Lê nặc mở cửa nhìn thấy gã vệ sĩ áo đen to con và một người phụ nữ đang đứng sau lưng, chính là hai người trong chiếc Rolls Royce lúc nãy.
"Hai vị..."
"Xà Nhan Lệ có ở đây không?" Không đợi Lê Nặc nói xong, 'vợ lớn' đã mở miệng hỏi một câu bén nhọn lạnh lùng. Lê Nặc không thích làn điệu cao cao tại thượng đó, đương nhiên cũng không dùng giọng điệu tốt lành để đáp lễ, "Chị ấy đang nghỉ ngơi. Hai vị có chuyện gì thì cứ nói tôi biết, khi nào chị ấy tỉnh lại tôi sẽ chuyển lời dùm cho."
"Vợ lớn" nhướng đôi mày nhọn lên biểu lộ vẻ xem thường, như đang nói 'mày là cái thá gì'. Cùng lúc đó, người mặc áo đen dùng một tay đẩy Lê Nặc ra khỏi cửa phòng. Sức mạnh của gã khá lớn, suýt làm quản lý nhỏ đập mặt xịt máu tươi tại chỗ.
Lê cô nương bưng chóp mũi, một mặt thầm mừng cũng may mình chưa qua Hàn sửa mũi, là hàng thật giá thật nguyên tem chính phẩm, mặt khác dựng thẳng sống lưng trừng mắt với hai người đối diện. Cô đã bảo không cho vào là không cho vào! Nhất quyết giữ tư thế 'một người giữ quan, vạn người phá'. Cô thầm nghĩ nếu gã đàn ông vai u thịt bắp này dám động thủ, cô sẽ lập tức kéo vai áo xuống rồi hô to 'đồ dê xồm!' cho coi. Đằng trước hai bên giương cung bạt kiếm, sau lưng đúng lúc truyền ra tiếng vang tức thì ngăn cản thế chiến sắp sửa bùng nổ, "Lê Nặc, em để họ vào đi."
Lê Nặc nhìn phía sau rồi lại nhìn phía trước, do dự chốc lát mới miễn cưỡng hạ mình để hai người kia vào trong.
"Xà tiểu thư đã thấy khỏe hơn chưa? Mặc dù biết tay không đến thăm bệnh là rất thất lễ, nhưng tôi nghĩ có cầm quà tới thì Xà tiểu thư cũng chưa chắc cảm kích. Tôi cũng không rãnh làm điều thừa, xin đừng trách móc!"
"Bà có thể đến thăm là tôi thấy vinh hạnh lắm rồi, sao lại dám trách móc đây. Tôi gặp đại nạn không chết đúng là để phu nhân thất vọng rồi!"
Hai người này tranh đấu vậy mà chưa từng phun ra nửa chữ thô tục, nhưng ai nấy đều thấy được hai người luôn coi đối phương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Lê Nặc không phải đứa ngu, thấy thái độ của Xà Nhan Lệ đối xử với người đàn bà này, lại còn đay nghiến hai chữ "phu nhân", cô lập tức đoán ra người này không phải Hách phu nhân thì còn ai khác nữa.
"Xà tiểu thư, tôi có lời muốn nói riêng với cô. Không biết có thể mời bạn của cô ra ngoài một chút không?!"
"Không được!" Không đợi Xà Nhan Lệ mở miệng, Lê Nặc tức thì kích động nhảy dựng lên. Bây giờ yêu tinh trói gà không chặt, nếu cô đi ra ngoài để chị ấy một địch hai trong này khác gì tự sát? Huống chi người nhà họ Hách còn có tiền sử tiền án, cô đã tận mắt chứng kiến Hách Mạn Vân ra tay, lại trực tiếp thấy vết thương đẫm máu của yêu tinh. Cô sẽ không bao giờ bất chấp nguy hiểm để Xà Nhan Lệ ở cùng gia đình này một lần nào nữa hết!
"Bạn của cô đúng là không có gia giáo!" Cả đời Hách phu nhân chưa bao giờ nghe qua giọng điệu xấc láo này. Hai mắt bà phát ra khí lạnh trừng trợn đứa cầm đầu kia.
Tuy quản lý Lê sinh ra trong gia đình học thức, nhưng bàn về cãi nhau đúng là cấp nhân tài 'luyện mãi thành thép', lúc này ánh mắt sắc bén như dao đã bay trở lại, "Đối phó với gia đình man rợ thì cần chi gia giáo! Tôi còn sợ hai từ 'gia giáo' bôi nhọ ba mẹ mình nữa kìa. Huống chi bà cô ngài đây cũng đâu cho tôi học phí, tôi không có nghĩa vụ phải kính trọng ngài!"
"Cô!" Bà Hách nhất thời chỉ ngón tay vào mũi Lê Nặc, chỉ biết dùng chữ 'cô' để nói lên căm phẫn của mình. Gã vệ sĩ vẫn đứng vô hình trong góc tường thấy chủ nhà bị ăn hiếp liền có chút ngứa ngáy muốn động tay động chân.
"Phu nhân, nếu cứ như vậy thì chúng ta khỏi bàn bạc gì nữa!" Có lẽ Xà Nhan Lệ đã bị đánh thức thịnh nộ trong người. Hách phu nhân thu rồi cơn tức giận, thoáng nhìn gã vệ sĩ áo đen bên cạnh, gã liền ngoan ngoãn ra khỏi phòng bệnh, đồng thời cẩn thận khép cửa lại.
Ba người im lặng không hề có một tiếng động, trong phòng tức thì yên tĩnh lạ thường. Chốc lát sau, Xà Nhan Lệ đưa mắt liếc nhìn Lê Nặc. Với sự ăn ý của hai người, Lê Nặc đương nhiên hiểu chị ấy muốn gì. Cô bất an lắc đầu một cái, nhưng yêu tinh lại kiên định gật đầu lần nữa. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Lê cô nương đành lùi ra sau cánh cửa thủy tinh ngoài sân thượng. Coi như phòng bệnh cách âm đi, nhưng hai mắt cô vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào cứu mỹ nhân.
"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, cô muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho Mạn Vân?"
"Hách phu nhân, cầu xin người khác thì thái độ nên thành khẩn một chút." Xà Nhan Lệ nhếch môi nở nụ cười, thoáng điều chỉnh tư thế nằm một chút. Cô cố tình vạch chăn trên người ra rồi ung dung nhìn người đàn bà trước mặt. Chỗ bị thương lộ ra vết máu đỏ sẫm, "Trên thực tế, trước giờ đều là nhà họ Hách các người không chịu buông tha cho tôi!" Thấy ánh mắt của Hách phu nhân chợt lóe lên sợ hãi, nụ cười trên mặt càng sâu.
"Tôi thay Mạn Vân xin lỗi cô. Tôi bảo đảm sau này sẽ không có ai trong nhà họ Hách quấy rầy cô nữa!" Thái độ của Hách phu nhân cũng coi như thành khẩn, nhưng chừng ấy hiển nhiên không đủ để đánh động Xà Nhan Lệ, "Tôi biết gần đây Hách phu nhân rất bận ra sức lật đổ cái đứa tổng giám đốc 'danh bất chính, ngôn bất thuận' này. Tôi cũng không muốn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ nữa. Hình như trong tay phu nhân còn giữ năm phần trăm cổ phần Hách thị phải không?"
Đợi Hách phu nhân rời đi, Lê Nặc mới trở lại phòng bệnh. Chắc là nói chuyện lâu quá nên Xà Nhan Lệ có vẻ mệt mỏi. Mặc dù Lê cô nương có hơi hiếu kỳ với cái bà kiêu ngạo như hoa khổng tước kia, nhưng vị Hách phu nhân này rốt cuộc bị cái gì đả kích mà chạy như gà vậy chứ? Song, thấy tinh thần yêu tinh không ổn, Lê Nặc mới đi tới trước giường sửa lại góc chăn cho chị ấy rồi nói, "Hôm qua chị ngủ muộn, giờ ngủ thêm chút đi."
"Lê Nặc, em thấy chị có tham lam quá không?" Xà Nhan Lệ kéo cái tay kia đặt lên mặt mình, lo lắng nói, "Bà ấy xin chị buông tha Hách Mạn Vân, chị đã lấy năm phần trăm cổ phần Hách thị làm điều kiện."
"Tóc chị dài rồi nè, đợi chị khỏe rồi tụi mình cùng đi cắt tóc nha!" Lê Nặc vén mớ tóc che khuất con mắt ra sau tai, rồi nói tiếp, "Vậy hai người giao kèo thành công không?" Kỳ thực cô cũng không muốn Xà Nhan Lệ có quá nhiều xích mích với nhà họ Hách. Sống với nhà giàu không dễ, cô cũng không muốn biết yêu tinh giở thủ đoạn gì mà chỉ trong một năm ngắn ngủi đã điều khiển được toàn bộ tập đoàn Hách thị. Cô chỉ muốn bảo vệ yêu tinh thật tốt sống qua đoạn tháng ngày này thôi. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì đi ngủ, cuộc sống thật đơn giản. Nhưng cô cũng hiểu rõ các cô không có khả năng lựa chọn. Nếu nhất định phải có người chịu đau khổ, cô tình nguyện đó là người khác.
"Thành công. Bà ta không thể không đồng ý!"
Nghe xong, Lê Nặc ung dung nhún vai một cái, lơ đễnh nói, "Giao dịch nào cũng đều vì lợi nhuận mà. Loại chênh lệch giá này chính là người thấy người, trí thấy trí. Không chừng Hách phu nhân còn cảm thấy lời nữa đây!"
Tổng giám đốc Xà tuyệt đối không ngờ Lê cô nương nhà mình có thể nói ra lý luận 'đổi trắng thay đen' như thế. Chắc yêu tinh không biết đó thôi, từ lúc cô bị đưa vào phòng mổ, Lê Nặc đã đồng ý 'yêu tinh phóng hỏa thì cô dội dầu, yêu tinh giết người thì cô đưa dao' rồi.
Hơn nữa nếu lúc trước Lê Nặc hoài nghi người phụ nữ này thì giờ khắc này là hoàn toàn tin tưởng, vậy nên cô cũng sẽ phân tích vấn đề dưới góc độ của Xà Nhan Lệ, "Chị vốn đâu có ý định dồn Hách Mạn Vân vào chỗ chết, nếu không thì chị cũng không do dự như thế, đúng không?"
Không thể phủ nhận, đối với Hách Mạn Vân, Xà Nhan Lệ vốn không định đuổi cùng giết tận. Nói cô vì một nửa huyết thống cũng được, hay bắt nguồn từ sự hổ thẹn sâu trong đáy lòng cũng được. Dù gì kết cục đã vậy rồi, cô cũng phải có một phần trách nhiệm. Đúng là lý lẽ thông suốt của Lê Nặc là món quà rất bất ngờ.
Hai người hàn huyên câu được câu không một hồi, đến chiều quả nhiên có hai chú cảnh sát tới tìm, lấy cớ đẹp là 'hỏi thăm vụ án', nhưng Xà cô nương chỉ nói chưa kịp thấy rõ hung thủ đã hôn mê rồi. Tuy chỗ các cô ở đều có camera, nhưng khi người ta đã một lòng muốn giấu thì có mắt cũng như mù thôi. Bây giờ công việc tạm thời không đếm xuể, thiết bị an ninh không được bảo trì là chuyện thường như cơm bữa.
Tiễn hai vị cảnh sát nhân dân đi khỏi, Lê Nặc bỗng thấy có chút sầu não. Cô biết rõ vụ án này sẽ bị lãng quên, nhưng nghĩ tới việc 'nghiệp – quan' cấu kết lừa gạt nhân dân, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đối với chuyện này, Xà Nhan Lệ luôn có cái nhìn rất thoáng, "Có tiền có quyền thì dù có phạm tội chết cũng có thể cúng cơm đổi tuổi, đổi tên, ra nước ngoài bình thường thôi mà. Không tiền không thế thì người vô tội cũng bị vu oan giá hoạ. Chúng ta không thể thay đổi người khác, chỉ có thể ràng buộc bản thân thôi."
Cảm xúc của Lê Nặc tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, lại còn được yêu tinh dụ dỗ nên oán khí tích tụ trong lòng lập tức tiêu tán.
Tối đến, Lê Nặc lại bắt đầu nôn nóng. Nguyên nhân không gì khác ngoài cái khí amoniac kia. Việc này bình thường thật sự chỉ là chuyện nhỏ nhặt, bởi người ta đều dùng từ "thả chút khí" để hình dung một chuyện nhỏ mà. Nhưng hiện nay, việc nhỏ trong mắt Lê Nặc hiển nhiên trở thành chuyện lớn. Đã qua giờ mổ 48 tiếng rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, bảo cô không nóng nảy sao được?
Tuy Xà Nhan Lệ không nói gì nhưng thấy chị ấy thỉnh thoảng vỗ về cái bụng, cô lập tức biết chị ấy khó chịu nhường nào. Huống chi khí này một ngày không ra, yêu tinh liền một ngày không thể an tâm ăn đồ ăn. Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới ý định 'vỗ béo yêu tinh', làm Lê Nặc sốt ruột không ít.
Yêu tinh treo chai nước biển lên cây xong, thấy Lê cô nương còn loay hoay ở giường, không khỏi cười khúc khích. Nụ cười này đả động tới ruột già và vết thương, sau đó "Bủm" một tiếng, tuy nhỏ như muỗi nhưng cũng vừa đủ truyền tới tai hai người.
Xà Nhan Lệ hận không có mai rùa để chui đầu vào trong. Đường đường là một ngự tỷ có thâm niên cảm thấy quá mất mặt. Dù trước mặt là người mình yêu, nhưng tổng giám đốc Xà vẫn lúng túng chết đi được. Cô cũng không biết Lê Nặc đang vui mừng không thua gì ông cha ngoài phòng đẻ nghe được tiếng con mình cất tiếng khóc chào đời.
"Yêu tinh, chị thiệt là đáng yêu. Ngay cả... thả bom cũng thanh tú đến vậy!", Lê cô nương vứt bỏ lo lắng, hưng phấn quỳ trước giường tìm tay tổng giám đốc Xà đang trốn trong chăn, miệng lẩm bẩm không chút xấu hổ, "Bé thỏ trắng ngoan ngoãn mở cửa ra đi. Chúng ta đều là vợ chồng già mà, đừng có e thẹn như vậy chứ! Toàn thân chị từ trên xuống dưới có chỗ nào em chưa nhìn qua đâu. Đừng mất công che giấu làm chi, không thôi người ta lại nói em là bà già bắt nạt phụ nữ và trẻ em!"
"Lê Nặc, em là đồ khốn kiếp!" Chăn bất giác bị giở lên một khúc làm ánh sáng xuyên vào. Thấy cửa thành đã mất, Xà Nhan Lệ cũng không thèm giãy giụa nữa. Dù sao trước giờ cô cũng không đấu lại Lê tiểu công, dứt khoát trừng mắt cái đứa mất nết kia.
"Yêu tinh, sao em lại cảm thấy hai chữ 'khốn kiếp' của chị yếu xìu vầy nè?" Giở cái chăn lên thấy mặt hồng xinh đẹp. Lê Nặc rất thích ăn táo, đặc biệt là trái đỏ đỏ hồng hồng trước mắt. Cả người yêu tinh toả ra mùi 'táo' thơm tho, cặp mắt hoa đào câu hồn hiện ra hơi nước như đang nói "Mau đến đánh gục chị đi, đánh gục chị đi..."
Hai người một trên một dưới đối diện một lúc lâu. Yêu tinh nằm dưới thân Lê Nặc, thấy cặp mắt trong veo của oắt con đang chậm rãi đỏ lên, rồi từ đỏ chuyển qua xanh, lập tức bấm chỉ tính toán, "Hôm nay không phải đêm trăng tròn mà, em đang động dục đó hả?"
Mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày của Yêu tinh đều rất xinh đẹp. Từng câu từng chữ kia rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng người nghe lại thấy có ý câu dẫn. Lê Nặc vốn có ý chí không vững, lúc này lại bị cặp mắt hoa đào dụ dỗ, thật muốn hôn lên đôi môi ướt át đó ghê, trong lòng cũng nóng bức ngứa ngáy như sắp bùng cháy. Nhưng đấu tranh hồi lâu, Lê cô nương vẫn cố áp chế ham muốn, tức giận buông gối xuống, chạy như thỏ vào toilet.
Sau khi Lê Nặc dùng 'vật lý học' hạ nhiệt bước ra, đối đầu với cặp mắt giảo hoạt kia mới biết mình trúng mỹ nhân kế. Cô tức giận nhưng không thể bộc phát, muốn báo thù nhưng sao mà địch lại người có đạo hạnh cao thâm, hai cô căn bản không cùng một đẳng cấp. Lê cô nương bực bội nảy sinh lòng dạ hiểm độc, thầm thề đợi yêu tinh khỏe hẳn, cô nhất định phải đòi lại khuất nhục hôm nay cho hết. Nhất định phải đè chị ấy ba ngày ba đêm không xuống giường được, khóc lóc xin tha mới thôi!
Lý tưởng rất sung mãn, nhưng hiện thực vĩnh viễn tàn khốc. Lúc Lê Nặc ảo tưởng nên làm sao đánh hạ hồ ly tinh, yêu tinh lại khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô lần thứ hai, "Chị muốn tắm!" Yêu cầu này hợp tình hợp lý, nhưng đưa ra lúc này không khỏi làm người ta hoài nghi người đẹp dụng tâm hiểm ác. Lê Nặc mệnh khổ nhưng không thể trách móc chính phủ. Ai bảo cô tự tìm khổ mà ăn, tự tìm tiên mà yêu, đáng đời cô lắm! Đồng chí Lê tiểu công hận không thể tự tát mình một bạt tay, tự mắng đáng đời mày lắm!
Tắm rửa thì không được, nhưng lau mình thì có thể tạm chấp nhận. Lê Nặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm niệm chú Đại Nhật Như Lai. Một mắt nhìn thẳng lau người cho Xà cô nương. Khổ nỗi cái đứa yêu tinh kia không biết ý tứ là gì, cứ lẩm bẩm gì đó không yên, lại còn thở hổn hển ra tiếng, dâm dê hết sức, chẳng biết xấu hổ nói một câu, "Thoải mái quá hà!" thật chân thực, khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Lau người xong xuôi, Lê cô nương nhìn mấy giọt nước rơi trên mặt đất mới giật mình cảm giác đáy quần hơi hơi mát mẻ, không khỏi cảm thán một câu 'tình cảm thiếu nữ lúc nào cũng ướt át!'
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT