Động tác ôm vai của Lục Tĩnh Sanh chỉ diễn ra ngắn ngủi có hai giây, bàn tay liền từ đầu vai Diệp Hiểu Quân dời đi.
Cái ôm vai này theo động tác của Lục Tĩnh Sanh, bất quá là dùng chiều dài cánh tay đến đo đạc một chút bề rộng người bên cạnh, kết luận cũng đã nói ra, cho nên đó là một động tác nghiêm túc.
Diệp Hiểu Quân cũng không có cảm thấy nàng có tâm cơ khác, ít nhất biểu hiện không có thể hiện đi ra, như trước rất dửng dưng mà đi trong đường tuyết.
"Vì sao tôi thích hợp nhận yêu thương?" Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lục Tĩnh Sanh, "Chẳng lẽ tôi không thể đi yêu thương người khác?"
Lục Tĩnh Sanh xuất thần mất hai giây, Diệp Hiểu Quân liền hướng phía trước đi.
"Lục tiểu thư, cô đã từng nghe qua chuyện tình bông tuyết?" Bàn tay Diệp Hiểu Quân giấu ở trong tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay hồng nhạt, "Truyền thuyết kể rằng trời cùng đất là một đôi mến nhau lại vĩnh viễn không cách nào cùng một chỗ làm người yêu. Mỗi khi mùa đông tới, thời điểm lạnh nhất, bầu trời trông thấy cả vùng đất gió lạnh thổi đến, sẽ lo lắng mà đánh xuống những bông tuyết, hình thành một mảnh gối mền, che chở bên người đại cầu to lớn."
Lục Tĩnh Sanh nghe được có chút hoảng hốt: "Nữ văn nhân đều là nói chuyện có khuôn có khổ sao, đây là chuyện cổ tích dỗ tiểu hài tử?"
Diệp Hiểu Quân: "..."
Lục Tĩnh Sanh giật mình: "Lại đem tôi làm tiểu hài tử đối đãi phải không."
Được rồi. Diệp Hiểu Quân nghĩ thầm, có ít người đầu óc sẽ ở phương diện khác biệt nào đó không có cùng trình độ tích cực. Giống Lục Tĩnh Sanh đây, trên thương trường rất lợi hại, đặc biệt chủ ý cùng người ta xé tới đứng lên, nhưng rõ ràng, đại não cũng có từng khu của nó.
"Không." Diệp Hiểu Quân nói, "Ý của tôi là, cô mặc ít như vậy đừng để cả người đông lạnh, chúng ta về nhà."
Diệp Hiểu Quân một đường không có nói tiếp, nhìn biểu lộ lại không giống như là tức giận. Lúc này Lục Tĩnh Sanh lại rất muốn đem cái người vừa mới bị tâm tưởng của nàng cột treo lên đánh – Đồng Ấu Ninh kia thả ra, để nàng giúp cô vỗ vỗ bên người, hỏi một câu ý kiến của nàng: Diệp cô nương đây là ý gì? Nói cái gì mà cô không hiểu cho lắm? Là khoảng cách giữa thương nhân các cô cùng các nàng văn nghệ sĩ không thể vượt qua, hay vẫn là nàng thật sự chính là ý tứ ở trên mặt chữ, chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều?
Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn chính xác rất ít tiếp xúc với bộ dạng này của Diệp Hiểu Quân, trong nhận thức lúc ban đầu của nàng, khi đó cũng có thể hiểu thấu đáo ý nghĩ của nàng —— đơn giản là con người bên trong có chút văn nhân, đặc biệt là một biên kịch có đủ khí, tính cách hướng nội không thích tự chào hàng mình, cuối cùng vẫn là da mặt mỏng, hoặc là sinh hoạt lúc nhỏ làm cho nàng có chút tự ti. Muốn đem nàng hợp tác làm việc kỳ thật không khó, tôn trọng ý kiến của nàng cùng rèn luyện chức nghiệp hàng ngày, đừng một thân đầy hơi tiền hun lấy nàng. Đơn giản mà nói, phải hết thảy theo nàng đến là được.
Nhưng một khi thoát ly mặt công tác, Diệp Hiểu Quân người này liền trở nên vô cùng phức tạp.
Một câu vô cùng đơn giản của nàng quả thực so với để đọc hiểu được còn phải nghĩ tới ý nghĩa phong phú hơn nhiều.
Trong lòng loáng thoáng có một ý niệm trong đầu sinh động vô cùng, Lục Tĩnh Sanh cảm thấy rất có thể.
Dù sao thời điểm ở cùng với Diệp Hiểu Quân, coi như là hai người trầm mặc hoặc nói chút ít sự việc gì không liên quan đến đau khổ mà nói, cũng so được với nam nhân chăm chú tới những ngôi sao mà thấy thú vị.
Trở lại trong khu cư xá, mang theo rượu cùng thực phẩm chín từ trong xe đi ra, thời điểm muốn đi lên lầu, Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên dừng bước.
Lục Tĩnh Sanh quay đầu lại nhìn nàng, thấy hai mắt nàng sáng lên, rất nghiêm túc lắng nghe cái gì: "Cô có nghe được tiếng gì không?"
"Tiếng gì?"
Diệp Hiểu Quân hướng tán tùng xanh đi vào bên trong, thân ảnh nho nhỏ bao phủ dưới tuyết trắng trong bóng tối, khối tuyết bị nàng lay động rơi đến mặt đất. Lục Tĩnh Sanh ôm hai bình rượu nho hướng tán tùng xanh bên trong dướn cổ, thấy nàng cả buổi không có đi ra, nhịn không được kêu một tiếng: "Diệp Hiểu Quân —— không có chuyện gì chứ —— "
Tán cây xanh động đậy, Diệp Hiểu Quân trên đầu đội một đoàn tuyết đi ra, không chỉ có ôm theo túi thức ăn khi nãy, trong ngực tựa hồ nhiều hơn một khối gì đó.
Từ trong chỗ tối đi ra, Lục Tĩnh Sanh cố nén cười đem tuyết trên đỉnh đầu nàng đánh đi, một cái đầu nhỏ xù lông từ trong cánh tay Diệp Hiểu Quân đỉnh đi ra.
"Mèo?" Lông mày Lục Tĩnh Sanh nhướng lên, giật mình mà lui ra phía sau một bước.
"Cô sợ mèo?" Diệp Hiểu Quân vẫn thật không nghĩ tới.
"... Cũng không phải sợ, chính là khi còn bé bị mèo cào qua, có chút ám ảnh tâm lý."
"Chỉ là tâm lý ám ảnh?"
"Ân."
Diệp Hiểu Quân đem mèo con mới sinh không bao lâu nắm trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh lập tức lại lui lại mấy bước, sắc mặt cũng thay đổi:
"... Cô!"
"Quả nhiên vẫn là sợ nha." Diệp Hiểu Quân như là phát hiện ra sự vật thú vị mới mẻ gì, "Nguyên lai Lục tổng tài không sợ trời không sợ đất thế nhưng sợ mèo."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
"Yên tâm, nó lúc này đói bụng đến không còn khí lực khi dễ người đâu, kêu cũng không có khí lực mà kêu." Diệp Hiểu Quân chọc chọc cái đầu nhỏ của nó, "Có phải không? Ngươi muốn khi dễ Lục tổng tài không?"
Mèo con lông toàn thân đều bị làm ướt, đoán chừng bị đông cứng quá lâu, lạnh run, thanh âm như bị xé rách hơn bình thường, vừa giòn lại yếu ớt. Diệp Hiểu Quân ôm ấp che chở tựa hồ khiến nó rất dễ chịu, ma trảo bẩn bẩn của tiểu thịt duỗi ra giống như châm, thoát vải nỉ áo khoác ngoài.
Lục Tĩnh Sanh thấy nó không thể nào nhúc nhích, con mắt trước còn có một cục rỉ mắt, gầy nhom, vô cùng xấu.
"Đi." Diệp Hiểu Quân cứ như vậy ôm nó đi mở ra cánh cửa, bị Lục Tĩnh Sanh ngăn cản:
"Đợi một chút, chị không phải nghĩ nuôi dưỡng nó chứ?"
Diệp Hiểu Quân hỏi lại: "Vì cái gì không thể? Nó bị bỏ lại ở bên trong một cái hộp, vừa nhìn là biết chính là mèo nhà sinh xong bị ném bỏ, không biết vì cái gì chỉ có mình nó, bỏ mặc nó bây giờ, xem chừng nó nhịn không quá đêm nay."
"Thế nhưng là..." Lục Tĩnh Sanh đặc biệt không được tự nhiên, nàng thật sự sợ mèo, thật không biết cái sinh vật này lớn lên vẻ mặt tà ác như vậy vì cái gì có nhiều người ưa thích nó thế.
Trước kia nhà Đồng Ấu Ninh quả thực chính là nuôi cả đống mèo, giống mèo gì cũng đều có. Từ cửa chính tiến vào, trong sân tất cả đều là mèo, ngồi xổm trong đám cỏ đứng ở trên đầu tường, chỉ cần mỗi lần nàng đến, đồng loạt mà nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác kia như thể mình vừa mới vào ngục giam bị các lộ đại ca chăm chú săm soi tân đinh. Tại trong nhà nàng chạy một vòng, tùy thời tùy chỗ, tùy tiện góc rẽ nào cũng đều có thể cùng một con mèo gặp nhau, hơn nữa khả năng còn có thể dọa lẫn nhau kêu to một tiếng. Loại sinh vật này đặc biệt yêu thích giấu mình ở những nơi rất khó bị phát hiện, đặc biệt là chỗ cao. Tóc Lục Tĩnh Sanh bị những thứ này tiểu cho, rồi không biết xấu hổ mà cào cào bàn tay nàng không biết bao nhiêu lần, hướng Đồng Ấu Ninh oán giận, Đồng Ấu Ninh còn trấn an nàng, cũng đối với hành vi vô lễ của mèo nhà nàng không có chút nào hối hận, thậm chí nhiệt tình mà tán dương nói:
"Không biết xấu hổ mới có thể yêu, đám bảo bối nhà tớ thật sự là rất đáng yêu."
Nữ nhân một khi đã sinh hài tử, về sau vô luận trước đó từng bao nhiêu lần tuyên bố bản thân không thích tiểu hài tử, chán ghét tiểu hài tử, nàng đều đem tiểu hài tử của mình quét đầy toàn bộ đám bạn bè, bên trong chủ đề nói chuyện phiếm cũng tất cả đều là hài tử.
Mà bộ phận nữ nhân không kết hôn khác, một khi nuôi thú cưng, chủ đề dẫn đầu cùng trình độ cưng chiều sẽ không thấp hơn hài tử.
Lục Tĩnh Sanh cảm giác chính mình trời sinh cùng với tiểu hài tử, thú cưng các thể loại mềm nhũn lại ưu thích ồn ào phiền phức này cách biệt, không thích, cả đời cũng sẽ không thích được.
Diệp Hiểu Quân ý tứ rõ ràng muốn ôm con mèo hoang bẩn kia cùng trở về, trong đầu Lục Tĩnh Sanh ý niệm dẹp đường hồi phủ đều đã xuất hiện.
"Cô không cần phải sợ, tôi bắt nó đặt ở dưới lầu phòng khách, dùng thể trạng nó căn bản không cách nào lên lầu, cô cứ yên tâm đi." Xem thấu băn khoăn của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân rất kịp thời an ủi. Nhưng Lục Tĩnh Sanh làm sao có thể thừa nhận?
"Ai sợ? Tôi làm sao có thể sẽ sợ loại vật nhỏ này."
"Thật sao? Vậy cô giúp tôi ôm một cái, tôi mở cửa."
"... Đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ mở."
Một khắc cánh cửa được mở ra, Lục Tĩnh Sanh rõ ràng nghe thấy âm thanh Diệp Hiểu Quân nén cười...
Hôm nay căn bản cũng không nên đến đây đi, khi đi ra ngoài cũng không nhìn thấy chòm sao vận trình, chòm Bạch Dương khẳng định bị nghịch rồi đây.
Về đến nhà, Diệp Hiểu Quân trước tiên đem thức ăn sắp xếp lên bàn, để Lục Tĩnh Sanh tìm chén rượu, làm cho nàng rót rượu trước: "Tôi đem mèo con đi lau qua thân mình."
Mèo con nhỏ như vậy mang về nhà không thể trực tiếp tắm rửa, bằng không thì rất dễ dàng dính cảm mạo. Đã quá muộn, phụ cận cũng không có bệnh viện thú y, Diệp Hiểu Quân đành phải trước tiên lau khô thân thể cho nó, dùng tăm bông dính đi những thứ bẩn bẩn trước mắt nó, sáng sớm mai đem tới bệnh viện thú ý kiểm tra một phen.
Dùng khăn mặt ngâm nước ấm lau thân thật tốt, mở ra máy sấy tóc chỉnh mức thấp nhất, từ từ đem thân thể nó thổi khô. Mèo con nhìn qua có lẽ mới sinh vẫn chưa tới một ngày, cũng còn không có lớn bằng bàn tay, con mắt ti hí nhắm quá chặt chẽ, dưới đầu mũi một trương hồng nhạt cái miệng nhỏ nhắn không có răng thỉnh thoảng mở ra, như là đang gọi, lại nghe không ra thanh âm.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Lục Tĩnh Sanh hỏi nàng: "Nhà của chị đến cái bàn ăn đều không có, ăn cơm ở nơi nào?"
Diệp Hiểu Quân: "Ăn trên bàn làm việc cũng tốt mà, đang làm thì ăn, đều tại chỗ ấy ăn, không gian lớn, chén đĩa bày được chỗ nào thì bày."
"Chị như thế nào lại không chú ý gì tới sinh hoạt như vậy." Lục Tĩnh Sanh đem rượu cùng khay thức ăn đã bày tốt đem đến đặt trên bàn làm việc rộng rãi.
"Tôi một người sống, trừ đi bảo trì sạch sẽ, ngoài ra tựa hồ cũng không có quá chú ý những thứ khác." Diệp Hiểu Quân đem mèo con đặt đầu kia bàn công tác, rời xa đồ ăn, lại vòng quay trở về rửa tay.
Lục Tĩnh Sanh liếc mắt ngắm cái tiểu ma quái kia, như trước rất xấu. Tuy rằng lông đã được tẩy trừ sạch sẽ, thứ đồ vật bẩn cũng được xử lý xong, nhưng một viên lão đại cùng người ngoài hành tinh không giống, lỗ tai, cái đuôi đều nhỏ như vậy, co lại... Đây quả thật là mèo sao?
Bất quá, động vật tựa hồ hiệu quả trị bệnh tâm lý, Diệp Hiểu Quân nuôi dưỡng mèo con, khả năng có trợ giúp đối với nàng nhanh chút ít thoát khỏi tâm lý ám ảnh.
Diệp Hiểu Quân mang theo hai cặp đũa ngồi trở lại, Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Chị trước kia có từng nuôi dưỡng mèo sao?"
"Lúc còn rất nhỏ nuôi qua, mèo tam hoa, lông sau lưng là màu đen xám, bụng cùng tứ chi là màu trắng, giống như nó." Nói qua chỉ chỉ con mèo nhỏ đằng kia đang từ từ bò, "Mà, nó có lẽ đói, tôi trước chuẩn bị chút đồ ăn cho nó đã. Cô ăn trước đi."
Từ sau khi con mèo này xuất hiện, Diệp Hiểu Quân cả đêm đều quanh quẩn mấy cái việc liên quan tới mèo con. Lúc thì đem bánh bích quy nghiền nát ngâm nước đút cho nó ăn, lúc sau lại vỗ về bụng của nó, trong chốc lát lại lên mạng tìm kiếm bệnh viện thú y gần đây xem có cái nào tốt.
Lục Tĩnh Sanh mặc dù có loại cảm giác bị vắng vẻ, nhưng thấy nàng tựa hồ khôi phục chút sức sống, coi như là công đức viên mãn rồi... Chẳng lẽ lại còn phải cùng con mèo tranh giành cái gì?
Con mèo nhỏ ăn uống no đủ, rút cuộc nằm trên ghế sô pha ngủ rồi. Diệp Hiểu Quân coi như là an định lại, ăn đồ ăn thật ngon, uống rượu.
"Về sau chị vẫn nuôi dưỡng con mèo kia sao?" Lục Tĩnh Sanh tiếp tục hỏi.
"Thời điểm Ba mẹ ly hôn tôi cùng mẹ dọn đi, phải ngồi xe, không được đem theo mèo, cũng không ai nguyện ý thu dưỡng nó, liền đem thả nó đi rồi." Nhớ lại khi còn nhỏ nuôi dưỡng con mèo kia, giọng nói nhẹ nhàng nhạt như gió nhẹ, nhưng vẫn là rất rõ ràng có chút đau lòng, "Về sau tôi cũng có trở về tìm nó, nhưng vẫn không tìm được, khả năng nó đi địa phương khác sinh sống."
"Nghe khẩu âm của chị, thật giống như không phải người B thành."
"Đúng, tôi là người phương nam. Khi còn bé muốn làm cái tác gia ghi tiểu thuyết, trong quá trình phát triển xem qua rất nhiều điện ảnh, lại muốn làm biên kịch. Biết rõ B thành có lẽ không quá thích hợp với cá tính của mình, nhưng là muốn làm biên kịch trừ đi đến B thành tôi còn có thể có lựa chọn khác sao."
"Chị không thích B thành? Tôi cảm thấy được quê nhà tôi tốt mà."
"Mọi người tự nhiên đều nói quê mình tốt."
"Chị cũng cảm thấy quê hương chị tốt, có cơ hội dẫn tôi đến đó chơi một chút?"
Diệp Hiểu Quân suy tư một chút, nói: "Có lẽ không tốt lắm, tôi không thích chỗ ấy."
Cô nương này bên người tựa hồ có thật nhiều chuyện xưa. Khi mới quen nàng, lúc ấy bắt gặp chính là thời điểm nàng cùng tiền nhiệm chia tay, một cuộc gió tanh mưa máu.
Không thích quê hương chôn rau cắt rốn, còn nhỏ cha mẹ ly dị, thời điểm tốt nghiệp đại học tiến vào nhân sinh cũng là lúc mẫu thân qua đời... Những chuyện này tại lúc ban đầu xác định tiến cử nàng tiếp nhận vị trí chủ quản biên kịch Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh đều đã biết, lúc ấy cũng không có cảm giác gì, bất quá cũng chính là một phần có hơi thê thảm nhưng "Nhân sinh người khác" cùng nàng có quan hệ gì đâu.
Nhưng bây giờ, cô nương này an vị đối diện nàng. Nói lời không nhiều lắm, nhìn xem thật kiên cường, thực chất bên trong lại rất dễ khóc; tay trói gà không chặt, lại thông hiểu nhiều thứ ngôn ngữ, còn có thể đã gặp qua là không quên được; ưa thích động vật, đối với người ngược lại rất khó bắt quen...
Hết thảy nhãn dãn tụ hợp trong con người Diệp Hiểu Quân, hình thành một cái từ —— đặc biệt.
Đúng vậy, không phải đáng thương, là đặc biệt. Lục Tĩnh Sanh một điểm đều không cảm thấy nàng đáng thương.
Lục Tĩnh Sanh từ nhỏ liền tham dự các đại yến hội tiệc rượu, nàng cùng Đồng Ấu Ninh được xưng có thể uống hết cả Thái Bình Dương. Đối với tửu lượng của mình nàng vô cùng có tự tin.
Nhưng đêm nay nàng cùng Diệp Hiểu Quân cùng nhau uống cạn có hai bình rượu nho mà thôi, nhìn thấy khuôn mặt cô nương đối diện càng ngày càng hồng, cảm giác chính mình cũng có chút phiêu.
Đầu óc thanh tỉnh, tâm tình lại say.
Nhưng say đến có lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT