Ngôn Tiểu Nặc lại kéo Toàn Cơ lại, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Tôi đã từng thấy Phó Cảnh Sâm ở Mỹ” Toàn Cơ hơi kinh ngạc, vẻ phức tạp lộ rõ trong đáy mắt.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì, cũng chỉ biết nói: "Hiện giờ anh ấy chưa lập gia đình, bên cạnh cũng không có...
"Đừng nói nữa" Toàn Cơ ngắt lời cô, nói: "Tôi không muốn nghe, tôi, tôi cũng không xứng đáng được biết”
Ngôn Tiểu Nặc nắm tay cô: "Tiểu Tuyên, đừng như vậy, tôi có thể nhận ra, anh ấy rất nhớ cô, ngươi có muốn hay không, suy tính một chút?"
Toàn Cơ ngẩng đầu, cười khổ: "Cân nhắc gì chứ? Tôi có tư cách gì đi tìm anh ấy chứ?"
"Cô còn thích anh ấy mà” Ngôn Tiểu Nặc nói: "Có thể vui thì cứ vui vẻ thôi, làm gì có không xứng, không có tư cách chứ?”
Toàn Cơ trùng mắt xuống. Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái: "Tôi và Mặc Tây Quyết xa nhau năm năm, cảm giác đau đớn này quả thực vô cùng khó chịu, đến giờ tôi cũng không thể quên, cho nên không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện anh ấy trở lại bên tôi.' Toàn Cơ trầm mặc một hồi lâu, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc biết trong lòng cô ấy cũng không thấy thoải mái, năm năm này cô chưa từng nhắc đến, hôm nay đã làm cho cô hiểu ra rằng, cô không thể không có Mặc Tây Quyết.
Dù cho Mặc Tây Quyết trở về như thế nào, cũng vẫn sẽ là người đàn ông mà cô yêu, cô nhớ thương. Cô sẽ không tùy tiện nữa. Xoay người vào cửa, Mặc Tây Quyết đã thức dậy, đang cùng với ÀA Thừa chơi xe hơi.
Cô nghĩ rằng, cảnh tượng này đã đủ sưởi ấm quãng đời còn lại của mình.
Cuộc sống tươi đẹp cũng rất ngắn ngủi, hôm nay, Ngôn Tiểu Nặc vẫn đưa A Thừa đi học như cũ, vừa trở lại, đã bị người giúp việc cản lại: "Cô Ngôn, ông
chủ muốn mời cô đến phòng sách” Dừng một chút, người giúp việc lại nói tiếp:
"Cậu cả và cậu hai cũng ở đây."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đi đến phòng sách. Người giúp việc giúp cô mở cửa, nói: "Mợ hai tới” Ngôn Tiểu Nặc vào cửa. Mặc Lăng Thiên đang tranh luận với
hai con trai, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, chỉ lạnh lùng liếc nhìn, cũng không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc cũng rất biết điều yên lặng đứng ở một bên. Trước khi tới cô đã thông báo cho Toàn Cơ cùng đưa A Thừa đi học, dù có là Mặc Lăng Thiên cũng đừng hòng động vào con trai cô. "Con cũng khá lắm” Mặc Lăng Thiên nhìn về phía Mặc Tây Quyết, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: "Ép được cả chú năm tự sát”
Ngôn Tiểu Nặc run lên, nhìn về phía Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết vẫn rất bình tĩnh nói: "Ông ta tự sát là bởi vì sợ tội, không phải là do con ép”
"Con đã mang hết mọi chuyện ra với công chúng, chẳng lẽ không phải đang ép chú ấy sao?"
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Những chuyện đó đều là sự thật, con không vu oan ông ta, trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua
được, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm” Mặc Lăng Thiên giận đến mức run người: "Được, con dụng công như vậy, không phải là muốn
quyền lực nhà họ Mặc sao?” "Nếu như ba chỉ muốn nhường vị trí của chú năm cho con, vậy thì thôi đi” Mặc Tây Quyết khinh thường nói: "Thứ con muốn, là vị trí của ba” Mặc Tây Thần thật thấp đối với Mặc Tây Quyết nói: "A Quyết! Tại sao nhất định phải ép ba như vậy?" "Ba?" Mặc Tây Quyết đường như vừa nghe được một trò cười vậy, nhìn Mặc Lăng Thiên: "Ông ấy biết rõ em không hề chết! Năm năm qua em thương tích đến thế nào, ông ấy không thèm quan tâm hỏi thăm đến một câu! Cha sao? Em nhổ vào!" Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Thần kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Mặc Lăng Thiên.
"Ông biết Mặc Tây Quyết không chết?" Ngôn Tiểu Nặc cũng không nhịn được nữa tiến lên, chất vấn Mặc Lăng Thiên: "Nếu ông biết, tại sao không đi tìm anh ấy! Tại sao không cứu anh ấy?" Mặc Tây Thần còn chưa kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn Mặc Lăng Thiên. Phản ứng của Mặc Lăng Thiên cũng kinh ngạc trước câu nói của Mặc Tây Quyết: "Con đã biết rồi?" Câu nói này của ông ta làm cả ba người đều sững sờ. Mặc Lăng Thiên đưa tập tài liệu đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, lạnh lùng nói: "Cô tự xem đi, đây chính là những chuyện mà người đàn ông cô yêu đã làm.”
Ngôn Tiểu Nặc hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn đến tập tài liệu, ném thằng mặt Mặc Lăng Thiên.
"Tôi không thèm xem!" Ngôn Tiểu Nặc vô cùng tức giận: "Mặc Tây Quyết làm chuyện gì tôi không quan tâm! Ông đừng có lợi dụng tôi để khống chế anh ấy!"
Mặc Lăng Thiên không ngờ phản ứng của Ngôn Tiểu Nặc sẽ như vậy với mình, tức giận đến mức trên tay nổi hết gân xanh, gào thét: "Người đâu! Bắt cô ta lại cho tôi!" Lập tức đám vệ sĩ xã hội đen tràn vào "Các người muốn làm gì?” Mặc Lăng Thiên nhìn đám vệ sĩ kia đang đi về phía mình, trong lòng dâng lên một loại sự cảm xấu.
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Vì nể mặt mẹ, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, một là nhường vị trí của ông cho tôi, hoặc là vĩnh viễn ông sẽ ở chỗ này, đừng hòng ra ngoài." "Mặc Tây Quyết! Anh cho là xã hội đen sẽ nghe theo lệnh của anh?"
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Phong Mạch Hàn không phải là loại người có tình người thế đâu!" "Dĩ nhiên ông ta sẽ không cảm thông cho tôi."
Mặc Tây Quyết cười nói: "Tôi cũng không cần ông ta đồng cảm, chỉ là tôi đã từng giúp ông ta một chuyện, ông ta không hề quên, nên đã cho tôi cơ hội này.
Mặc Tây Quyết lấy ra thẻ bài, nhẹ nhàng nói: "Ông từng nhìn thấy cái này chứ?” Mặc Lăng Thiên không nói, thấy thẻ bài cũng giống như thấy Phong
Mạch Hàn vậy.
Mặc Tây Quyết cuối cùng nói: "Cho ông một giờ" Nói xong, anh xoay người, dắt tay Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại Mặc Tây Thần: "Ba,
những gì A Quyết nói là thật sao?" Mặc Lăng Thiên yên lặng. Mặc Tây Thần la lớn: "Tại sao! A Quyết là con trai ba mà!" "Bởi vì lúc nào nó cũng không vâng lời ba!" Mặc Lãng Thiên tức giận: "Hôm nay lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, không quan tâm hỏi han đã là khoan dung cho nó rồi!" Mặc Tây Thần nắm thật chặt tay thành quả đấm, lạnh lùng nói: "May mà A Quyết sống trở về, nếu không mẹ ở trên trời có linh thiêng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ba!
Không, bà ấy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ba!" Mặc Lăng Thiên chấn động toàn thân. Mặc Tây Thần xoay người, lạnh lùng rời đi. Ra cửa liên thấy Mặc
Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau đứng ở trước cửa sổ, giống như là đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa số. Mặc Tây Thần đi tới, đứng bên
cạnh Mặc Tây Quyết, hồi lâu, anh nói: "Sau khi lên làm chủ nhà họ Mặc, em sẽ ở lại chỗ này chứ?"
"Không biết nữa" Mặc Tây Quyết trả lời rất quả quyết, anh nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc: "Em sẽ đưa Ngôn Tiểu Nặc cùng thằng bé về thành phố S, nơi đó mới là nhà của tụi em” "Nhà của hai người... Mặc Tây Thần nhẹ giọng nói, bốn chữ này, có một loại ma lực.
Anh cười nói: "Lúc em và Tiểu Nặc kết hôn, đừng quên mời anh uống rượu mừng" Mặc Tây Quyết kiên định nhìn anh, đột nhiên cười: "Anh là anh trai em,
dĩ nhiên không thể thiếu tiền quà của anh.”
Mặc Tây Thần cũng cười. Một giờ sau, Mặc Lăng Thiên đã đưa ra thông báo, lấy lí do sức khỏe không tốt, giao lại vị trí chủ nhà và chủ tịch tập đoàn được
cho Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Thần vẫn giữ chức tổng giám đốc.
Bản thông báo này có đầy đủ hiệu lực pháp luật, đại diện cho quyền lực nhà họ Mặc Những người ngoài cũng có rất nhiều lời đồn đại Có người nói là do Mặc Tây Quyết ép cung, ép Mặc Lăng Thiên phải buông bỏ quyền lực, làm Mặc Tây Thần cúi đầu.
Có người nói Mặc Lăng Thiên già rồi, bây giờ lại có cháu trai danh chính ngôn thuận, muốn sống một cuộc đời nhàn nhã.
Nhưng đồn đại cũng chỉ là đồn đại, sau một khoảng thời gian cũng không có người nói gì nữa.
Bởi vì Mặc Tây Quyết cũng không ở lại trang viên nhà họ Mặc, mà đưa Ngôn Tiểu Nặc cùng A Thừa trở lại thành phổ S.
Lâu đài đế trống quá lâu, nghe nói phải dọn cả một tháng trời mới có thể sạch được. Từ nhỏ A Thừa đã ở trong trang viên, nhìn thấy lâu đài thì vô cùng thích thú, Tú Cầu cũng vui mừng bởi vì cuối cùng chủ nhân của nó cùng đã quay về, lại còn thêm một cậu chủ nhỏ. "Oa, chú chó đẹp quá đi!" A Thừa thấy Tú Cầu thì cho ôm nó thật chặt. Ngôn Tiểu Nặc lúc này cảm thấy thật sự được thả lỏng.
Mặc Tây Quyết ôm lấy A Thừa, nói: "Đi, chúng ta về nhà thôi" Trong lâu đài mọi thứ vẫn như trước, nhưng suốt năm năm cũng không có người ở, ban đầu
những người giúp việc kia bởi vì nghe thấy tin tức Mặc Tây Quyết đã chết, Ngôn Tiểu Nặc thì lưu lạc khắp nơi, họ cũng đã sớm tự rời đi liễu. Bây giờ lâu
đài trong chỉ có bốn người, gia đình ba người của Mặc Tây Quyết, và quản gia Duy Đức.
À không, còn có một chú chó tên Tú Cầu. Ngôn Tiểu Nặc nói: "Nếu không, báo với quản gia Duy Đức viết tin thuê người, gọi thêm một vài người giúp việc
đến?" Mặc Tây Quyết gật đầu. Quản gia Duy Đức lập tức đi.
A Thừa hoàn toàn không để ý tới những thứ khác, chỉ cùng Tú Cầu chơi rất vui vẻ. Ngôn Tiểu Nặc nhìn ngắm thở dài một cái: "A Thừa đáng thương, đến cả
chó cũng chưa từng thấy: Mặc Tây Quyết đột nhiên nói: "Ngôn Tiểu Nặc, anh không muốn gọi con là A Thừa nữa” “Hả?” Anh nói: “Anh đã đặt tên cho nó, tên Mặc Ngôn, Mặc trong Mặc Tây Quyết, Ngôn trong Ngôn Tiểu Nặc” Ngôn Tiếu Nặc bỗng nhiên ngẩn người: "Dùng họ của em làm tên cho con?” "Không hay sao?" Mặc Tây Quyết quay đầu sang, hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên cười: "Được, quá tốt đấy chứ." Nói xong, cô gọi con trai kêu tới: “Sau này con không tên là A Thừa, tên con là Mặc Ngôn”" "Mặc
Ngôn?" A Thừa nghiêng đầu, mắt sáng lên: "Mẹ, con đã sớm biết tên mình là Mặc Ngôn rồi." "Biết từ khi nào?" Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn rất thành thật, chỉ vào ba mình nói: "Lần đầu ba gặp con đã nói đúng rồi, khi đó ba còn nói không được nói với bất kỹ ai... "
Ngôn Nhi, không được nói!" Mặc Tây Quyết lập tức ngắt lời cậu bé đang thao thao bất tuyệt, bởi vì anh cảm thấy Ngôn Tiểu Nặc muốn xuống phòng bếp cầm dao rồi. "Mặc Tây Quyết!" Ngôn Tiểu Nặc tức giận cắn răng: "Anh đi gặp con trai trước mà không đến gặp em? Còn bảo con trai lừa eml" Mặc Tây Quyết cảm thấy chuyện này không ổn, vội vàng đứng lên, Ngôn Tiểu Nặc lập tức đuổi theo. Anh mau chóng vòng ra phía sau Mặc Ngôn, bế cậu nhóc lên. "Mặc Tây Quyết, anh lại lấy con ra làm bia đỡ đạn!" Ngôn Tiểu Nặc bị anh chọc dở khóc dở cười.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn nói: "Mẹ, ba đã chơi chim ưng đuổi gà con với mẹ rồi, mẹ tha cho ba đi mà?" Ngôn Tiểu Nặc buồn cười nói: "Ừ, ba con đúng là gà con."
Mặc Tây Quyết không đáp ứng, lập tức hét: "Ai là con gà con!" Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp trả lời, đã bị Mặc Tây Quyết bế lên, giống như vác một cái bao đi lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT