nàng biết: "Ai nói ta thích thứ này, đây là ta mua cho tiểu cháu trai của ta."

"Loại đồ vật ấu trĩ này sao ta có thể thích, chê cười......"

Giống như sợ Thẩm Ninh Hinh nghe không hiểu, nói xong những lời này, lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ có tiểu hài tử mới thích."

Thẩm Ninh Hinh: "......."

Lại tới nữa, nàng lại tới nữa.

Hôm nay chơi không nổi nữa.

- --------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Rõ ràng Thẩm Ninh Hinh, cái gì cũng không yêu Khâu Diệc Bạch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play