Dịch Diệp Khanh nhìn "kinh hỉ" há to miệng, cằm xém nữa rơi xuống đất. Cô chưa kịp phản ứng gì thêm thì điện thoại từ trong túi xách vang lên. Đại tiểu thư chẳng quan tâm ai gọi, cứ theo thói quen mà bắt máy. Đến khi nghe giọng nói, cô mới bình tĩnh lại một chút, sau đó không hề khách khí mà quát thẳng vào đầu dây bên kia, "Kinh hỉ cái đầu cô á, kinh khủng thì có! Họ Tần kia, xem bản cô nương này xử cô thế nào!" Tần Dạ Ngưng bị hét đến ù cả hai tai lập tức cúp điện thoại ngay. Thiên kim tiểu thư Dịch tức giận đến nỗi muốn bóp nát "trái táo" trong tay.

"Chuyện gì mà cô nói kinh khủng?" Bị hỏi đột ngột như vậy, Dịch đại tiểu thư chợt nhớ ra trong phòng này còn có người khác. Hít một hơi sâu, vì đã kinh qua bài học hôm trước, lần này cô đối đáp rất lưu loát, "Không phải là kinh khủng đâu, Tổng giám đốc Giang ngài nghe lầm rồi..." Ngủ cùng phòng với lão Phật gia không kinh khủng thì là gì???

Giang Nhược Trần đã đoán trước được phản ứng của đại tiểu thư, biết người ta đang xạo sự nhưng không giận, khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục sắp xếp hành lý của mình. Thấy mẹ kế bình tĩnh như vậy, thiên kim tiểu thư Dịch lại chột dạ, đứng cũng không được ngồi cũng không xong. Sau đó cô nhìn căn phòng, chỉ có một giường, âm thầm rủa xả Tần nhị tiểu thư trăm nghìn lần, "Tần Dạ Ngưng, tôi nguyền rủa cô vạn thụ vô cương, thụ người chế trụ, hai mặt thụ địch, mãi không lật người!..."

Nguyên một dãy "thụ" làm Dịch Diệp Khanh sung sướng không ít. Nhưng ngây ngốc đứng ở đây cũng không được, động não một lúc, đại tiểu thư e hèm nói, "Chắc thư ký Tần lầm lẫn gì rồi, tự nhiên sắp xếp tôi và cô chung một phòng, để tôi kiếm phòng khác..."

"Không cần tìm làm gì, chúng ta đi quá đông, nông trang ở đây không thể sắp xếp ngay được, thật ra thư ký Tần đã hỏi qua tôi về vấn đề ở chung này..."

"Vậy sao cậu ấy không hỏi tôi, sao lại vậy được... Để tôi đi tìm, không thể chen chúc trong phòng nhỏ thế này được..."

Giang Nhược Trần thấy nhóc kia kích động đến mặt mày đỏ bừng hết cả lên, nhíu mày, nở nụ cười tà, "Không muốn ở cùng với tôi cũng được. Nghe nói ngoài tôi ra chỉ còn Elmo (1) là người duy nhất ở riêng một phòng, nếu cô muốn thì ở chung với ông ta đi!" "Elmo" mà Tổng giám đốc Giang nhắc ở đây là vị giám đốc đầu tư mà Dịch thị đặc biệt mời về từ Pháp. Ông già ấy là người cao to vạm vỡ, tóc vàng mắt xanh, chỉ có điều toàn thân ông này lông không là lông. Vậy nên toàn thể chị em phụ nữ ở công ty đều gọi ông ta là "Teddy bear". Mới nghĩ đến mình ở chung phòng với "con gấu bự" ấy, đại tiểu thư cả người run bần bật cả lên. Ngay lập tức cô lắc đầu lia lịa, sau đó thả vali xuống, sắp xếp lại quần áo.

Nhưng mắt có lé đến mấy cũng nhìn thấy ở giữa phòng đặt một chiếc giường, đại tiểu thư rầu rĩ nhíu mày, lẩm bẩm một mình, "Có cái giường ai ngủ ai nhịn đây trời! Sếp gì keo kiệt hết chỗ nói, thêm cái giường nữa cũng đâu tốn là bao đâu?..." Mặc dù Dịch Diệp Khanh cố ý nói thầm, nhưng Tổng giám đốc Giang thính tai vẫn nghe rõ ràng.

"Đều là phụ nữ, việc gì Dịch Diệp Khanh cô phải khó chịu, cự nự hoài vậy? Tôi cũng đâu có ăn thịt cô!"

"Tôi là con gái, cô mới là phụ nữ !" Lời vừa bay ra khỏi miệng, Dịch Diệp Khanh hối hận ngay tắp lự. Lại nhìn thấy Tổng giám đốc Giang trưng ra khuôn mặt " mẹ kế", mặt cô xanh như tàu lá chuối, lắp bắp sửa sai, "Tôi...Ý tôi không phải vậy... Chỉ là... Chỉ là lúc ngủ tôi hay cựa quậy cả đêm, ảnh hưởng đến cô, không tốt... "

"Phụ nữ cũng được, con gái cũng được, giờ có muốn ngủ hay không ?" Đối với màn cãi chày cãi cối của đại tiểu thư, Giang Nhược Trần dần dần mất kiên nhẫn. Cô ngán ngẩm cầm khăn lông đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bỏ lại Dịch đại tiểu thư trơ trọi một mình. Dịch Diệp Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tất cả đều do mình sơ suất mà ra. Nếu không phải Lê Nặc giựt dây, cô sẽ không đến đây. Nếu không phải Tần Dạ Ngưng tận lực an bài, cô sẽ không ngủ chung với yêu phụ. Chuyện cũng đã thành rồi, đại tiểu thư chỉ còn cách tìm hai kẻ đầu sỏ kia trút giận. Bây giờ, tất cả hy vọng của Dịch đại tiểu thư đều đặt tại balô chứa "nhu yếu phẩm" của Tần cô nương. Nghe nói nhị tiểu thư ngoại trừ cuồng mua đồ xa xỉ và khiết phích, thuở thiếu thời còn đặc biệt thích chơi trò giả làm hướng đạo sinh, ngủ trong lều trại. Vì vậy Trần Dạ Phàm rất yêu em gái của mình nên đặt biệt danh rất mỹ miều cho cô ấy là "thiên kim tiểu thư lều".

Đại tiểu thư nghĩ đến chiếc balô căn phồng kia, trong lòng ôm hy vọng. Cô đến gõ cửa phòng Tần Dạ Ngưng và bạn gái nhưng gõ hồi lâu cũng không thấy ai mở cửa. Hẳn là cậu ta mắc bệnh lề mề của tiểu thư, giờ này chắc chưa đi được mươi bước. Dịch Diệp Khanh vẫn kiên nhẫn đứng đó, nghiêng người áp tai vào cửa nghe ngóng động tính. Quả nhiên cô nghe thấy âm thanh "kỳ kỳ quái quái". Mặc dù "Tình Một Đêm" này ngu ngốc đến độ không biết phong tình nhưng nghe xong mặt cũng đỏ lựng cả lên.

"Hầy, đúng là trẻ trung sung mãn mà!" Nghe lén được một lúc, hai tai của thiên kim tiểu thư Dịch đã đỏ au. Thật sự nghe không vô nữa, cô vừa xoa xoa mũi vừa đấm đấm vào lưng. Lần này chuyển hướng sang phòng Lê Nặc, Dịch Diệp Khanh không vội vàng gõ cửa nữa mà đứng trước phòng nghe ngóng một lúc, không nghe thấy tiếng gì kích thích tim già sức yếu mới dám gõ cửa.

Vẫn phải đợi, Dịch đại tiểu thư sắp thành con "sư tử trấn cửa", lúc này cửa phòng mới mở. Trấn cửa không ai khác mà chính là Nặc Nặc của chúng ta.

"Sao giờ mới mở cửa ? Tớ còn tưởng mấy người đang sinh con ở trong phòng đó!" Đại tiểu thư liếc nhìn Lê Nặc, muốn xông vào trong phòng. Nhưng người ta chặn cửa không cho cô vào, "Có gì thì nói ở đây luôn đi. Tớ còn chuyện phải làm!" Đại tiểu thư bắt đầu nổi giận, hằn học nói với Lê Nặc, "Hôm nay có chết tớ cũng phải vào nhìn xem. Cậu giấu thứ gì mà không dám để người khác nhìn thấy..."

Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, trong phòng có tiếng nói vọng ra, "Lê Nặc, cô nói chuyện với ai vậy?" Giọng nói trong trẻo, mang chút ngòn ngọt. Chẳng giống yêu tinh ngày thường chút nào cả. Dịch đại tiểu thư không tin nổi tai mình, chớp chớp mắt, ngoẹo ngoẹo cổ, nhón nhón chân nhìn vào trong phòng một lần nữa. Con nhóc này giỏi lắm, nhìn xem này, yêu tinh hiện tại ăn mặc không chỉnh tề, quần áo đã cởi ra hơn nữa, mái tóc ướt sũng vẫn còn tỏa ra một tầng hơi nước. Tâm trạng Dịch đại tiểu thư trầm xuống, thầm xỉa xói, "Được lắm! Vừa nãy là một đôi đang hành sự! Giờ là một đôi đã xong xuôi! Đúng là tuổi trẻ cuồng nhiệt nhỉ!

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nhắm mắt háo sắc của cậu lại mau!" Bị Dịch Diệp Khanh nhìn chòng chọc, yêu tinh thấy cũng bình thường, nhưng "chướng ngại vật" chắn cửa lại không vui, giống như bảo bối nhà mình bị người ta nhìn trộm. Cô vừa đẩy tiểu thư ra xa vừa hét lên "Đi ra đi ra! Muốn xem thì về phòng mà xem người kia của cậu ấy, đừng ngấp nghé thèm muốn đồ người khác!" Nhắc đến "người kia", đại tiểu thư mới chợt nhớ ra, vội vàng nói lý do mình đến đây.

"Tổng giám đốc Giang người ta chịu hạ mình ngủ chung với đại tiểu thư ngớ ngẩn ngu ngốc là cậu đây thì cậu lo mà tranh thủ đi chứ, đã nghiện còn ngại à? Đều là phụ nữ với nhau, cậu xem Tiểu Ngưng và Tiểu Nghiêm, còn có tớ và yêu tinh đều có thể ngủ chung với nhau, sao mình cậu không làm được? Tình Một Đêm, đừng có giận dỗi vô cớ. Cậu lo hưởng thụ chuyến du lịch này đi, được không?" Sau đó, Lê Nặc lợi dụng lúc Dịch Diệp Khanh đang đứng ngây ngốc, cô đóng cửa cái rầm.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Dịch Diệp Khanh thở dài. Cô cảm thấy có chút mất mát. Tần nhị tiểu thư cùng bạn gái, còn có Lê Nặc và yêu tinh, mấy người đó không hề cố kỵ chút nào cùng nằm chung một giường. Nhưng cô không thể, không phải cô sợ Giang Nhược Trần ăn mình, mà là sợ mình làm điều gì không phải với Tổng giám đốc Giang. Từ đêm có ý nghĩ khác thường kia, cô phải khắc chế chính mình.Vậy mà bạn bè bên cạnh cứ vô tư yêu đương xoắn xít lấy nhau, cứ tranh thủ từng chút và kết quả cùng lúc...

Vừa phải khắc chế tình cảm của mình, cách xa Giang Nhược Trần, vừa bị bạn bè từ từ rời khỏi để tìm kiếm tình yêu, Dịch Diệp Khanh thấy mình tựa như con thuyền nhỏ nhoi trôi dạt trong biển lớn, lạc mất phương hướng, không tìm thấy được bờ. Cô độc. Kể từ khi ba cô mất, lần thứ hai sự cô độc vây lấy cô ...

Thảng thốt, Dịch Diệp Khanh không biết mình rời khỏi nông trại từ lúc nào. Cô chỉ vô thức đi thẳng đến cánh rừng bên ngoài thôn. Những gương mặt quen thuộc hay xa lạ cũng không làm cô dừng bước. Mãi cho đến khi nghe tiếng thét kinh hoàng, đại tiểu thư mới giật mình thức tỉnh.

Tìm đến tiếng la hét, Dịch Diệp Khanh đi về phía cây ăn quả gần nhất. Có một người ôm cây, phía dưới rất nhiều người vây quanh. Đại tiểu thư chăm chú nhìn đoàn người ấy, đa phần đều rất quen thuộc. Bọn họ cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thân cây, mà vẻ mặt ai ai cũng hồi hộp như thể có cục vàng sắp rơi xuống vậy.

Thấy cảnh tượng như vậy, Dịch đại tiểu thư cũng hiếu kỳ, giương mắt nhìn về phía ngọn cây. Vừa nhìn thấy cô bỗng giật mình, trên cây là một bóng dáng yểu điệu vừa quen vừa lạ, tóc dài bay bay. Người kia quay đầu lại, nở nụ cười lung linh như vì sao, khiến người không thể quên...

Gió lặng phút chốc, chỉ còn cây lá, hai người nín lặng nhìn nhau hồi lâu, chớp mắt như ngàn năm. Người trên cây trong tiếng hoan hô về đến mặt đất, mang theo "trái cây" thắng lợi tới trước mặt Dịch Diệp Khanh. Đại tiểu thư như mới tỉnh mộng.

"Mời cô ăn!"

Dịch Diệp Khanh nhìn chùm dâu rừng màu đỏ đen trong tay. Tựa như cô gái mới lớn, cô ngại ngùng, thỏ thẻ tiếng cảm ơn. Có lẽ do không khí giữa hai người này có chút ám muội. Mọi người vây quanh ở đây dần dần tản đi hết.

"Dường như trèo cây không giống chuyện mà Tổng giám đốc Giang làm được!"

"Vậy chuyện gì thì tôi làm được?""Chống nạnh chỉ vào mũi dạy dỗ tôi, nói chung cũng không phải là chuyện trèo cây như vậy..." Hai người, môi nhấm nháp vị ngọt, dưới chân đạp bùn đất cũng không còn câu nệ. Có lẽ là do "hối lộ" dâu rừng, Dịch Diệp Khanh không hề kháng cự việc đến gần Giang Nhược Trần. Giờ phút này, mái tóc Giang Nhược Trần khẽ bay bay, thoang thoảng mùi hương mê người, hoàn toàn không giống vị Tổng giám đốc nghiêm cẩn, ánh mắt sắc nhọn khiến kẻ khác sợ hãi. Bất tri bất giác, Dịch Diệp Khanh đã quên đi việc giữ khoảng cách, "Sao đột nhiên muốn trèo cây vậy ? Thật sự tôi không nghĩ Tổng giám đốc Giang quần áo chỉnh tế lại đi trèo cây..."

"Tắm táp xong, tôi định đi ra ngoài dạo một chút, không ngờ gặp Giám đốc Trần và một số người ở đây. Vừa lúc có người để nghị nam nữ thi đấu xem ai có thể trèo cây lên đến đỉnh, không nghĩ tới chàng trai thi cùng tôi chưa kịp leo đã rớt, vậy nên..." Vừa nói chuyện, Tổng giám đốc Giang chúng ta che miệng cười ra tiếng, khiến người bên cạnh không khỏi liếc mắt xem thường, "Người ta rõ ràng sợ thắng sếp sẽ rớt mất bát cơm..."

"Mặc kệ thế nào, không phải là tôi thắng sao?" Vốn tưởng rằng Giang Nhược Trần sẽ tức giận, không ngờ người ta còn cười đắc ý, căn bản không quan tâm. Nhìn Giang Nhược Trần tràn đầy tự tin, cô không nhịn được hỏi, "Thắng đối với cô quan trọng đến thế sao?"

"Với tôi mà nói thắng không phải quan trọng nhất. Quan trọng là... tôi sẽ không để lỡ bất cứ cơ hội nào để đạt được thứ tôi mong muốn. Cho dù phải đối mặt với thứ gì, tuyệt không chùn bước. Vậy còn cô, Dịch Diệp Khanh?"...

(1) Elmo là một nhân vật Muppet trên chương trình truyền hình của trẻ em Sesame Street. Nó là một con quái vật lông đỏ với giọng nói giận dỗi

P/S: Lễ lộc gì cũng phải edit, không thì kẻo người ta nói mất fan :'( I don't wanna lose u guys

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play