Editor: Gaasu Noo

Cả nhà bốn miệng vui vẻ trở về, còn chưa vào cửa thì mẹ Lê đã lấy ra một chậu than, "Nhảy qua chậu than trừ đi vận rủi nào! Sau này không bệnh không tai.."

Lê Nặc rất xem thường một phần tử trí thức cao cấp như mẹ lại làm trò mê tín dị đoan, "Mẹ, tốt xấu gì mẹ cũng là người của bộ giáo dục, là giáo sư nhân dân bồi dưỡng đóa hoa cho Tổ Quốc, sao lại làm mấy chuyện tầm thường này chứ!"

"Đứa xấu xí như con thì biết cái gì! A Lệ đừng để ý tới nó, lại đây!" Mẹ Lê ngoắc ngoắc tay kêu Xà Nhan Lệ. Yêu tinh cũng không dám trái ý người già, đành phải nhảy qua chậu than, nào ngờ Lão thái thái lại lấy ra một nhành Ngải cứu phất phất lên người cô. Lần này Lê Nặc không nhìn nổi, vợ ai thì người đó đau lòng, yêu tinh bệnh nặng mới khỏi, lỡ như bị đánh hỏng hết đẹp rồi thì lấy gì bồi thường đây?

Thấy Lê Nặc muốn giựt lấy nhành Ngải cứu trong tay mẹ, giáo sư Lê vội vàng chạy ra ngăn cản con gái rồi thì thầm bên tai cô vài câu, sau đó chỉ thấy mặt mày cau có của Lê Nặc tức thì biến thành hoa bách hợp. Sau khi vào cửa, Xà Nhan Lệ không nhịn được hiếu kỳ, thừa dịp hai ông bà không để ý, lén lút hỏi cô, "Bác trai nói gì mà em vui dữ vậy?"

"Muốn nghe hở?" Lê Nặc cười cười thì thầm vào tai yêu tinh, "Ba nói cô dâu mới vào cửa phải bước qua chậu than, quét cây Ngải cứu. Đó là quy tắc cũ, không thể bỏ. Sao nào? Bây giờ chị là con dâu nhà họ Lê rồi nha!"

"Con dâu? Dâu gì?" Yêu tinh huých huých khuỷu tay vào ngực Lê cô nương, sau đó liền nghe mẹ Lê gọi, "Lê Nặc tới phụ mẹ một tay coi! A Lệ, con tới xem phòng của Nặc Nặc còn thiếu gì không, để lát nữa mẹ đi mua luôn. Mẹ tính trang tí, tu bổ lại cho hai đứa làm 'Tân phòng', nhưng họ nói chỗ này sắp phá dỡ rồi nên ba mẹ cũng tính đổi nhà, đến lúc đó hai đứa tới ở cùng hai già này cho vui. Nếu hai đứa muốn sống thế giới riêng thì cứ dọn ra ngoài." Mẹ Lê thân thiết dẫn Xà Nhan Lệ đến phòng Lê Nặc. Trên cửa có chữ 'Hỷ' màu đỏ mới tinh, chắc là mới được dán lên thôi. Nhìn chữ đỏ to tướng kia, Xà Nhan Lệ ngượng ngùng ngó ra sau tìm Lê Nặc, thấy em ấy cũng đang nhìn về phía mình, tay của hai người tự nhiên nắm lấy nhau.

Hình Long Phượng đỏ tươi quấn quýt trên giường đâm thẳng vào mắt hai người. Lê Nặc hiển nhiên không ngờ mẹ cô sẽ làm long trọng như thế, mặt mày nhất thời nóng lên, đỏ ửng như đít khỉ.

"A Lệ đừng chê nhé, đều là phong tục cũ thôi. Nặc Nặc không thể cho con một hôn lễ vẻ vang, nhưng trong nhà này phải có không khí hân hoan. Mẹ biết hai đứa còn trẻ không thích màu đỏ, chê nó thô tục, hai ngày nữa mẹ sẽ đổi cái drap giường khác."

Lão thái thái đã mở miệng thì hai người còn có ý kiến gì nữa, đặc biệt là cô dâu mới chỉ sợ nịnh nọt bà không kịp. Lúc này yêu tinh xem như đã hiểu bà Lê, người này bên ngoài khoác áo phần tử trí thức nhưng vẫn còn khá phong kiến, nhìn cốt cách đạo mạo vậy thôi chứ thật ra vô cùng bình dị.

"Lê Nặc, đêm nay con ngủ ngoài sofa đi." Vừa nghe trưởng phòng nói xong, tâm tình tốt đẹp của Lê cô nương trong nháy mắt rơi xuống đáy vực. Cô mệt mỏi chờ đợi ở bệnh viện mấy ngày đều ngủ không ngon, vất vả lắm mới về đến nhà, những tưởng có thể ôm vợ sưởi ấm đầu giường, nào ngờ "lão yêu quái" lại nói thế. Cô muốn nói 'đêm động phòng hoa chúc làm sao có thể thiếu 'tân lang'. Để mỹ nhân cô đơn gối chiếc là thiếu đạo đức, thiếu lòng thành!' Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng lại nghĩ tới bà lão này không dễ đối phó, chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, bèn lập tức thay đổi dáng vẻ đáng thương, "Mẹ, sofa nhà mình nhỏ như vậy thì làm sao mà ngủ? Ngủ xong là mai khỏi dậy luôn đó! Mẹ, lão phật gia, lão thái thái, lão tổ tông, ngài có thể thương hại con chút không?! Con bị sái cổ hai, ba ngày rồi đó!" Cũng không phải 'sái cổ' gì, rõ ràng là không thể ngủ nếu không có tay yêu tinh làm gối. Lão thái thái không hiểu rõ còn tưởng con gái nói thật, chẳng trách vẫn thấy nó hay đưa tay bóp bóp cái cổ. Dù gì con oắt này cũng là cục thịt của bà cắt ra, đau lòng là lẽ hiển nhiên, thiếu chút mềm lòng, nhưng bà lại nghĩ tới cảnh 'thị tẩm' của mình trước kia, lập tức quyết tâm lên tiếng, "Không được! Con không biết nhẹ nhàng, lại không biết đủ. Lỡ như làm người ta bị thương thì sao? Con ngủ ở ngoài đi! Chỗ quen dễ ngủ!"

Lão thái thái nói xong cũng không thèm để ý con gái nữa, chỉ lo lôi kéo con dâu mới ngồi vào mép giường. Thấy Xà Nhan Lệ muốn giúp Lê Nặc mở miệng, bà lại cố ý nói sang chuyện khác. Vì để mối quan hệ 'mẹ chồng nàng dâu' hòa hợp, mẹ Lê cố gắng bắt đầu thuyết giáo cho Xà Nhan Lệ nghe về 'cơm, áo, gạo, tiền' các kiểu, hận không thể đem tổ tông tám đời đưa vào hồ sơ.

Mẹ chồng nhiệt tình quá nên yêu tinh cũng không tiện từ chối, hỏi gì đáp nấy. Lê Nặc chịu không nổi mẹ mình thao thao bất tuyệt, lại không dám nói thẳng, đành chỉ chỉ vào cái bụng đang sôi ục ục của mình.

Không phụ kỳ vọng, tiếng 'ùng ục' vang lên, "Mẹ, con đói!" Lê cô nương há mồm rên rỉ, nhưng mẹ Lê lại không nghe thấy. Lê Nặc kêu thêm vài tiếng 'mẹ ơi, mẹ à', tiếng trước thê thảm hơn tiếng sau, y như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày. Cuối cùng mẹ Lê cũng nghe được tiếng kêu rên của con gái, tức giận trợn mắt với cô một phát. Quả nhiên là đồ xấu bụng! Bà uất giận trong lòng, tại sao bà lại sinh ra một đứa mất nết như vậy cơ chứ!! Nhưng bà cũng đã lỡ sinh ra rồi, đâu thể nhét Lê Nặc vào bụng được, đành ai thán với Xà Nhan Lệ đỡ một tiếng, "Sau này phải làm phiền con trông coi con nhóc này rồi." Rồi lập tức đứng dậy chuẩn bị cơm trưa.

Thấy lão thái thái rời đi, Lê Nặc lặng lẽ chạy theo đóng chặt cửa phòng, sau đó vui vẻ, dịu dàng ngồi xuống cạnh yêu tinh. Giờ nhìn 'nương tử' của mình, cô thật sự có cảm giác làm 'tân lang' lắm nha!

"Em..." Tuy đang ngồi trên giường của mình, nhưng Lê Nặc lại cảm thấy hơi hơi khó chịu. Để ổn định lại tâm tình căng thẳng, Lê cô nương nhún nhún mấy cái như đứa bé trên giường lớn mềm mại rồi nói, "Giường này mềm mại, thoải mái lắm. Em bảo đảm chị có thể ngủ ngon giấc." Nói xong, sợ Xà Nhan Lệ không tin lại nhún mạnh thêm mấy cái nữa, ai ngờ cái giường kia lại phát ra tiếng 'cọt kẹt' làm Bàn tính nhỏ lúng túng gần chết.

"Đúng là rất mềm, rất thoải mái, âm thanh cũng rất êm tai!" Yêu tinh chính là yêu tinh, một câu bị cô nói hết sức ám muội, hết sức quyến rũ. Lê Nặc tức thì bị giọng nói ấm áp này làm hóa đá. Nhìn đôi môi đỏ hồng kia rồi hồi tưởng chính nó đã mê hoặc mình, dục vọng bản năng càng lúc càng lớn, hương thơm càng ngửi càng mê, kích động cơ thể mất sạch lý trí. Thời khắc này, trong mắt Lê Nặc đều là người phụ nữ ấy...

Xà Nhan Lệ phát giác ra ý đồ của con oắt kia. Cô biết lúc này không phải là thời gian tốt để thân mật, nhưng thân thể lại như bị đông cứng tại chỗ, mặc cho khuôn mặt của đứa kia từ từ phóng to trong mắt mình.

Thời khắc bốn cánh môi chạm nhau, hương hoa tràn đầy ngọt ngào, chuyện cũ như thước phim hiển hiện trước mắt, từ lần gặp gỡ đầu tiên...

Khi đó Lê Nặc là sinh viên đại học mới tốt nghiệp, đi làm ngày đầu gặp giông to bão lớn, giao thông tắc nghẽn, muốn gọi xe cũng không được nên phải chen lên xe buýt. Lúc xuống xe, cô gái có nụ cười tươi rói biến thành tóc tai rối loạn, y phục vừa đẹp vừa sạch cũng nhăn nhúm khó coi, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật. Lúc cô mò tới công ty đã cách giờ làm việc ba phút, vừa lẩm bẩm 'nhất định tới kịp, nhất định tới kịp' rồi thấp thỏm chạy vào tòa nhà lớn. Cô chỉ muốn chạy vèo lên lầu quẹt vân tay một phát cho xong, nhưng khi định đóng cửa thang máy liền nghe có tiếng xa xăm vọng tới, "Chờ chút, chờ chút!"

Lê Nặc thấy cửa sắt đang từ từ khép lại, theo bản năng ấn nút mở ra. Cơ mà trên cõi đời này không phải lòng tốt nào cũng được báo đáp. Từ lúc giọng nói kia vang lên cho đến khi người kia xuất hiện mất hơn một phút. Trong lúc cửa thang máy đóng đóng mở mở, nếu âm thanh kia không đến gần, cô còn tưởng là đứa nào cố ý trêu chọc mình. Cái người đang tới gần mình chính là một mỹ nhân! Hồi đó, Lê cô nương vẫn còn là một nữ thanh niên thẳng tăm tắp, nhìn thấy gái đẹp là ước ao ghen tị. Mà cái cô đẹp đẹp này lại hại mình đi làm muộn, làm sắc mặt cô càng thêm đen đúa. Người đẹp ưỡn ẹo, yểu điệu đi vào thang máy, hơi thở thơm tho phả ra một câu cảm ơn làm cô tức tới á khẩu.

Mỹ nữ này rất đẹp, không nhiễm hạt bụi nhỏ nào, tóc tai cũng không ướt sũng như Lê cô nương. Ống quần đen của Lê Nặc lại dính đầy vết bẩn, quả thực chính là 'cô bé lọ lem' phiên bản hiện đại, còn người đẹp kế bên chính là đại diện tiêu biểu của Bạch Phú Mỹ (1). Người đẹp sợ mình chưa đủ đẹp liền quay vào bờ tường kim loại trong thang máy trang điểm lại một phen, hoàn toàn xem Lê cô nương đang tức đỏ mặt bên cạnh như không khí.

Nếu các bạn cho rằng hai người này lần đầu gặp gỡ bình yên như thế cũng không có gì lạ thì các bạn sai rồi! Bởi vì trong tình huống không tầm thường nhất định sẽ phát sinh ít chuyện không bình thường.

Dịch Hằng ba năm nay chưa bao giờ xảy ra sự cố thang máy lại chọn lúc chỉ có hai người này đi mà hỏng. Thang máy đung đưa, đèn chiếu sáng tắt ngấm, lập tức khiến Lê Nặc nghĩ có 'động đất', kêu la thành tiếng.

Chị có nhớ khi đó em và chị ngồi co ro trong góc thang máy, em hoảng sợ tột độ, vừa khóc vừa mắng chị là đồ sao chổi, đồ khốn kiếp không?

Nhớ tới hôm đó, Lê Nặc nâng cằm yêu tinh lên, cẩn thận đưa đầu lưỡi vào chiếc miệng thơm tho kia, sau đó linh hoạt cuốn cái lưỡi ấy hút vào miệng mình mút mút.

"Đều tại cô hết! Nếu cô không kêu 'chờ chút, chờ chút' thì tôi đã đi mất rồi. Làm sao bị nhốt trong đây được! Cô đúng là đồ sao chổi!"

"Cô bé à, cô có thể không chờ tôi mà! Ai mượn cô chờ làm gì? Tôi cũng đâu có cầu cô chờ. Ngày nào tôi cũng đi thang máy khỏe mạnh, bình yên, đâu biết vừa đụng trúng cô liền trục trặc cơ chứ? Đến cùng ai mới là sao chổi hả?"

Bởi vì sợ nên khi đó Lê Nặc theo bản năng hướng về nơi có nhiệt độ. Mà bây giờ, Lê Nặc theo dục vọng chậm rãi hướng về thân thể đầy mê hoặc của yêu tinh. Bên tai không ngừng truyền đến lời nói năm ấy, thời gian và không gian như trở về chiếc hộp sắt nhỏ hẹp kia.

"Cô đừng có khóc nữa, để dành sức đi. Thường thường máy móc trục trặc có thể sẽ cúp điện, cũng không biết lúc nào mới sửa xong."

"Làm sao bây giờ? Ngày đầu đi làm đã đến muộn, lần này chết chắc rồi!" Càng cố không khóc thì nước mắt càng đổ như thác. Lê Nặc cũng không hiểu tại sao mình lại có thể khóc lóc như điên trong ngực một người phụ nữ xa lạ như thế.

"Tiểu thư, hôm nay toàn bộ công ty được nghỉ, nên cô cũng không có trễ đâu!"

"Ai là tiểu thư, cô mới là tiểu thư thì có!" Lê Nặc rống một tiếng, tiện thể thu lại tuyến lệ, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng hỏi, "Thật sự không có làm việc ư? Sao tôi không được thông báo? Sao cô lại tới đây làm?"

"Người bạn nhỏ, vấn đề của cô thật sự quá nhiều. Tôi chả biết tại sao cô lại không được thông báo, nhưng mấy đứa làm biếng bên phòng hành chính luôn gửi một tin nhắn, ngay cả xác nhận cũng lười. Cô không thấy là do cô xui xẻo! Còn chị đây đến tăng ca, không được sao?"

Nghĩ đến cái QQ sắp bị mình lãng quên, 365 ngày chưa thèm liếc mắt, Lê Nặc lập tức thoải mái. Nhưng nghĩ tới 'khí trời gớm ói' vầy mà còn có người đến tăng ca thì không khỏi bái phục bà chị khác người này. Cô làm sao biết được bà chị này đánh cuộc thua 'mẹ kế tương lai' của Tình Một Đêm mới bị bắt đến đây "Tăng ca".

Không khí càng ngày càng loãng, lồng ngực như sắp nổ tung, nhưng ai cũng không muốn buông đôi môi mê hoặc kia ra trước, một đời một kiếp, không rời không bỏ, tới chết mới thôi. Giống như ngày đó, Lê Nặc tưởng mình sắp chết đến nơi rồi, đầu nặng như tạ, khó thở, đói bụng, cảm giác đã đến cực hạn. Người bên cạnh lại chẳng phải người yêu, cũng không phải người thân, cô thậm chí còn không biết chị ấy tên gì, chỉ một lòng xem người ta cùng loại với Bạch cốt tinh hay yêu nghiệt gì đấy. Thế mà bản thân Lê cô nương lại bám víu cánh tay người kia thật chặt như nắm lấy rễ của nhánh cỏ cứu mạng vậy, lấy đó làm chỗ dựa cuối cùng của sinh mệnh, chờ đợi Tử Thần đến.

"Này, các cô vẫn ổn chứ?" Ánh sáng xuất hiện lần nữa ở trước mắt, tất cả như một giấc mơ vậy, các cô đều còn sống sót.

Đột nhiên xuất hiện tiếng ho khan, như ánh sáng đèn pin giữa thế giới hắc ám khi ấy. Có điều người trước là kinh hãi, nhưng người sau là kinh hỉ.

"Lê Nặc, con xem lời mẹ như gió thoảng qua tai hả? Mau ra đây phụ mẹ nấu ăn!" Mẹ Lê dùng Hà Đông sư hống triệt để tách đôi uyên ương đang hôn nhau đắm đuối ra. Lão thái thái chỉ tiếc mài sắt không thành kim, thật bó tay với đứa con gái xấu xa của mình, sau đó xoay người rời khỏi cửa.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lê Nặc vỗ vỗ ngực, rồi đỏ mặt thẹn thùng thè lưỡi với yêu tinh, "Mẹ em đang trong thời kỳ mãn kinh nên hơi khó ở, đừng để ý. . ."

"Đừng có nói bậy bạ. Vừa rồi em nghĩ gì thế? Chị đẩy riết không ra, sắp ngạt thở chết queo rồi này!" Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Xà Nhan Lệ, Lê Nặc khẽ mỉm cười nói, "Em nghĩ tới lần đầu chúng ta gặp mặt, lúc đó. . ."

"Lúc đó em thật sự là oắt con láo lếu!" Bị yêu tinh cướp lời, Lê Nặc tức muốn chết, đang muốn nói 'Chị mới là đồ yêu tinh độc ác đáng chết!' nào ngờ cửa lại ầm lên một tiếng sét, "Lê Nặc, con muốn mẹ vô nhéo lỗ tai dắt ra đúng không???" Lê Nặc rụt cổ một cái, liếc mắt để lại một câu, "Lát nữa em cho chị biết tay!" Mới không cam lòng nhấc chân rời đi.

(1). Bạch Phú Mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play