Dịch Diệp Khanh ngủ mê mệt, khi tỉnh lại chẳng biết là ngày hay đêm, cô chỉ thấy đầu óc quay cuồng, miệng khô lưỡi đắng. Nhướng mắt nhìn sang mép giường, thấy một bóng người ngồi ngay ngắn, đại tiểu thư gắng híp mắt, thận trọng nhìn kĩ, người kia không phải ai khác mà là vú Ngô, đầu cô không chỉ đau nhức mà đáy lòng còn chợt nhói lên đan xen một chút hụt hẫng.

"Vú Ngô... Vú Ngô..." Cổ họng khàn đặc, Dịch đại tiểu thư cố gắng chịu đựng kêu lên. Vú Ngô đang gà gật bị giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, theo bản năng nhìn người nằm trên giường, "Đại tiểu thư, cuối cùng con cũng tỉnh, có khát không? Con chờ chút, phu nhân đặc biệt thông báo, nếu con khát, thì cho con uống cái này..."

Dịch Diệp Khanh sốt mê man không biết thứ gì được đưa vào miệng mình. Nó nhàn nhạt mùi gạo, đại tiểu thư uống vài muỗng, liền cau mày quay đầu sang một bên, không muốn uống thêm nữa.

"Đừng như vậy, uống thêm chút nữa đi, ngoan, vú Ngô đút con, ốm yếu như vậy không uống không được..."

"Nhạt!" Nhạt nhẽo vô cùng, Dịch tiểu thư chúng ta đời này ghét nhất vị nhạt, tư duy lô-gích của người này là thà ăn dấm, ăn xì dầu, ăn mật đắng còn hơn là ăn đồ nhạt không chút mùi vị như thế này. Hầu hạ tên nhóc con này đã nhiều năm, vú Ngô làm sao không biết rõ, lập tức đưa ra ý chỉ của "Hoàng thái hậu": "Phu nhân nói rồi, chờ con tỉnh lại, dù thế nào cũng phải đút hết chén nước cơm này cho con..."

"Cái gì? Thuốc mê?"(1) Nếu giọng nói không khàn đặc như thế này, ắt hẳn đại tiểu thư sẽ hét thật to, yêu phụ cho mình uống thuốc mê, hèn gì vừa thấy bà già đó mình ngu hẳn ra.

"Ai u, tiểu thư của tôi, không phải là thuốc mê, là nước cơm!" Vú Ngô trịnh trọng nhấn mạnh từ "nước cơm", còn đặc biệt giải thích tận tình công dụng của nước cơm với đại tiểu thư chẳng phân biệt nổi ngũ cốc này, "Trước đây, con nhà nghèo làm gì có tiền, bị bệnh phải làm sao? Là uống nước cơm đó, tiểu thư, con cũng đừng xem thường nó, nước cơm này còn có tên ở vùng Đông Bắc đó, gọi là 'canh thần kỳ', con nghĩ có bao nhiêu kỳ diệu!"

"Có thần kỳ đến mấy cũng chỉ là chén nước cơm, hơn nữa con cũng không phải là con nhà nghèo..." Đại tiểu thư chu chu môi, nghiêng đầu đi, tỏ thái độ ghét bỏ.

"Con không có quyền lựa chọn ăn hay không, phu nhân đã dặn, tiểu thư không chịu ăn, chờ phu nhân về sẽ tính sổ với con. Vì một chén nước cơm mà mất hòa khí với phu nhân thì không đáng!"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến "phu nhân", người trên giường càng giận dỗi, hừ một tiếng, mắt nhắm mắt mở liếc liếc người trước giường, giận hờn nói: "Bực bội! Bực bội gì đâu! Cô ta sống là muốn chọc con thêm tức tối thôi, cả ngày chỉ biết vểnh mặt lên trời, cao ngạo ra lệnh cho người khác, cô ta làm gì quan tâm tới con?"

Vú Ngô xem như biết rõ tên nhóc này, lập tức hiểu được "ý tại ngôn ngoại", hóa ra là bệnh ngạo kiều của đại tiểu thư lại tái phát, vội vàng an ủi, "Tiểu thư, con trách lầm phu nhân rồi. Phu nhân đối xử với con tốt lắm, hôm qua con sốt cao, lại không chịu đi bệnh viện, phu nhân trông nom con suốt đêm, vừa đưa nước con uống, vừa lau mặt con, không phút nào ngơi nghỉ, hôm nay phải đi làm mới bước ra khỏi phòng. Cả nhà họ Dịch đều nhìn ra được phu nhân đối xử với con tốt bao nhiêu, chỉ có con vô tâm không nhìn ra thôi! Sau này có ai nói xuyên tạc bậy bạ, bảo phu nhân chúng ta không tốt, vú Ngô ta là người thứ nhất không đồng ý!..."

Trông thấy vú Ngô hùng dũng thề thốt, lúc này Dịch Diệp Khanh mới giãn đôi lông mày ra, nheo mắt mím môi cười cười, "Vú Ngô, vú nói thật không? Giang Nhược Trần ở bên con cả đêm?"

"Ừ!" Vú Ngô nặng nề gật đầu, lần thứ hai đưa chiếc muỗng đến bên miệng thiên kim tiểu thư Dịch, "Vậy giờ uống được chưa?" Dịch Diệp Khanh chưa kịp đồng ý, vú Ngô đã tiên hạ thủ vi cường, tọng hết vào họng cô. Lúc này đại tiểu thư không còn kháng cự như trước, vui vẻ nuốt xuống, không phải là chén nước cơm thôi sao? Có khó ăn hơn nữa cũng chỉ có một chén, Dịch Diệp Khanh mang tâm tình của cảm tử quân, không cần muỗng luôn, ngồi thẳng dậy, hai mắt nhắm lại, cầm chén nước cơm uống hết vào.

Ai dè nước còn đang trên đường xuống bao tử, vú Ngô nói một câu làm cô suýt phun hết cả ra, "Tiểu thư, có ngon mấy cũng đừng húp vậy chứ, đâu ai giành với con, phu nhân nói cho con uống nước này cả tuần, cho sạch ruột..."

"Cái gì? Một tuần?" Dịch Diệp Khanh đưa tay tính toán, hôm nay là ngày đầu tiên, còn sáu ngày nữa! Sáu ngày! Trời ạ, vị chi 144 giờ, 8640 phút, 518 400 giây... Trong đầu Dịch Diệp Khanh chỉ có hai chữ "tuyệt vọng".

"Vú Ngô, lần sau làm phiền vú cho thêm chút xương vào nha!" Bào ngư vi cá, giò heo đã quá xa tầm với, Dịch Diệp Khanh chỉ còn biết tìm đường cứu nước nhỏ nhoi này thôi.

"Không được!"

"Nhạt!"

"Phu nhân nói nếu tiểu thư chê nhạt thì thêm muối vào!"

"Phu nhân, phu nhân... Vú Ngô biến thành Ngô Ma Ma rồi, mà ma ma đừng có quên cô ta là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột con đâu!" Dịch Diệp Khanh không ngờ người vú gắn bó với mình từ bé lại có thể "phản bội" mình.

"Ngô Ma Ma thì Ngô Ma Ma, điều này chẳng ảnh hưởng gì sất, còn nữa, cứ cho là mẹ kế thì có làm sao? Vú nghe ti vi nói ngay cả Tư Mẫu Mậu đỉnh (2) cũng phải đổi tên thành Hậu Mẫu Mậu đỉnh, có thể thấy được bây giờ là thời đại của mẹ kế, mẹ kế nói gì cũng phải nghe!"

Không ngờ chỉ một câu mẹ kế mà lòi ra thêm "Tư Mẫu Mậu đỉnh" rồi thời đại mẹ kế, Dịch Diệp Khanh không thể không bái phục. Cô nằm ở trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, hai ngón trỏ đặt ở bụng không ngừng chuyển động, vừa suy nghĩ làm sao mới có thể thoát khỏi tháng ngày không thịt, vừa nghĩ đến dụng ý cấm thịt của Giang Nhược Trần. Nghĩ mãi vẫn không ra, nhất định là hôm qua cô mở miệng rước họa rồi!"

Dịch Diệp Khanh nghĩ về Giang Nhược Trần, vài phút sau bụng đã kêu ùng ục. Đứa nhó này đã quen ăn thịt, một chén nước nhạt thếch kia làm sao lấp đầy bao tử sói đói. Càng đói bụng, cô càng nhớ đến "hoa loa kèn". Có lẽ ai đó nghe được tiếng lòng đang gào thét của cô, điện thoại bỗng dưng đổ chuông.

Tổng giám đốc Giang tranh thủ thời gian bận rộn để gọi điện hỏi thăm tiểu viên chức, Dịch Diệp Khanh quả thật cảm động muốn khóc, ngay cả bụng đói kêu gào cũng biết điều tắt đài, thân thể bỗng nhiên khỏe mạnh có thể nhảy hiphop với Giang Nhược Trần. Trong điện thoại, Dịch Diệp Khanh nghe được Giang Nhược Trần tâm tình không tệ, không giống như trước lạnh như băng, núi băng đã hóa thành núi lửa, Dịch đại tiểu thư thừa dịp than phiền nước cơm "nhạt".

"Nhạt? Hôm quá ai mới nói ngọt?"

"Ai?" Dịch Diệp Khanh ngu ngơ gãi đầu, "Tôi có nói hả?" Vừa dứt lời liền nghe một tiếng hổ gầm, "Dịch Diệp Khanh, cô là đồ khốn kiếp!" Sau đó là âm thanh "tít tít" vang lên, gọi lại lần nữa, đối phương không nhận, Dịch đại tiểu thư xem như hiểu được câu "gần vua như gần cọp".

Dịch Diệp Khanh nghĩ hoài vẫn không biết tại sao Giang Nhược Trần như vậy. Giang Nhược Trần tự dưng thấy khó chịu, chẳng nói chẳng rằng, ban sắc lệnh "cấm thịt" nhằm xoa dịu buồn bực trong lòng.

Dịch đại tiểu thư vừa sống khổ sở vì những ngày không thịt, vừa bắt đầu hồi phục. Vốn tưởng hết bệnh, thì lệnh cấm sẽ kết thúc, ai ngờ Giang Nhược Trần uống lộn thuốc, không chịu buông tha cho cô. Đến bước đường cùng, Dịch Diệp Khanh đành phải lợi dụng lúc Giang Nhược Trần vắng mặt để "ăn vụng". Nhưng yêu phụ dường như gắn cameras trên người cô, chỉ cần đại tiểu thư nhúc nhích một cái, Giang Nhược Trần liền xuất hiện nhắc nhở. Ngay qua tháng lại, lệnh cấm vẫn hiên ngang như thế, Dịch Diệp Khanh không thể không tìm cách "mưu sinh".

"Nghe nói sắp đến lúc Kawana ký hợp đồng với Dịch Hằng, Dịch Diệp Khanh bèn chủ động xin đi giết giặc, thu xếp hậu trường. Làm trợ lý kiêm ô sin của mình, đương nhiên Giang Nhược Trần không từ chối, vậy là âm mưu đen tối của thiên kim tiểu thư Dịch đã thành công một nửa.

Ngày ký hợp đồng, chủ nhà Dịch Hằng sẽ mở tiệc chiêu đãi, lúc đó làm sao thiếu "người có công" là cô đây? Trước mặt nhiều người, Giang Nhược Trần có muốn cấm thịt cũng không được, chưa kể Tổng giám đốc Giang không rảnh mà trông chừng đứa nhân viên vô danh tiểu tốt này, mà có đi nữa, lẽ nào không sợ đám phóng viên nhiều chuyện kia gây khó dễ cho, kể tội cô "ngược đãi con gái".

Dịch Diệp Khanh âm thầm mưu tính "thịt kế", tự cho là không có sơ hở nào, Vậy mà kế hoạch biến đổi khôn lường, chệch khỏi đường ray, đại tiểu thư chúng ta lại vui quá hóa buồn...

"Bi kịch" đại tiểu thư đương nhiên là nói sau, lúc này tạm thời không nhắc đến. Nhắc đến Dịch Diệp Khanh cũng thật là xui xẻo, vài ngày trước cô chỉ ăn cháo lỏng, uống nước cơm nên không tránh khỏi hồ đồ. Dịch Diệp Khanh để quên công văn phát biểu của Giang Nhược Trần ở công ty, mãi đến khi vào hội trường nơi ký hợp đồng mới phát hiện.

Công văn phát biểu không có, người xui xẻo đầu tiên không phải là Dịch Diệp Khanh mà là Tổng giám đốc Giang. Để tỏ lòng trân trọng của Dịch thị đối với lần ký hợp đồng này, Giang Nhược Trần mời không ít các phóng viên, còn có thêm truyền thông quảng bá trực tuyến lần giao dịch Trung - Hàn này qua internet. Như vậy thật là quá mất mặt trước toàn thể nhân dân, mà điều xấu xí này có thế bôi một vết nhọ vào sự nghiệp của Giang Nhược Trần.

Phải nói từ trước, cho dù Giang Nhược Trần không dùng bản thảo, ít nhiều cũng có thể ứng phó được đôi chút, nhưng lúc này vừa hay người ta đang giận dỗi với đại tiểu thư "bạc tình" kiêm "ăn vụng không biết chùi mép" lại không có nhiều thời gian ở trên này, cô chỉ vội vã liếc nhìn người kia mấy lần ra dấu hiệu, tim đập dồn dập.

Chỉ vì thòm thèm miếng thịt, vì giữ mặt mũi cho Giang Nhược Trần, Dịch Diệp Khanh đành phải cầu cứu nhị tiểu thư Trần gia đã lâu không gặp - Tần Dạ Ngưng.

Giang Nhược Trần có bị "bêu xấu" hay không, hãy để bạn đọc suy đoán. Phần sau sẽ là một "giai thoại" khác, tình yêu Gia Tần sắp được ra mắt, muốn biết chuyện thế nào, hồi sau sẽ rõ.

(1) Trong tiếng Trung, nước cơm và thuốc mê nghe gần giống nhau.

Nước cơm: 米汤 Mǐtāng

Thuốc mê : 迷汤 Mítāng

(2) Tư Mẫu Mậu và Hậu Mẫu Mậu là tên một cái đỉnh cổ bên Trung Quốc.

Hậu mẫu nghĩa là mẹ kế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play