Ngu Minh Đình bị đánh cho lăn tới trên mặt đất, một con mắt liền không thể mở nổi.

Lục Tĩnh Sanh đuổi theo muốn bắt lại nàng, nàng lập tức quay đầu phóng tới cửa sổ, mở cửa sổ hướng phòng cách vách bò qua. Lục Tĩnh Sanh trợn tròn mắt cũng muốn cùng bò đi ra đuổi theo, tiểu Quý nhanh chân chạy như bay lên chặn ngang đem nàng cản trở về: "Boss ah ngài đừng làm em sợ! Đây là lầu mười hai!"

Lục Tĩnh Sanh còn cùng nàng gấp: "Nàng có thể đi qua, đối với ta làm sao có thể khó dễ! Buông tay!"

Tiểu Quý một bộ thấy chết không sờn: "Đánh chết cũng không tránh!"

Tên nam nhân cùng Ngu Minh Đình đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, Diệp Hiểu Quân có chút hư thoát, lảo đảo mà đi lên lôi kéo góc áo Lục Tĩnh Sanh: "Trở về đi, quá nguy hiểm."

Lục Tĩnh Sanh quay đầu lại nhìn nàng một cái, từ cạnh cửa sổ dài đi xuống. Tiểu Quý lòng còn sợ hãi, bộ dáng tươi cười đang muốn nói cái gì đó nhẹ nhàng để hoà dịu một chút cục diện, Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên phát nổ, hướng Diệp Hiểu Quân quát: "Cô hẳn là mẹ nó ngu ngốc hả! Ngu Minh Đình người như vậy cô đều cùng nàng có thể qua lại ở cùng nhau?!"

Diệp Hiểu Quân khó có thể tin mà nhìn Lục Tĩnh Sanh: "Tôi làm sao biết nàng là Ngu Minh Đình? Nàng nói với tôi nàng gọi Yumi"

Lục Tĩnh Sanh: "Cô chẳng lẽ không biết kia chính là tên tiếng anh của Ngu Minh Đình sao?!"

Diệp Hiểu Quân: "Tôi tại sao phải biết tên tiếng anh của nàng ta là gì! Cái đó và công tác của tôi có quan hệ sao? Cái đó và cuộc sống của tôi có quan hệ ư!"

Lục Tĩnh Sanh nhất thời không nói nên lời, giận quá hóa cười, chống nạnh cười: "ok, một người căn cản còn chưa hiểu rõ, cô liền dám lên nhà nàng? Diệp đại biên kịch, gan ngươi thật là rất lớn a, so với Vũ trụ còn lớn hơn."

Diệp Hiểu Quân giọng nói trầm xuống: "Thứ nhất, tôi không có thuật đọc tâm, tôi không thể dự đoán được người bên cạnh trong một khắc nào đó trong tương lai sẽ đối với tôi làm cái gì; tiếp theo, mỗi người đều cũng không phải tự dưng mà hiểu biết, theo thời gian, trải qua quá trình nhất định mới có thể hiểu biết được và cũng cần phải trả giá..."

Lúc này đến phiên Lục Tĩnh Sanh không thể tưởng tượng nổi rồi, buông tay nói: "Như thế nào? Diệp đại biên kịch cô còn muốn trả giá gì sao?"

Diệp Hiểu Quân trông thấy trên mu bàn tay nàng nổi một khối thâm tím khủng khiếp, giày cũng không biết đi đâu rồi, thanh âm mềm mỏng hơn: "Tôi không phải ý tứ này... Tôi cũng không muốn gặp phải loại sự tình này."

Lục Tĩnh Sanh thấy bộ dạng bức bách này của nàng, bao nhiêu tức giận vừa rồi cũng không biết đi nơi nào, cũng đem thanh âm thả thấp: "Cô, có bị thương hay không?" Đảo mắt trông thấy ống tiêm rơi trên mặt đất, nhặt lên nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ, đám tử hỗn đản này dám dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy đối phó một người thiếu tâm nhãn, lão nương nhất định phải hủy đi các nàng!"

Tiểu Quý đứng ở một bên ho khan một tiếng: Đêm nay boss nói lời thô tục hơi nhiều a, phong phạm tao nhã, nghiêm túc của lãnh đạo xí nghiệp trẻ tuổi ngày thường nay đi nơi nào rồi.

Cái người bị đánh đồng vào hàng ngũ "Thiếu tâm nhãn" – Diệp Hiểu Quân lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, khí lực một chút không còn, có chút đứng không vững.

Lục Tĩnh Sanh đem ống chích ném cho tiểu Quý xử lý, quay đầu lại kéo Diệp Hiểu Quân qua, từ trên xuống dưới tỉ mỉ mà kiểm tra, hạ giọng, dùng ngữ điệu đặc biệt nghiêm túc hỏi nàng: "Cô nói thật với tôi, cô đến cùng có hay không dính vào vật kia? Nhất định nói với tôi sự thật."

Vừa rồi đối chọi gay gắt hao hết chút khí lực cuối cùng của Diệp Hiểu Quân, cũng bởi vì có Lục Tĩnh Sanh ở chỗ này làm cho người chưa bao giờ trải qua sinh tử, chỉ trong một cái chớp mắt khiến nàng cảm giác vô cùng an toàn: "Không có, tôi liều mạng giãy giụa, biết rõ thuốc phiện loại này không thể dính vào, một khi dính vào liền xong rồi."

"Bọn hắn đánh cô?"

Diệp Hiểu Quân chép miệng, không nói chuyện.

Thời điểm Lục Tĩnh Sanh muốn xông vào, nam nhân đồng bọn của Ngu Minh Đình kia cho nàng một quyền, nện ở trên bụng, lúc này bình ổn lại càng cảm thấy được đau đớn, còn từng đợt mà nổi lên buồn nôn, muốn ói. Không muốn để cho Lục Tĩnh Sanh lo lắng, liền nói:

"Tôi không sao, mà xem cô đấy, trước tiên kiểm tra bàn tay một chút đi."

Lục Tĩnh Sanh được lời này nhắc nhở mới phát giác được bàn tay đánh người có một chút đau, nâng lên vừa nhìn, so với trong tưởng tượng tình huống còn tồi tệ hơn.

"Quá lâu không có đánh người, tài nghệ bị thụt lùi rồi, về sau chắc phải tìm người đánh nhiều hơn mới được."

Diệp Hiểu Quân nhìn nàng nở nụ cười, cười cười đến khi nước mắt rơi xuống.

Lục Tĩnh Sanh thấy nàng như vậy, mang theo nàng đi xuống lầu, để lại tiểu Quý đi xe khác trở về, nàng đưa Diệp Hiểu Quân đi.

Tiểu Quý thấy các nàng hai người cùng nhau lên xe, ba tám cái râu thoáng cái bị dựng lên —— có chuyện hay có chuyện hay! Vốn còn muốn mang boss đi bệnh viện, nhưng nhìn tình huống ở đây nha, vẫn là để ngày mai đi. Dù sao một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng.

Vừa rồi lúc cùng bọn Ngu Minh Đình giằng co, Diệp Hiểu Quân suy nghĩ chính là như thế nào có thể thoát được, sợ hãi vẫn là sợ hãi, nhưng còn không kịp nghĩ đến. Hiện tại an toàn rồi, tâm tình trong lồng ngực cũng không biết ở đâu ra, hỗn hợp nghĩ mà sợ, nước mắt ngừng không được. Bị Lục Tĩnh Sanh đưa đến trong xe yên lặng mà khóc trong chốc lát, Lục Tĩnh Sanh mới mở miệng.

"Chuyện này cũng tại tôi." Lục Tĩnh Sanh nói, "Ngu Minh Đình là hướng về phía tôi, cũng là bởi vì chuyện [Vân Đoan] lúc trước. Kỳ thật tôi cũng có nghĩ mãi mà không rõ được, các nàng tại sao phải đem cô lôi kéo vào." Nàng liếc Diệp Hiểu Quân một cái nói tiếp, "Đoán chừng là cảm thấy cô cùng tôi có chút quan hệ gì đó, muốn dùng cô tới khống chế tôi. Cho nên a... Vẫn là muốn đối cô nói lời xin lỗi, vừa rồi thái độ tôi đối với cô kém một chút, hoàn toàn là lo lắng mà có chút tức giận. Cô đừng để trong lòng."

Diệp Hiểu Quân đã đem nước mắt lau sạch, khóc một hồi, bình tĩnh hơn nhiều: "Vấn đề này không phải lỗi của cô, ngay từ đầu chính là các nàng gây chuyện."

"ưmh..."

Đại khái là vừa khóc xong, vành mắt Diệp Hiểu Quân vẫn còn đỏ, lông mi nồng đậm bị thấm ướt, cả người mềm nhũn, Lục Tĩnh Sanh đều muốn vỗ về nàng, an ủi nàng một chút. Vốn là trong khái niệm của nàng, một cái người thẳng thì hai cái cô nương làm như vậy không có chút nào không ổn, nhưng dù sao nàng cũng phải chú ý đến tâm tính của Diệp Hiểu Quân.

Từng cái từng cái đều cảm thấy quan hệ các nàng thật không minh bạch rồi, nàng đừng ở lúc này mà đưa ra bàn tay không biết xấu hổ.

Tuy rằng Diệp Hiểu Quân không có bị chích thuốc phiện, nhưng dù gì nàng cũng là một cái nữ văn nghệ sĩ trẻ tuổi mảnh mai trải qua một trận chiến đấu, một phen giày vò cũng không thể thoát khỏi toàn thân tím bầm, Lục Tĩnh Sanh nói muốn đi bệnh viện vì nàng kiểm tra một chút thương thế, Diệp Hiểu Quân cũng cảm thấy đi bệnh viện một chuyến là cần thiết: "Chủ yếu phải kiểm tra tổn thương trên bàn tay của cô một chút, đừng để bị thương đến xương cốt."

Hai người như vậy quan tâm lẫn nhau, cùng ngồi trong xe, liền chỉ hai người bọn họ, bỗng nhiên có chút lúng túng. Lục Tĩnh Sanh cầm điện thoại đánh cho tiểu Quý, kêu nàng đi theo, hộ tống đi bệnh viện.

Đi đến bệnh viện hai người chia ra đi kiểm tra, đều không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt rồi.

Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ, không biết Ngu Minh Đình còn có thể làm ra chuyện hạ lưu gì, để Diệp Hiểu Quân một người về nhà mà nói thật đúng là lo lắng, vì vậy dùng tới ngữ khí đặc biệt đứng đắn mà lại chính khí hỏi: "Cô ở một mình sao?"

Diệp Hiểu Quân gật gật đầu.

"Không biết Ngu Minh Đình cái tên bệnh thần kinh kia còn có thể làm ra chuyện gì, cô sống một mình không có người ở bên vẫn là quá nguy hiểm. Cô trước đến ở chỗ kia của tôi đi, chờ tôi đem chuyện này xử lý xong cô lại trở về nhà."

Vốn tưởng rằng, dùng tính tình Diệp Hiểu Quân cái người quen thói già mồm như thế nào cũng sẽ cự tuyệt một phen, không nghĩ tới nàng rất sảng khoái mà đáp ứng: "Được, đã làm phiền cô."

"Nói phiền toái gì." Lục Tĩnh Sanh trong lòng ngàn vạn lần không muốn Diệp Hiểu Quân hiểu sai, lại bày ra bộ kia lý luận, "Cô thế nhưng là gà đẻ trứng vàng của tôi, bị người đánh thương tôi tìm ai khóc có phải hay không."

Diệp Hiểu Quân nhìn qua ánh mắt của nàng có chút phức tạp, bẹt miệng, miễn cưỡng lộ ra cái dáng tươi cười.

Nụ cười này có chút bất đắc dĩ lại có chút mất mát, Lục Tĩnh Sanh không biết có phải hay không là tự mình suy nghĩ nhiều quá, tổng cảm thấy nói cái gì cũng có điểm không đúng.

Tiểu Quý cùng Trần thúc cũng mệt nhọc một đêm, lúc từ bệnh viện đi ra trời cũng đã muốn sáng. Lục Tĩnh Sanh để cho bọn họ đi về nghỉ trước, cố ý dặn dò Trần thúc chớ cùng phu nhân và lão gia tử trong nhà nói chuyện này. Trần thúc cười gật đầu, lưu lại hai cái tráng nam cùng Lục Tĩnh Sanh trở về, canh giữ ở dưới lầu cũng tốt.

Lục Tĩnh Sanh mang theo Diệp Hiểu Quân về đến nhà, người luôn cẩn thận lái xe như nàng cũng thiếu chút nữa nhắm mắt ngủ mất, may mắn rạng sáng trên đường xe ít, không có xảy ra tình huống gì.

Sau khi về đến nhà hai người chia nhau đi tắm, Diệp Hiểu Quân để cho Lục Tĩnh Sanh tắm trước, nói mình còn không buồn ngủ, có thể chịu đựng được. Lục Tĩnh Sanh cảm thấy chuyện tắm rửa này còn nhường tới nhường lui cũng quá nhàm chán đi.

Tắm rửa xong đi ra, Diệp Hiểu Quân hỏi nàng: "Có thể cho tôi mượn áo ngủ không?"

"Đợi một lát tôi đi lấy, còn có quần lót mới mua tôi chưa có mặc qua đều lấy đến cho cô." Lúc nói lời này Lục Tĩnh Sanh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đợi khi nàng mở ra tủ quần áo, đối mặt nửa ngăn tủ nhiều loại áo ngủ, đột nhiên liền hoảng hốt. Từ trong tủ cầm ra một bộ áo ngủ bằng bông, ngần ngừ một chút, lại đem kiện kia thả trở về, lựa lựa chọn chọn, ánh mắt rơi vào một kiện váy ngủ màu Champagne bán trong suốt có dây.

Thời điểm đem cái váy ngủ này cầm đi ra, khóe miệng Lục Tĩnh Sanh hiện ra một tia cười xấu xa.

Diệp Hiểu Quân ngồi ở trên ghế sofa phòng khách rất mất tự nhiên, toàn thân đau nhức khó nhịn, nhưng xuất phát từ lễ phép lần đầu thăm hỏi, nàng lại không thể trực tiếp nằm xuống. Đúng thời điểm đau khổ Lục Tĩnh Sanh cầm áo ngủ, quần lót cùng khăn tắm đi đến. Diệp Hiểu Quân nói lời cám ơn rồi đi tắm, trong phòng tắm bỏ đi quần áo, phát hiện phần bụng, chỗ bị thương đỏ lên một chút. Nàng ấn ấn, đau, bị hơi nước chưng tới, càng muốn ói ra. Đối với bồn cầu nôn khan cả buổi cũng không có nôn ra cái gì, nàng mạnh mẽ lên tinh thần tắm rửa lau sạch sẽ thân thể, cầm lấy áo ngủ mặc vào... Ngây người.

Lúc Lục Tĩnh Sanh thổi khô tóc, ánh sáng buổi sớm từng luồng rơi vào trên sàn nhà phòng ngủ, nàng buồn ngủ, nhưng còn có một chuyện phải làm cho xong trước khi đi ngủ.

Ngu Minh Đình tiện nhân này. Lục Tĩnh Sanh khi nghĩ đến tên khốn kiếp này đã cảm thấy cỗ nhiệt khí trong bụng cùng thái dương muốn bạo phát, kích thích thần kinh bình thường của nàng, chỉ có tự tay xé Ngu Minh Đình mới hả giận.

Giống Ngu Minh Đình loại người này, chỉ có một chữ có thể hình dung —— bẩn.

Vẫn không thể tự mình xé nàng, ô uế tay của mình.

Sau khi cúp điện thoại, một phần tư liệu được gửi đến hộp thư Lục Tĩnh Sanh, nàng đem in ra, con mắt che kín tơ máu từng dòng xem qua, cười lạnh.

Nếu như muốn làm chuyện xấu, cũng đừng sợ có báo ứng. Lần này báo ứng tôi cam đoan cho cô so với chơi ma túy còn thích hơn.

Ở bên ngoài Diệp Hiểu Quân nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, thời điểm Lục Tĩnh Sanh đi ra thấy nàng đem khăn tắm che ở trước ngực, ánh mắt Lục Tĩnh Sanh rơi vào thân thể kia đang bị nửa tay áo che ngang qua.

"Cái kia, khăn tắm để chỗ nào?"

"Cô để lại phòng tắm, trở về tiểu Quý sẽ dọn dẹp."

"Ưm." Nàng đem khăn tắm thả trở về, lại đi quay về phòng khách, hai tay vẫn còn có chút mất tự nhiên mà cong lên, che ở trước ngực. Lục Tĩnh Sanh tựa ở cửa phòng ngủ, có chút hăng hái mà nhìn thành quả trò đùa dai của mình. Quả nhiên, dáng người Diệp Hiểu Quân cũng không tệ lắm, trừ đi bộ ngực có chút bằng phẳng ngoài ra, muốn eo có eo, muốn mông thì có mông, phía dưới làn váy là hai chân tuyết trắng thẳng tắp, không tính cực kỳ mảnh mai nhưng thon dài, có chút nhục cảm, rất đẹp.

"Lục lão bản." Diệp Hiểu Quân nhịn không được hỏi, "Cô còn có cái áo ngủ nào khác không?"

"Làm sao vậy?" Lục Tĩnh Sanh thể hiện nghi hoặc đặc biệt thật lòng hỏi, "Không vừa người?"

"Không phải." Diệp Hiểu Quân có chút nhức đầu, "Cái váy ngủ này có phải hay không... Có chút quá..."

"A." Lục Tĩnh Sanh nói, "áo ngủ của tôi tất cả đều là phong cách này, mùa hè mà, mát mẻ."

Diệp Hiểu Quân nhìn chằm chằm vào nàng, một thân áo ngủ đều che kín mít thân thể, Lục Tĩnh Sanh giật mình: "Nếu không tôi đem bộ đang mặc này cởi ra cho cô?"

"Không, không cần." Diệp Hiểu Quân nhanh chân ngăn cản, "Tôi ngủ ở phòng nào?"

"Bên kia có hai gian, cô tùy tiện chọn một cái để ngủ đều tốt. Tiểu Quý khi đến thường xuyên ngủ gian bên trái."

"Tôi đây ngủ ở gian bên phải là tốt rồi."

"Được, nhanh lên ngủ đi, giằng co một đêm mệt muốn chết rồi. Có chuyện gì nói với tôi." Lục Tĩnh Sanh nói, "Đúng rồi, hôm nay cũng đừng đi công ty, cô bỏ ra ba ngày nghỉ, thật tốt ở tại nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với bên HR cho."

"Ưh, được, cám ơn Lục lão bản, ngủ..." chữ 'ngon' còn chưa nói ra miệng, Diệp Hiểu Quân biến sắc, nhanh chóng chạy tới WC. Lục Tĩnh Sanh bị biến cố này làm cho càng hoảng sợ, theo đi, thấy Diệp Hiểu Quân ngồi xổm trước bồn cầu nôn ra.

"Sao lại thế này, đây là?" Lục Tĩnh Sanh giúp nàng vuốt lưng, đỡ Diệp Hiểu Quân đứng lên. Diệp Hiểu Quân vừa ói ra nói không ra lời, Lục Tĩnh Sanh cảm thấy không thích hợp, hỏi nàng, "Cô có phải hay không còn chỗ nào bị thương?"

Diệp Hiểu Quân sắc mặt trắng bệch, chỉ chỉ bụng dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play