Cả đêm không chợp mắt, quản lý Lê có thể make up thật dày để che đi vành mắt đen thui của mình, nhưng không thể giấu được nội tâm mệt mỏi.
Yêu thì dễ mà sao ở chung khó quá. Mâu thuẫn trong cuộc sống vốn là chuyện vụn vặt, cãi vã làm hao mòn tình cảm, cuối cùng cũng chỉ có hai kết cuộc: chia tay hoặc chịu đựng thôi.
Mới sáng sớm, Xà Nhan Lệ đã soi gương ngắm nhìn đôi mắt gấu trúc lấp lánh của mình. Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi trang điểm thật xinh đẹp, mê hoặc, quyến rũ động lòng người. Đêm qua, yêu tinh nói "không rảnh", "có hẹn" đúng là không phải bịa đặt. Buổi sáng cô phải tới bệnh viện, buổi chiều thì có hẹn uống trà với đổng sự Hách của Hách thị. Xà Nhan Lệ không nghĩ ra lý do cự tuyệt, nên đành phải nói vậy luôn.
Xà Nhan Lệ đến bệnh viện nghe ngóng bệnh tình của giáo sư Lê trước. Bác sĩ chữa bệnh cho ba Lê trạc chừng bốn mươi, năm mươi tuổi. Nghe người ta nói vị bác sĩ này tích lũy tuổi nghề theo năm tháng, nếu không thì làm sao chuyên gia này lại là lão già đầu hói tóc bạc được?
Nhìn ông bác sĩ già ấy, yêu tinh nghĩ thầm người này thật đáng tin. Người trẻ tuổi không có kỹ thuật, không đủ kinh nghiệm. Người lớn tuổi sẽ ổn hơn, kinh nghiệm có thừa, nhưng tay chân nhất định kém linh hoạt. Nhưng vị bác sĩ này có tuổi đời vừa phải.
Một người chỉ có hai quả thận. Tuy chỉ cần một quả là có thể duy trì sự sống, nhưng cô không muốn bản thân uổng phí hết một thận. Bởi vì nếu phẫu thuật thất bại, cô cũng không có quả nào dư để quyên nữa. Ba Lê cũng sẽ mất đi cơ hội sống duy nhất.
Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng đều nguy hiểm. Gừng càng già càng cay, Xà Nhan Lệ nghe qua các loại nguy hiểm thì có cảm giác chỉ cần bước vào phòng mổ tựa như bước nửa chân vào quan tài vậy. Cửu tử nhất sinh, cô không khỏi lo lắng thay cho ông Lê.
Tất nhiên vị chuyên gia nọ cũng nghi ngờ chuyện quyên thận của Xà Nhan Lệ. Trong thời đại này, cho dù cha con ruột thịt cũng chưa chắc có thể làm được như vậy. Vả lại đây không phải là chuyện cạo đầu, hôm nay trọc lóc, mấy ngày sau tóc liền mọc lại. Đây là chuyện quan trọng ảnh hưởng cả cuộc đời. Lỡ như cô nương này hối hận lúc đang nằm trên bàn mổ, thì bọn họ cũng không thể buộc cô hiến thận được, chuyện như vậy cũng đã xảy ra không ít. Mấy tháng trước, phòng bên cạnh có một thanh niên trẻ tuổi đợi ghép tủy hai năm, cuối cùng cũng đợi được tủy phù hợp, nhưng nào ngờ người tặng tủy lâm trận bỏ chạy, làm chủ nhiệm Vương của khoa huyết dịch tức giận đến suýt lật bàn. Thân nhân của bệnh nhân khóc ngất tại chỗ. Nghe nói người trẻ tuổi kia cũng từ từ sa sút, tháng trước đã ra đi...
Giá như họ lúc trước đừng hy vọng thì sẽ không thất vọng như vậy. Thế nên suốt hơn ba mươi năm qua, vị bác sĩ này chưa bao giờ gieo bất cứ hy vọng viễn vong nào cho người bệnh. Ông không nói cho họ biết tỷ lệ phẫu thuật thành công mà chỉ liệt kê ra tất cả rủi ro cho họ hiểu. Ông không chỉ nói cho người khác nghe, mà còn tự nhắc nhở bản thân rằng 'khi ông ra khỏi phòng mổ, nhất định phải nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của thân nhân'. Năm này tháng nọ, ông lập tức trở thành "Lâm Nhất đao" có tiếng nhất tỉnh.
Xà Nhan Lệ lấy thân phận là học trò của giáo sư Lê để hỏi thăm bệnh tình, nhưng chuyện học sinh quyên thận cho thầy giáo thì hơi phi lý. Yêu tinh thấy lừa gạt không thành thì lập tức nảy sinh một diệu kế.
Yêu tinh đúng là yêu tinh. Đầu tiên, cô cúi đầu ủ rũ một chút, ngẫm nghĩ một hồi để nước mắt tuôn rơi, rồi mới ngẩng đầu nghẹn ngào nói với bác sĩ Lâm, "Kỳ thực giáo sư Lê là ba ruột của cháu. Năm đó, ba về quê quen được mẹ cháu. Sau khi trở về thành phố, do chính sách gặp chút vấn đề nên họ không thể ở bên nhau. Tuy không thể chăm sóc trực tiếp, nhưng ông ấy vẫn trợ cấp kinh tế cho hai mẹ con cháu. Vì lẽ đó, lần này cháu đến đây để báo ân, báo hiếu!"
Bác sĩ Lâm nhìn cô gái trước mặt. Lúc trước ông cũng có gặp qua Lê Nặc trong phòng bệnh, có lẽ ở bên nhau một thời gian dài nên hai người Xà, Lê có "tướng vợ vợ". Mắt, mũi, miệng đều có chút giống nhau, huống chi người xa lạ hiếm khi giống nhau lắm. Bác sĩ Lâm nghĩ thế nên nghi hoặc trong lòng cũng không còn. Nhìn cô bé trước mắt cũng đáng thương lắm, chuyện bịa đặt kia đánh động trái tim mỏng manh của vị bác sĩ nọ. Ông thậm chí còn hứa hẹn sẽ tận lực làm tốt ca phẫu thuật này. Cùng lúc đó, Xà Nhan Lệ cũng ủy thác bác sĩ Lâm tuyệt đối đừng cho gia đình họ Lê biết chuyện này. Chuyện liên quan đến đạo đức nghề nghiệp, ông tất nhiên không thể không đồng ý.
Kỳ thực Xà Nhan Lệ làm vậy cũng không là gì so với cuộc sống và chuyện buồn của mẹ cô năm xưa, chẳng qua cô không tốt số có ba tốt như giáo sư Lê thôi. Quãng thời gian ở cùng nhà họ Lê, cô có thể cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của hai ông bà đối với Lê Nặc. Một người cha nội liễm, một người mẹ lải nhải bên tai, trời mới biết yêu tinh ước ao làm người một nhà với họ biết bao. Nên khi mẹ Lê nói câu "Cô sẽ không mất đi Lê Nặc, nhưng nó sẽ mất đi chúng tôi" thì cô đã dao động rồi. Cô làm sao có thể đẩy người yêu của mình vào tuyệt cảnh không cha không mẹ được đây? Họ chỉ có tình yêu thì làm sao có thể vui sướng nổi?
Kết thúc cuộc nói chuyện, Xà Nhan Lệ cũng không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Mặc dù bác sĩ Lâm rất nổi tiếng, nhưng cũng có lúc sai lầm. Huống chi cô và ba Lê cũng không phải thân thuộc, tỷ lệ bài trừ rất lớn. Như bác sĩ Lâm đã nói, chuyện này không phải đi chợ mua đồ, không hợp còn có thể trả hàng, nhưng một khi lấy thận đi rồi thì sẽ mãi mãi không trả về được!
Người đẹp Xà không phải thánh nhân, cô cũng sợ lắm, nhưng cô không thể lùi bước được, vì người này là người thân nhất của Lê Nặc. Từ lúc chung sống cùng Lê Nặc, cô đã xem cha mẹ em ấy như cha mẹ ruột của mình rồi. Cô cũng từng nghĩ sẽ cùng Lê Nặc hiếu kính với hai ông bà. Bất luận tương lai ra sao, cô đều sẽ không hối hận với quyết định hôm nay.
Xà Nhan Lệ vừa đi vừa nghĩ, nhưng không ngờ lại đụng trúng bác sĩ Trần đang cho mèo hoang ăn trước cửa bệnh viện. Nhà họ Trần có hai đứa ác ma, một trai một gái. Một đứa chính là Trần đại công tử trước mắt, một đứa khác là nhị cô nương tiếng xấu đồn xa. Bất kể là đầu trâu mặt ngựa, khi nhìn thấy hai anh em này cũng phải đi đường vòng. Xà Nhan Lệ không khỏi thở dài, thật là xui xẻo mà!
"Người đẹp Xà tới đây thăm ai vậy?" Xà Nhan Lệ vốn định nép vào góc tường bỏ trốn, cách động vật nguy hiểm này thật xa. Nào ngờ Trần đại thiếu gia như có mắt sau lưng, nhận ra mình ngay. Lúc này, cô mới dừng bước đem lý do thuộc nằm lòng nói ra, "Không thăm ai hết, mấy ngày nay da nổi mẩn đỏ nên đến bệnh viện kiểm tra coi có bị dị ứng hay không thôi."
"Thật sao? Chủ nhiệm Lâm chuyển qua khoa da liễu hồi nào sao tôi không biết vậy ta?" Người đàn ông xoay người, đôi găng tay dính màu nâu của thức ăn mèo, chiếc áo blouse trắng cũng loang lổ đầy vết bẩn, nhìn qua như một bé trai vừa nghịch bùn xong vậy. Tuy nhiên, Xà Nhan Lệ rõ ràng nhìn thấy một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt anh ta.
"Trần Dạ Phàm, sao anh biết?"
"Đừng hiểu lầm, hôm đó tôi tới văn phòng của bác sĩ Lâm, bất cẩn nhìn thấy bản báo cáo trên bàn, tò mò lật vài tờ, nên..." Người đàn ông cởi găng tay ném vào thùng rác bên cạnh. Thấy người phụ nữ trước mặt sắp giẫm vào đuôi mèo, anh bất đắc dĩ nhún vai nói, "Take it easy! Tôi chỉ là một người hiếu kỳ thôi, không có nói cho ai biết đâu, kể cả nhỏ em gái vô dụng kia luôn. Người đẹp đừng trừng tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm cô có ý với tôi đó nha!"
"Có ý với anh?" Yêu tinh liếc "tay heo" đang khoác trên vai mình, chóp mũi bất giác khẽ hừ một tiếng.
"Ái chà chà, em gái nhỏ đừng có dùng ánh mắt giết người đó nữa, anh trai như tôi chịu không nổi đâu nghen!" Trần Dạ Phàm nói giỡn làm bầu không khí khá hơn nhiều. Xà Nhan Lệ chợt buông xuống đề phòng, sau đó theo Trần công tử tìm chỗ không người hàn huyên vài câu. Hai người cũng không quen thân lắm, lúc Dịch Diệp Khanh nằm viện thì có gặp qua mấy lần thôi. Có điều anh em nhà họ Trần luôn rất nhiệt tình, hai ba câu nói liền có thể biến người dưng thành người quen.
"Tôi rất hiếu kì, sao cô có thể làm chuyện vĩ đại như thế được chứ. Nhiều cha con ruột thịt cũng chưa chắc làm được..." Rất vĩ đại sao? Xà Nhan Lệ nhếch môi, không khỏi cười trêu nói, "Tôi đã hỏi bác sĩ Lâm rồi, một thận có thể giải quyết được mọi vấn đề. Không ảnh hưởng tới quá trình bài tiết, cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyện giường chiếu hay cực khoái. Tôi chỉ hiến thứ 'có cũng được mà không có cũng được' thôi, sao lại coi là vĩ đại chứ?"
"Cũng đúng ha!", Trần Dạ Phàm gật gù nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mắt, không nhịn được thở dài nói, "Cô thật sự là người kỳ quái nhất tôi từng thấy, thú vị hơn cả Tần Dạ Ngưng và Tiểu Lăng Tử nữa!"
Hoá ra anh chàng Trần thiếu gia này coi mình là thú lạ. Yêu tinh bực tức quát lên, tức giận nói, "Đây đúng là lời khen thái quá của bác sĩ Trần! Tiểu nữ không dám nhận!" Dường như con mèo hoang cũng đồng tình, quấn dưới chân anh kêu "meo meo" hai tiếng, sau đó chà chà cái mỗm dính đầy cá vào ống quần của Trần Dạ Phàm như một thói quen.
Xà Nhan Lệ thấy cảnh tượng buồn cười liền cười ra tiếng, "Anh và em gái anh không giống nhau chút nào!" Cô biết Tần Dạ Ngưng có bệnh thích sạch sẽ, đi đâu cũng mang theo đầy đủ trang bị, hiển nhiên khác một trời một vực với người đàn ông trước mắt.
"Đúng rồi. Tôi là đàn ông, còn nó là phụ nữ, đương nhiên không giống nhau rồi. Trên thực tế, ngoại trừ cùng cha cùng mẹ, thì sẽ không yêu cùng phụ nữ. Đúng rồi, bạn gái cô có biết chuyện này không?" Nói tới Lê Nặc, vẻ mặt Xà Nhan Lệ tức thì ảm đạm, "Em ấy không biết!"
"Sao có thể?!" Trần Dạ Phàm đánh giá Xà Nhan Lệ từ trên xuống dưới, hơi nghi ngờ, lại có chút không hiểu, "Để lấy thận ra thì phải mổ sau lưng cô một lỗ lớn, điều này khó tránh để lại sẹo. Cô ấy làm sao không biết được chứ!"
Không kể đến lúc thân mật, lúc thay quần áo, hay tắm táp gì đó, thế nào cũng sẽ bị nhìn thấy. Huống chi hai người còn sống chung một nhà, có bí mật gì không thể nói!?
"Tôi sẽ không để em ấy biết!" Xà Nhan Lệ nhìn xa xăm, ánh mắt mơ hồ. Cô trầm mặc chốc lát, lúc mở miệng thì bên môi đã mang theo nụ cười quyến rũ, "Trần đại thiếu gia, anh xem ra cũng khí phách lắm nha. Tôi còn tưởng anh và mấy đứa phá của kia chỉ có một bộ da tốt thôi chứ, ai ngờ nội tâm cũng rất tốt ha! Thực sự là đẹp cả trong lẫn ngoài luôn!"
"Quá khen quá khen, khiêm tốn khiêm tốn, làm việc thiện là lý tưởng tôi luôn theo đuổi mà!" Có gái đẹp khích lệ, Trần công tử càng hả hê, ngay cả lông mày cũng giống như đang nhảy múa.
"Vậy sau này tiểu nữ có chuyện cần giúp thì anh sẽ giúp đúng không?"
Nhìn cặp mắt thiên sứ hoa đào của Xà Nhan Lệ, Trần Dạ Phàm không chút do dự gật đầu lia lịa, "Giúp! Nhất định giúp! Vì mỹ nữ ra sức, tiểu sinh vinh hạnh cực kỳ!"
"Là anh nói đó nha, tôi sẽ nhớ kỹ!" Dịu dàng nở nụ cười, mỹ nhân vung tay phất áo đi ngay tới chỗ hẹn kế tiếp. Xà Nhan Lệ đến tiệm cà phê sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Cô lường trước gã đàn ông tự phụ kia chưa đến nên mở nhạc trong xe nghe đỡ buồn. Yêu tinh lấy bao thuốc trong hộp đồ ra, rút ra một điếu, nhưng cô không nhen lửa mà chỉ kẹp ở đầu ngón tay. Cô cai thuốc đã lâu, kể từ khi sống cùng Lê Nặc, cô đã nhanh chóng quên đi chuyện mình từng nghiện thuốc lá. Thứ cô nhả ra chính là khói, cũng là cô quạnh, xem ra khoảng cách giữ cô và sự cô đơn cũng không xa lắm.
Hách Ái Quốc xuất hiện rất đúng giờ. Xà Nhan Lệ chờ lão vào tiệm cà phê trước, năm phút sau cô mới chậm rãi đi vào. Lúc hai người gặp nhau, Ái Quốc tiên sinh lập tức nhìn đồng hồ trên tay, lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Hách tiên sinh, để ngài đợi lâu, thật ngại quá!" So với lời nói ác độc lúc trước, lời nói khách sáo lần này cũng không khiến lão thoải mái hơn bao nhiêu.
"Con bình thường cũng đối xử như thế với khách hàng sao?" Lão chỉ chỉ đồng hồ đeo tay của mình, biểu thị sự thất vọng và bất mãn. Xà Nhan Lệ hơi nhíu mày, không khỏi giễu cợt nói, "Để đổng sự Hách đợi năm phút, tôi thực sự có tội đáng chết, nhưng mẹ tôi chết cũng không đợi được ông, món nợ này nên tính thế nào đây?" Nói thật, Xà Nhan Lệ chưa bao giờ để khách hàng phải đợi. Ngay từ lúc đi làm, cô đã sớm thành thói quen chờ đợi. Thậm chí có khách hàng bắt cô chờ đến một, hai năm. Chẳng qua là gã đàn ông trước mặt không đáng để đợi thôi!
"Con... vẫn còn hận ba sao?" Nhìn khuôn mặt có ba phần giống mình, gã đàn ông có chút không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn chậu hoa bên cạnh. Những năm tháng ngông cuồng đổi lấy vô vàn tiếc nuối. Đối với người phụ nữ kia cùng cô gái mang máu mủ của mình, ông chỉ có hổ thẹn.
"Mẹ tôi yêu ông cả đời, hận ông cả đời còn chưa đủ sao? Đối với ông, tôi chỉ là một đứa con ngoài ý muốn, nhưng ông lại xem tôi như người lạ. Tôi hà tất chấp nhất hận người dưng như ông chứ!? Nhưng ông tự dưng lại dồn tôi vào thế bất nhân bất nghĩa, tôi không thể không hận!"
Xà Nhan Lệ nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng từ lâu. Hận, cô có thể nào không hận chứ! Là ông ta hại mẹ cô sống cảnh không nhà. Là ông ta khiến cô bị người đời chỉ chỏ mắng mỏ. Là ông ta làm cô đánh mất tiền đồ tốt đẹp vốn có. Cô hận không thể uống máu, nhai xương của ông!
"Thương trường không có tình cha con, ngươi lừa ta gạt là chuyện không thể tránh khỏi. Huống chi là Giang Nhược Trần bất nghĩa với con, qua cầu rút ván! Bây giờ Dịch thị trong ngoài ổn định, con đã không còn giá trị lợi dụng. Nghi ngờ, chèn ép là chuyện sớm muộn. Ba chỉ giúp thêm một tay, thuận gió đẩy thuyền thôi. Huống hồ chuyện này đối với con mà nói cũng không phải chuyện xấu!"
"Vậy tôi có nên cảm ơn chủ tịch Hách không?" Xà Nhan Lệ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Từ lúc Dịch thị bỏ thầu, đến khi sản phẩm mới bị trộm, yêu tinh biết rõ hai việc này đều bị người khác nhúng tay vào, và kẻ được lợi là Hách thị. Giang Nhược Trần cho cô giải thích, cô cũng không biết nên giải thích thế nào cho rõ. Cô chỉ biết mình bị hãm hại, thủ phạm không phải ai khác mà chính là lão ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo trước mặt!
"Đừng quanh co lòng vòng nữa, rốt cuộc ông muốn gì?" Đối với gã đàn ông này, cô đã mất kiên nhẫn từ lâu. Hôm nay, cô chỉ muốn một đáp án.
"Ba biết Kiều Vĩ tìm con, nó muốn con về công ty của nó. Nhưng với ngạo khí của con, ba nghĩ con đại khái là xem thường sự bố thí đó. Thật ra ba làm con xích mích với Giang Nhược Trần là có dụng ý muốn con đến Hách thị. Chỗ của ba có nền tảng tốt hơn nhiều! Ở Dịch thị, con vĩnh viễn chỉ là người làm công, ghê gớm lắm cũng cỡ người làm công cao cấp là cùng. Nhưng ở chỗ của ba, con sẽ có cơ hội làm chủ, làm chủ Hách thị!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT