Đang ngủ mê mệt, Xà Nhan Lệ cảm thấy bên tai có hai con ong không ngừng vo ve kêu gào. Cô ảo não vỗ mép giường, cố gắng đánh bay con "ong mật" gần trong gang tấc kia. Ai mà ngờ được cô vừa nhấc tay thì động vào vết thương, đau đớn lôi cô ra khỏi giấc ngủ.

"Đau..." Xà Nhan Lệ mở mắt ra liền nhìn thấy hai khuôn mặt, một trái một phải ở dưới ánh đèn mờ đang nhìn cô chằm chặp. Bỗng dưng bị hai người nhìn gần như vậy, người vẫn còn ngái ngủ kia liền tỉnh táo hoàn toàn: "Hai người làm gì vậy?"

Xà Nhan Lệ híp mắt đánh giá hai người trước giường, hàng lông mày xinh đẹp không tự chủ cau lại. Lê Nặc đoán đúng một nửa, người này tình nguyện ở lại bệnh viện không chịu về còn có nguyên nhân là vì Kiều Vĩ. Từ lúc cùng Lê Nặc xuống núi tới nay, cô bắt đầu vô thức tránh né người đàn ông kia, thậm chí còn có lúc buổi tối đi thuê phòng ở khách sạn để ngủ rồi sáng hôm sau lại tới công ty làm.Xà Nhan Lệ cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, lúc trước Giang Nhược Trần khuyên cô không ít, cái gì mà "bể khổ vô biên quay đầu là bờ", cái gì mà "con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng"... Xà Nhan Lệ hiểu được đạo lý này nhưng đã không thể quay đầu lại được nữa rồi, phía trước là biển sâu vô tận, phía sau là vực sâu không đáy, tiến hay lùi đã không còn là sự lựa chọn của cô nữa. Cô đã ngây ngốc đến chết lặng ở tình huống này lâu rồi.

Có lẽ là chán ghét đối phương, có lẽ là đã mệt mỏi với tình yêu, mệt mỏi đến nỗi muốn vứt bỏ để rời đi, nhưng chia tay há lại đơn giản như vậy...

"Anh có người quen trong cục cảnh sát. Án kiện của em vừa lúc được người đó tiếp nhận và báo cho anh. Người ta lại còn bảo anh là không biết chăm sóc cho bạn gái của mình..." Người đàn ông nói xong liền đưa tay muốn chạm vào vết thương ở tay của Xà Nhan Lệ nhưng cô đã nhíu mày tránh đi.

Xà Nhan Lệ vừa tránh khỏi tay Kiều Vĩ liền liếc mắt nhìn Lê Nặc, chân mày càng nhíu chặt hơn.

"A Lệ, để bạn em về trước đi, tối nay anh..."

"Không được!" Còn chưa đợi người kia nói xong, Xà Nhan Lệ theo bản năng lập tức cự tuyệt. Nhưng vừa thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, cô lại hòa hoãn nói: "Để cô bé này nửa đêm quay về em không yên tâm, tối nay để cô ấy ở đây đi." Vừa nói xong, cô kéo Lê Nặc sang một bên, mở miệng sai khiến: "Tôi muốn uống nước, lấy cho tôi một ít được không?" Tất nhiên là được rồi, Lê Nặc hiểu đây là Xà Nhan Lệ có ý muốn tạm đuổi mình ra ngoài mà cô chỉ có thể gật đầu. Bởi vì trong phòng bệnh không có nước, Lê Nặc phải đến phòng hộ sĩ xin chút nước.

Đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lê Nặc cũng không vội rời đi mà đứng ngơ ngác ở trước cửa một lát mới cất bước chân.

Trong phòng yên lặng không một động tĩnh, người đàn ông kia lúc này mới cười một tiếng: "A Lệ, từ khi nào mà em lại có một người bạn như vậy, anh chưa nghe em kể bao giờ? Tính cảnh giác của cô nhóc đó rất cao, vừa rồi còn coi anh là kẻ háo sắc..."

Xà Nhan Lệ thầm cảm tạ trời đất, nếu tỉnh dậy chậm thêm chút nữa chắc con oắt kia sẽ lôi gậy ra đánh người. Nghĩ tới tính tình nhỏ nhen có thù tất báo của người đàn ông này, cô lại lạnh lùng liếc mắt nhìn gã ta một cái: "Tại sao anh không nói mình lớn lên trông giống người xấu?"

"Được, em nói người xấu thì chính là người xấu, người xấu chuyên môn làm chuyện xấu với em!"

"Tại sao tôi lại bị anh gieo họa như vậy, Kiều Vĩ, Xà Nhan Lệ tôi đời trước đã nợ anh cái gì sao?" Kiều Vĩ vốn chỉ nói giỡn một câu không ngờ Xà Nhan Lệ lại phản ứng lớn như vậy. Anh ta đứng lặng người ở đó, chân tay luống cuống. Hai người không nói thêm gì nữa, phòng bệnh yên lặng như tờ, không khí bị đè nén tới cực điểm. Kiều Vĩ nhìn người phụ nữ ảo não nhắm mắt, từ từ ngồi xuống bên giường. Anh ta chưa kịp mở miệng nói gì, Xà Nhan Lệ đã lên tiếng trước: "Kiều Vĩ, em mệt mỏi, chúng ta..."

"A Lệ, có phải anh làm sai gì không?" Người đàn ông kia cúi đầu ghé vào trên cánh tay Xà Nhan Lệ, tỏ ra đáng thương nhìn cô. Nếu là Xà Nhan Lệ trước kia, cô sẽ không nói gì nữa nhưng hôm nay...

Xà Nhan Lệ nhìn Kiều Vĩ, nói nốt những lời chưa kịp ra khỏi miệng kia. "Không phải anh sai mà là em chán cuộc sống hiện tại, chán việc phải lén lén lút lút. Kiều Vĩ, buông tha cho em đi, em sắp chịu không nổi nữa rồi, em bị bức đến điên mất thôi."

"Có phải vì Hách Mạn Vân không? Em không cần để ý con đàn bà kia, cô ta có ngày hôm nay là do bản thân cô ta tự tạo thành!"

"Anh nói thế có phải em cũng là tự tạo nghiệt không thể sống?"

"Chúng ta không nói những thứ này nữa, được không?" Thấy Xà Nhan Lệ so sánh như thế, Kiều Vĩ vội nắm tay cô, nói: "Anh biết áp lực gần đây của em rất lớn, tháng sau anh xin nghỉ phép, chúng ta cùng tới châu Âu chơi được không? Nghe nói ở Pháp có một buổi trình diễn thời trang, tiện thể chúng ta xem luôn..."

"Anh Kiều, tôi còn phải làm việc!"

"Công việc sao..." Kiều Vĩ lơ đãng híp mắt. "Nghe nói gần đây em và Giang Nhược Trần cãi nhau, không vui vẻ thì đổi chỗ khác đi, với năng lực của em làm ở đâu chẳng được? Nếu không thì em tới công ty anh đi, làm quản gia cho anh luôn?"

"Tạm thời tôi không định rời khỏi Dịch Hằng. Kiều Vĩ, mời anh cho tôi không gian riêng, tôi sắp không thở nổi rồi..." Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Kiều Vĩ bất đắc dĩ thở dài. "Anh đã từng nói rồi, em muốn thứ gì chỉ cần Kiều Vĩ anh có thể anh sẽ cho em. Em muốn không gian, anh sẽ cho em, hai ngày nữa anh phải rời khỏi đây một chuyến, chờ anh trở lại, chúng ta lại nói chuyện tiếp. Em có việc gì phải gọi điện cho anh, đừng như hôm nay xảy ra chuyện rồi anh lại là người biết cuối cùng!" Kiều Vĩ dặn dò xong, thấy Xà Nhan Lệ vẫn không động đậy, đành xoay người mở cửa phòng bệnh. Lê Nặc đã sớm mang nước tới đang chần chừ ngoài cửa, thấy người kia mở cửa liền sửng sốt. Cô vốn muốn đi vào nhưng lại sợ thấy thứ không nên thấy, tự làm bản thân khó chịu. Chờ đợi ở ngoài hồi lâu, cô cảm thấy nóng ruột khó chịu như ngàn con kiến đang cắn bên trong. Thấy cửa vừa mở, cô cũng không để ý nhiều đến người kia, lách mình đi vào phòng.

"Tôi tên Kiều Vĩ." Không đợi cô để chén nước xuống, Kiều Vĩ tự báo ra tên mình. "Hai ngày tới tôi có một số việc phải làm, phiền cô chăm sóc cho A Lệ, nếu có chuyện gì phiền toái cứ gọi cho tôi..." Kiều Vĩ thấy Lê Nặc nhận danh thiếp rồi chẳng nói gì nữa, không còn cách nào chỉ đành lên tiếng: "Không biết cô họ gì, có thể cho tôi danh thiếp được không?"

Nếu là như là nhận danh thiếp của người khác, Lê Nặc nhất định sẽ lễ phép đưa trả danh thiếp của mình, chỉ là với người này, cô lại chậm chạp vuốt vuốt tấm danh thiếp màu vàng kia, muốn nhìn thân phận của một người, chỉ cần nhìn danh thiếp là biết được một hai.

"Kiều Vĩ." Lê Nặc thầm nói cái tên này, suy đoán thân phận của người đàn ông trước mặt... nhưng mà bây giờ không phải lúc làm quen với người ta. Đang lúc cô không biết nói thế nào thì Xà Nhan Lệ liền lên tiếng giải vây giúp: "Hỏi tên người ta làm gì, muốn tán tỉnh sao? Cô đừng có nói cho anh ta biết!"

Cuối cùng cũng chẳng hỏi thăm được gì, người đàn ông kia ngượng ngùng rời đi. Lúc này Lê Nặc mới đưa nước cho người nằm trên giường: "Mau ngủ đi, bác sĩ nói phải chú ý tới sức khỏe, tốt nhất là không nên thức đêm." Lúc này Lê Nặc đang rầu rĩ, hoàn toàn không còn nụ cười thoải mái lúc trước nữa. Nhìn thân thể yếu ớt của Xà Nhan Lệ nằm trên cái giường bệnh trắng toát, trái tim cô lại đau nhói.

"Lên giường ngủ đi, chúng ta cũng không đến nỗi béo lắm, ngủ chung một chỗ vẫn được..."

"Như vậy không tốt lắm đâu, tôi sợ chạm vào vết thương của cô." Nghe Xà Nhan Lệ nói vậy, buồn bực không thoải mái trong lòng Lê Nặc lập tức tan biến không ít. Thế mà cô vẫn còn giả bộ căng thẳng một chút, hoàn toàn không biết chút thủ đoạn nhỏ đó không qua mắt nổi yêu tinh. "Lại còn làm trò, cô có ngủ hay không?"

"Ngủ! Ngủ! Ngủ!" Ngủ chứ, ai nói là không ngủ nào. Lê Nặc chưa kịp cởi áo ngoài đã cấp tốc chui vào trong chăn. Sợ người kia đổi ý, cô trùm chăn kín người, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to tròn, đang chớp chớp nhìn người bên cạnh. "Yêu tinh, tôi lên giường cô, ngủ cùng với cô, thế này có phải cô là người của tôi rồi hay không?"

"Oắt con thối tha, đầu cô nghĩ đi đâu đấy?" Xà Nhan Lệ gõ lên đầu Xà Nhan Lệ một cái. "Ngủ đi!" Sau đó, cô nhắm mắt lại, không tiếp tục lảm nhảm với người kia nữa.

"Tôi biết cô là người của tên kia, trước kia là thế, hiện tại cũng là thế, nhưng mà sớm muộn gì cô sẽ là người của tôi thôi!"

"Tôi chỉ thuộc về bản thân mình! Vẫn luôn là thế!" Vừa nói vừa dừng một chút, vẫn nhắm mắt như cũ. "Kiều Vĩ là một kẻ thù dai, nếu để anh ta biết được tâm tư của cô, anh ta sẽ không bỏ qua đâu. Cô nên khiêm tốn một cút. Sau này có gặp mặt thì hãy tránh đi, trốn anh ta càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng nói tên cô cho anh ta biết, lúc cần có thể bịa ra thân phận nào đấy."

Lúc trước thấy Xà Nhan Lệ giải vây cho mình, Lê Nặc còn tưởng là tùy tâm làm thế thôi, ai ngờ cô ấy lại suy nghĩ cho cô. Trong lòng thấy cảm động, trái tim cũng nhảy nhót mấy cái. một người đang đắc ý, khó tránh khỏi hí hửng. Lê Nặc cũng không ngoại lệ, cô cao hứng vươn ma chưởng đặt lên trái tim người nọ. "Yêu tinh, thật ra chỗ này của cô có tôi, đúng không?"

"Bỏ ra!" Cảm thấy trước ngực có người làm trò, Xà Nhan Lệ nhướng mày nhìn cái tay đang cả gan làm loạn kia, ngay cả giọng điệu cũng lạnh đi vài phần.

"Không buông đấy, cô định làm sao?" Cảm giác mềm mại nhẵn nhụi khiến Lê Nặc lưu luyến không thôi. Cô không những không buông mà đầu ngón tay còn uốn lượn, vô tình tăng thêm sức lực, hồn nhiên không phát giác nguy hiểm đang tới gần.

"Không buông thì làm sao ấy hả?" Người kia tức giận hừ hừ hai tiếng: "Lê Nặc, đây là cô tự chuốc lấy!" Sau đó, yêu tinh giơ chân hung hăng đạp cho tên "yêu râu xanh" kia một cái. "Bịch" một tiếng, người nọ đã rơi xuống đất.

"Yêu tinh, cô điên rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play