Mặc Tây Quyết nằm chặt tay Ngôn Tiểu Nặc và cùng có sải bước trên đoạn thảm đỏ còn lại trong ánh nhìn chăm chú mang theo lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Chiếc áo cưới dài thướt tha trải ra trên mặt đất tạo thành vẻ đẹp duyên dáng yêu kiều của cô dâu trẻ, giọng nói hiền hòa của cha xứ vang lên, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng trao cho nhau lời ước hẹn quan trọng nhất của đời người,
Khi chiếc nhẫn cưới đại diện cho tình yêu sâu sắc của cô dâu chú rể được đeo lên ngón áp út của hai người thì tiếng pháo mừng cũng vang lên, cùng lúc đó là hàng trăm hàng ngàn mảnh hoa giấy bay đầy trời như lời chúc mừng dành cho họ.
Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đã hoàn thành được ước nguyện lớn nhất của đời con gái.
Sau đó là nghi thức cô dâu ném hoa cưới. Thật ra trong lịch trình ban đầu không hề có hoạt động này nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn thực hiện nó. Cô muốn ném đóa hoa chan chứa lời chúc hạnh phúc này vào tay Toàn Cơ, bong rằng bà chủ Toàn Cơ và Phó Cảnh Sâm có thể đến bên nhau.
Toàn Cơ cầm bỏ hoa và nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt biết ơn sâu sắc.
Ngôn Tiểu Nặc thoảng cười rồi theo người giúp việc đi đổi sang chiếc váy khác. Cô trút đi chiếc váy cưới lộng lấy và thay bằng bộ lễ phục gọn gàng hơn. Chiếc váy dài qua đầu gối với nền vải đỏ thắm nở đầy hoa học lan trắng xinh đẹp. Trang sức cũng được đổi thành hồng ngọc, trong sự trang trọng và quý phái ấy lại có chút rực rỡ đầy thu hút.
Phó Cảnh Dao ngồi cùng với ông nội, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Ngôn Tiểu Nặc cô ấy lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng đáy lòng lại thoáng hụt hẫng và lạc lõng. "Cháu đang thấy buồn ư?" Ông cụ Phó nhìn cháu gái mình: "Không sao, rồi cháu cũng sẽ tìm được một người yêu thường mình hết lòng thôi."
Phó Cảnh Dao cười nói: "Ông nội không định bắt cháu gả cho gia đình môn đăng hộ đối a?" ng cụ Phí nhíu mày: "Đó là suy nghĩ của cha mẹ cháu nhưng hôm nay ông nội có thể bảo đảm rằng cháu có thể đi tìm cho mình người yêu thương và hiểu cháu, không ai có quyền can thiệp vào hạnh phúc cả đời của cháu cả." "Cảm ơn ông nội." Phó Cảnh Dao cười ngọt ngào.
Nhận rượu mời từ đôi vợ chồng mới cưới xong thì đầu óc Phó Cảnh Dao hơi choáng váng, đó giờ cô ấy luôn là người uống rượu rất tệ nên chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Phó Cảnh Dao lững thững đi về phía trước, sắp xếp của buổi lễ kết hôn hôm nay trong mắt người làm nghề chỉ có một chữ đó là giàu, nếu phải nhận xét bằng hai chữ thì quá giàu và ba chữ là cực kì giàu. Quay lại nhìn hội trường đang vui vẻ và náo nhiệt trong kia, Phó Cảnh Dao nghĩ chắc sẽ không có ai để ý đến mình.
Trưa tiết trời đầu thu vẫn còn rất nóng, Phí Canh Dao mang đôi boot cao gót đi từ sáng đến giờ nên hơi đau và đổ ít mồ hồi rồi, cô ấy dứt khoát thảo luôn nó ra để giảm đội chân trần trên mặt cỏ, thoải mái hơn biết là bao nhiêu.
Phó Cảnh Dao ngồi xuống bên cạnh hồ, chân nhỏ khẽ vung vẫy trong hồ nước trong veo ấy để dòng nước mát lạnh chơi đùa cùng mình, tâm trạng cô ấy tốt lên hẳn và càng chơi càng thấy vui.
Chợt có viên đá nhỏ lướt qua và nhảy lên trên mặt hồ khiến nó gợn sóng, Phó Cảnh Dao giật mình quay đầu lại mới biết thái tử Carter đang cười nhạt sau lưng mình. Nói cách khác là tất cả những hành động lúc nãy của cô ấy đều lọt vào mắt Carter ư?
Phó Cảnh Giao lập tức bối rối: "Thái tử Carter, sao anh lại chẳng nói chẳng rằng đứng lù lù sao lưng tôi thế?" "Thì tôi đã tạo ra tiếng rồi đấy thôi?" Thái tử Carter vẫn đứng đó nhìn cô ấy với đôi mắt xanh biêng biếc.
Lúc nãy anh đã để ý đến Phó Cảnh Dao trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều tươi cười chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới nhưng chỉ có cô thấy miệng thì cười nhưng vẻ cô đơn và lạc lõng lại hằn sâu nơi đáy mắt, Carter có thể nhìn thấy rất rõ. Vì phép lịch sự nên thái tử Carter định tìm cô nói vài câu để an ủi đôi phần nhưng bản thân là anh trai Ngôn
Tiểu Nặc nên có vài nghi thức cần sự góp mặt của anh, sau khi xử lý xong xuôi mọi việc để quay lại tìm Phó Cảnh
Dao thì cô ấy đã lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Vì lo lắng cho an toàn của cô ấy nên Carter đã đứng xa xa sau lưng và trông thấy cô ấy tháo đôi giày cao gót ra, ngồi bên bờ hồ nghịch nước.
Nụ cười ấy xinh đẹp và rực rỡ như đóa hoa đang nở rộ rồi lại trong sáng như băng tuyết.
Thái tử Carter tự nhận mình là người đã gặp được rất nhiều phải nữ nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy được gặp một người như Phó Cảnh Dao.
Cô ấy đầu nào biết thái tử Carter lại suy nghĩ nhiều đến vậy? Cô chỉ nghĩ việc này chẳng hay họ tí nào. Phó Cảnh Dao muốn tìm lại giày nhưng nó lại nằm chiếm chệ ở nơi cách cô mấy chục bước chân khiến cô lại càng bối rối,
Thái tử Carter mang giày cao gót đến chỗ Phó Cảnh Dao và đặt nó bên cạnh cô. Phó Cảnh Dao chỉ thấy việc này quá mất mặt. "Lúc nãy tôi ném viên đá đó vào nước để nhắc nhở em rằng nếu em tiếp tục chơi nữa thì sẽ té xuống nước đó. Thái tử Carter dịu dàng nhắc nhở rồi đứng dậy rời khỏi đó.
Phó Cảnh Dao giật mình nhìn theo bóng lưng Carter, khi anh ấy đã đi rất xa rồi cô mới đứng dậy mang giày vào Khi cô ấy quay lại nơi tổ chức bữa tiệc một lần nữa thì lễ hội khiêu vũ đã bắt đầu.
Ngôn Tiểu Nặc tìm Phó Cảnh Dao khắp nơi, thấy cô ấy vào bèn vội hỏi: "Cảnh Dao, cậu chạy đi đâu thế? Sao lại không nói với tớ tiếng nào vậy, làm tớ lo lắng chết đi được.
Phó Cảnh Dao vội vàng đáp lời: "Uống hơi nhiều rượu nên ra ngoài hít thở chút không khí thôi, tớ không sao."
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Ra ngoài nhớ phải nói với tớ một tiếng nhé, không thì dẫn ai đó theo cũng được."
Phó Cảnh Dao gật đầu cười nói: "Tớ biết rồi, không có chuyện gì thật mà." “Ừ, thế cậu có muốn vào trong nghỉ ngơi một lát không?" Ngôn Tiểu Nặc thân thiết hỏi.
Phó Cảnh Dao cười nói: "Không cần đầu, bây giờ tớ đôi hơn nhiều rồi."Cô ấy vỏ vai Ngôn Tiểu Nặc: "Cậu đi chơi đi, không cần phải quan tâm đến tớ đâu."
Ngôn Tiểu Nặc đành phải gật đầu, cô dặn dò thêm vài câu rồi mới đi tìm Mặc Tây Quyết.
Phó Cảnh Dao ngồi trên sô pha uống nước quýt.
Cô là trưởng nữ nhà họ Phó, dù lâu rồi không xuất hiện trong những buổi tiệc xã giao thế này nhưng bản thân cô ấy đã là người con gái sáng rực rỡ chói mắt cũng với những thành công riêng trên con đường sự nghiệp của mình. Gia đình là thế, xuất sắc là thế nên cô ấy trở thành đối tượng rất nhiều người nhằm tới cũng là chuyện hết sức bình thường.
Dù Phó Cảnh Dao chỉ yên tĩnh ngồi đó uống nước trái cây thì mọi thứ vẫn rất khác.
Những người đến tham gia tiệc cưới ngày hôm nay đều nằm trên tầng lớp thượng lưu, hết cậu ấm rồi lại đến người dòng dõi quý tộc chạy đến mời người đẹp một điệu nhảy. Phó Cảnh Dao cười khẽ đồng ý, bắt đầu theo họ lên sản khiêu vũ. Không ai biết thật ra Phó Cảnh Dao là bậc thầy trong những điệu nhảy, dường như cô có biết hết tất cả các thể loại nhảy múa trên đời, vả lại cô còn nhảy rất tốt. Vì men rượu vẫn còn cùng với bầu không khí ở đây hôm nay nên từng bước nhảy của cô đang trút ra nỗi lòng và thứ cảm xúc đang rục rịch trong lòng mình. Cô ấy bỗng chốc trở thành tiêu điểm giữa sàn nhảy.
Phó Cảnh Dao vừa xoay tròn nên hơi choáng váng, cô suýt đứng không vững nhưng may mắn lại ngã vào một vòng tay vững chãi.
Không ngờ lại là anh ấy... Thái tử Carter.
Anh ấy xuất hiện đúng lúc để giúp Phó Cảnh Dao không mất mặt, Carter cười khẽ nói: "Không ngờ em lại nhảy tốt thế này đấy."
Vì chuyện lúc nãy nên Phó Cảnh Dao vẫn còn chút rụt rè khi đứng trước mặt anh: "Thái tử nói quá lời." "Em nhất định phải nói những lời khách sáo đó với tôi ư?" Thái tử Carter nói khẽ.
Phó Cảnh Dao chợt ngẩn ngơ rồi lại nở nụ cười: "Thế thái tử nghĩ tôi phải nói gì bây giờ?"
Thái tử Carter không ngờ cô ấy lại trả lời như thế, anh ấy cười nói: "Chúng ta khiêu vũ đi."
Trong đôi mắt xanh biếc ấy là nụ cười và chút ấm áp.
Phó Cảnh Dao nằm lấy tay thái tử Carter và bắt đầu nhảy cùng nhau.
Họ nhảy điệu Tango, những bước nhảy và xoay điều luyện khiến Phó Cảnh Dao hơi giật mình! Không ngờ thái tử Carter cũng là tay khiêu vũ đáng gờm.
Tất nhiên Hoàng hậu Olina cũng để ý thấy vẻ khác thường của con trai mình bèn quay sang nói với hoàng đế Bệ hạ, nghe nói cô gái đang khiêu vũ với Carter là bạn thân của Tiểu Nặc, trưởng nữ nhà họ Phó." "Hoàng hậu cũng nhận ra rồi hả." Hoàng đế nhìn con mình, nụ cười tự tin và vẻ xúc động muốn thể hiện bản thân chính là dấu hiệu dễ thấy nhất cho loại cảm xúc nào đó.
Hoàng hậu Olina không biết chồng mình đang nghĩ gì nhưng bà biết rất rõ trong số hôn nhân của sấp nhỏ thì chỉ có mình Carter là quan trọng nhất.
Vì Carter là thái tử nên sau này vợ anh sẽ là hoàng hậu tương lai, họ không cần người con gái đó phải xuất thân từ nhà quyền quý, chỉ cần cô ấy đủ đạo đức và phẩm hạnh để xử lý việc trong nhà đỡ đần cho chồng mình. Chỉ là bây giờ bọn họ có gấp thế nào cũng không thể vác mặt đi hỏi trong hôm nay nữa, dù sao đây cũng là lễ cưới của con gái nhỏ và Phó Cảnh Dao còn là bạn Ngôn Tiểu Nặc. Thôi thì chờ qua hôm nay rồi tính sau.
Điệu nhảy kết thúc và nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt từ mọi người.
Giọng Ngôn Tiểu Nặc đầy vẻ bất ngờ và vui vẻ: "Không ngờ Cảnh Dao lại khiêu vũ tốt thế này!"
Tiếc là bây giờ cô đang mang thai nên không thể nhảy được.
Mặc Tây Quyết ôm eo cô, nói khẽ: "Chờ em sinh con xong chúng ta sẽ nhảy với nhau sau."
Lòng Ngôn Tiểu Nặc đong đầy hạnh phúc, cô khoác lấy cánh tay anh dịu dàng đáp: "Dạ được."
Mặc Tây Quyết thoảng liếc thấy bóng dáng anh trai mình, anh nhíu mày ghé vào tay Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: "Anh đến xem anh cả thế nào rồi, em tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ ngơi đi nhé."
Ngôn Tiểu Nặc cũng trông thấy Mặc Tây Thần, đôi mắt hoa đào đa tình kia đã tràn ngập men say khiến cô vội vã gật đầu nói: "Ừm, anh đến xem anh ấy thế nào đi."
Mặc Tây Quyết dặn người giúp việc đưa Ngôn Tiểu Nặc đi tìm chỗ nghỉ ngơi rồi chuyển hướng về phía này.
Tuy Mặc Tây Thần uống rất được nhưng anh ấy đã nốc vào rất nhiều nên đầu óc hơi choáng váng và bắt đầu thấy ngất ngư rồi. Mặc Tây Quyết bảo người giúp việc bưng cảnh giải rượu đến rồi ngồi bên cạnh anh ấy. "Quyết hả, em không ở bên cô vợ mới cưới của mình ư? Chạy đến chỗ anh làm gì?" Mặc Tây Thần nhìn chén canh giải rượu đó nhưng vẫn không nhúc nhích. "Anh cả, anh đang nhớ đến Giản Minh" Mặc Tây Quyết thản nhiên nói.
Mặc Tây Thần cúi đầu cười xòa: "Phải, anh đang nhớ đến cô ấy. Anh đang nghĩ nếu có một ngày anh và Giản Minh có thể tổ chức hôn lễ của riêng mình thì tốt biết là bao nhiêu."
Mặc Tây Quyết im lặng không nói gì.
Bây giờ cha anh đã chấp nhận Ngôn Tiểu Nặc vì ông nhìn thấy tình cảm chân thành cô dành cho anh nên mới tin tưởng Ngôn Tiểu Nặc sẽ nắm lấy tay anh và bên nhau đến cuối đời, vợ chồng họ sẽ hạnh phúc.
Nhưng bắt ông phải chấp nhận Giản Minh thì khó còn hơn lên trời.
Nhưng Mặc Tây Thần sống thế này khiến Mặc Tây
Quyết không cách nào yên tâm được, mâu thuẫn không để đầu cho hết. "Anh cả, anh có nghĩ tới chuyện Giản Minh còn sống thì hai người vẫn không thể đến với nhau không?" Mặc Tây Quyết khẽ nói: "Hai người làm sao ở bên nhau được?" Mặc Tây Thần im lặng thật lâu rồi mới trả lời: "Dù phải liều cả cái mạng này anh vẫn muốn được ở bên cô ấy!" "Thế còn cha thì sao?" Mặc Tây Quyết hỏi: "Em và Toàn thì sao?" "Anh không tin thứ mọi người gọi là số mệnh!" Mặc Tây Thần nhìn Mặc Tây Quyết, kiên quyết nói: "Quyết à, anh nghĩ em phải hiểu rõ điều này hơn anh chứ."
Mặc Tây Quyết nhìn Mặc Tây Thần thật lâu rồi cúi đầu nói: "Anh cả, anh phải hứa với em rằng anh sẽ sống nhé." "Ý em là sao?"
Khi đứng dậy, Mặc Tây Quyết đã tranh thủ nhét thứ gì đó vào tay Mặc Tây Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT