Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Hay là chúng ta cũng ăn một chút?”

Mặc Tây Quyết đang định nói cái gì đó thì vang lên tiếng gõ cửa.

Ngôn Tiểu Nặc đi mở cửa, nhìn thấy Linh Tử đang bưng khay cơm đứng ở cửa. Cô ấy nói: “Ở dưới tầng đều là người, nên tớ đưa cơm tới đây. Trên người tổng giám đốc Mặc đang bị thương nên là ở đây ăn cơm đi.”

“Cũng được, chúng tớ cũng đang muốn thưởng thức cơm mà cậu nấu đây.” Ngôn Tiểu Nặc cười và nhận lấy khay cơm.

Linh Tử cười: “Vậy không làm phiền hai người ăn cơm nữa, tớ xuống dưới làm việc đây.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu sau đó xoay người đặt khay cơm ở trên bàn, vẫy tay gọi Mặc Tây Quyết tới: “Đậu phụ này là do nhà tự phơi, rau dại cũng là đi đào, bánh tự nặn, mau tới ăn đi."

Mặc Tây Quyết thấy cô nói hứng thú như vậy liền bước tới nếm thử, mùi vị rất đặc biệt. Anh gật đầu: “Không tồi, nếu như cứ như vậy mà làm thì về sau chắc chắn sẽ rất tốt”

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy không tồi, sau khi hai người ăn xong, Mặc Tây Quyết nói: “Đi về đi”

“Ừm, anh cũng nên thay thuốc rồi” Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, chào hỏi với gia đình của Linh Từ một tiếng.

Mẹ chồng của Linh Tử cười tươi, không kìm được nói: “May là có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Mặc, buổi trưa ngày hôm nay buôn bán tốt hơn nhiều những ngày khác, cảm ơn mọi người."

Ngôn Tiểu Nặc cũng không nghĩ tới hiệu quả lại như vậy, cô cũng kinh ngạc một chút: “Có một khởi đầu tốt đẹp như vậy thì về sau trong tương lai nhất định sẽ bùng nổ hơn.”

“Ở trong nhà cũng không có đồ tốt gì, đây là nhà tự làm, mọi người cầm về ăn đi” Mẹ chồng của Linh Tử nhét một túi đồ vào trong tay Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc từ chối: “Dì à, chúng cháu không ăn hết được nhiều như vậy đâu..."

“Không sao không sao.” Mẹ chồng của Linh Tử cứ nhét đồ vào tay cô, nói: “Tổng giám đốc Mặc đang bị thương, để dì bảo A Lực tiễn mọi người về.”

Anh Lực cười nói: “Tiểu Nặc, đừng từ chối nữa. Đây là một chút tấm lòng của gia đình anh”

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới không từ chối nữa, cô chỉ còn biết nói cảm ơn.

Mặc Tây Quyết cùng với Ngôn Tiểu Nặc quay trở về nhà, anh Lực đặt đồ xuống nói hai câu rồi mới rời đi.

Vị bác sĩ đi theo thay thuốc cho Mặc Tây Quyết. Ngôn Tiểu Nặc đứng ở bên cạnh nhìn thấy một mảng đen trên vết thương của Mặc Tây Quyết, không kìm được hỏi: “Đây là những cái gì?”

Bác sĩ thấy cô hỏi mình nên không dám lê mề, nhanh chóng trả lời: “Là máu đọng lại”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương đã bắt đầu đóng vảy rồi sao?”

“Vết thương ở bên trong sẽ từ từ lành lại, và máu sẽ đóng vảy đùn ra ngoài.” Bác sĩ nói: "Cơ thể của cậu chủ rất khỏe, cho nên hồi phục nhanh.”

“Được rồi” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời nói của bác sĩ: “Thay thuốc xong rồi thì mọi người đi ra ngoài đi” Bác sĩ để lại thuốc cân uống rồi rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc đi chuẩn bị thuốc cho Mặc Tây Quyết, sau đó giúp anh uống thuốc.

“Em dự định làm gì với ngôi nhà này?” Mặc Tây Quyết sau khi uống thuốc xong, đặt bát thuốc ở trên bàn và hỏi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi một lúc sau đó thở dài: “Nếu như có thể,em muốn cứ để như vậy.”

Mặc Tây Quyết nhăn mày nói: “Về sau ở đây sẽ có nhiều người hơn nữa, vẫn nên tìm một người tới trông coi, có chuyện gì thì có thể thông báo cho em.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngay tới Dì Lữ, cô nói với Mặc Tây Quyết: "Em muốn để Dì Lữ tới trông coi”

“Bà ấy chỉ là một người phụ nữ, có thể không?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy lời nói của anh có lý, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đợi Dì Lữ trở về em sẽ thương lượng với dì ấy”

Mặc Tây Quyết cảm thấy đây là chuyện của Ngôn Tiểu Nặc, anh vẫn không nên nhúng tay vào quá nhiều thì sẽ tốt hơn: “Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh”

Ngôn Tiểu Nặc hơi cười: “Em biết rồi."

Qua giờ ăn trưa rồi thì tinh thần cũng có chút mệt mỏi, Ngôn Tiểu Nặc dọn dẹp căn phòng của mình một chút, sau đó để Mặc Tây Quyết nghỉ ngơi trên giường của mình.

Mặc Tây Quyết không lập tức lên giường nghỉ ngơi luôn mà anh đánh giá cách bày trí của căn phòng một lượt.

Mọi thứ đều rất đơn giản, anh có hứng thú nhất với những tấm ảnh đặt trên bàn của cô, anh cầm một khung cảnh cũ lên và xem.

Lật tấm ảnh lại đằng sau có một dòng chữ, mặc dù nét chữ nguệch ngoạc nhưng mà dòng chữ rất gọn gàng.

Mặc Tây Quyết nhướng mày: “Ai là bánh bao nhỏ.”

Tim Ngôn Tiểu Nặc đập nhanh, nói: “Bạn chơi cùng nhau từ hồi nhỏ thôi.”

Mặc Tây Quyết hừ lạnh: “Là Lục Đình?”

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, coi như là thừa nhận.

“Bánh bao nhỏ?” Mặc tây Quyết hừ mũi: “Thật là kinh tởm."

Ngôn Tiểu Nặc không biết phải nói gì. Chỉ nghe thấy Mặc Tây Quyết lại nói: “Không được, em có biệt danh gọi anh ta mà anh lại không có.”

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt sững người nhìn anh: “Đó không phải là biệt danh, đó là tên gọi khác.”

“Anh mặc kệ, anh cũng muốn em gọi anh một cái khác.” Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tấm ảnh đáng thương kia, thân sắc lạnh lùng.

Ngôn Tiếu Nặc bị lời nói của anh làm cho nghẹn. Làm gì có ai yêu cầu người khác cho mình một cái tên riêng chứ?

Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô ho thì vẻ mặt của anh càng thêm tồi tệ hơn.

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Vậy... vậy gọi là cây tre nhỏ nhá?”

Bàn tay của Mặc Tây Quyết thả lỏng ra, khung ảnh rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy “Bịch” một tiếng, chiếc khung ảnh bị vỡ thành bốn năm miếng. . truyện tiên hiệp hay

Ngôn Tiểu Nặc giật mình, vội chạy tới nhặt lên nhưng lại thấy nó đã bị hỏng rồi.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn cô: “Anh bị thương nên cầm không chắc”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm để ý tới anh nữa, cô cäm chiếc khung ảnh đã bị vỡ lên và rút tấm ảnh ở bên trong ra.

Mặc Tây Quyết nói: “Nếu đã vỡ rồi tại sao không vất đị?”

Ngôn Tiểu Nặc mím môi.

“Em tiếc à?” Mặc Tây Quyết nheo mắt lại: “Cho dù hỏng rồi cũng không nỡ vất?”

Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Lúc còn nhỏ em và Ngôn Uyển Cừ cùng nhau sống ở đây. Ngôn Uyến Cừ vừa thông minh vừa lanh lợi, khiến người khác yêu quý hơn em nhiều. Ngoài Linh Tử và Lục Đình ra thì không có ai nguyện chơi với em.”

“Chiếc khung ảnh này là món quà mà lần đầu tiên em nhận được”

Mặc Tây Quyết nhìn thấy sự mất mát giữa lông mày của cô, anh nhăn mày lại xoay người năm lên giường.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh cũng không truy hỏi chuyện gì nên cô cũng không nói gì nữa, chỉ trầm mặc thu dọn khung ảnh bị vỡ.

Mặc Tây Quyết lôi Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng mình, vuốt nhẹ từng cái lên tóc cô, sau đó đột nhiên nói: “Ngày mai anh sẽ đền cho em một khung ảnh mới”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Mặc Tây Quyết kiêu ngạo nói: “Anh không phải là đền cho Lục Đình mà anh đang đền đồ cho em.

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười.

Mặc Tây Quyết hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, quản gia Duy Đức đưa tới một thùng khung ảnh. Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn: “Chẳng phải chỉ có một cái sao?”

“Cậu rủ căn dặn bảo cô chọn một cái. Quản gia Duy Đức cười nói.

Ngôn Tiểu Nặc bất lực, chỉ có thể chọn một cái kích thước thích hợp rồi đi vào trong phòng lắp ảnh vào.

Mặc Tây Quyết căm lấy chiếc khung ảnh lật ra đằng sau và viết chữ. Ngôn Tiểu Nặc bất lực, mặc kệ Mặc Tây Quyết muốn làm gì thì làm, cô đi gia ngoài đón quản gia Duy Đức vào: “Ông ngồi xuống đi tôi đi pha trà”

Quản gia Duy Đức nhìn Mặc Tây Quyết đang ngồi ở trước bàn viết chữ, ông cười cười: “Cô Ngôn, tôi phải về đây, ở lâu đài vẫn còn nhiều chuyện lắm.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ Mặc Tây Quyết bây giờ đang vô vị ở đây với mình, quản gia Duy Đức chắc chắn sẽ rất bận cho nên cô cũng không nói gì nữa: “Vậy tôi không giữ ông ở lại nữa, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở về”

“Việc của cô quan trọng mà” Duy Đức nói.

Ngôn Tiểu Nặc biết ông ấy nói thật lòng, cho nên cô cười ngọt ngào, tiễn ông ấy ra cửa.

Xoay người đi vào phòng thì Mặc Tây Quyết hỏi: “Duy Đức về rồi à?”

“Ừm, nói là có chuyện.” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em đã gọi điện thoại cho Dì Lữ rồi, Dì ấy nói muộn nhất là ngày mai sẽ tới. Tới lúc đó em sẽ thương lượng với Dì ấy xem phải làm thế nào rồi chúng ta sẽ trở về.”

Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không muốn ở đây thêm mấy ngày sao?”

Ngôn Tiểu Nặc hơi cười, chầm chậm lắc đầu: “Ở lại đây chả còn gì ngoài sự đau lòng, những thứ đã mất đi rồi thì cũng không trở lại được.”

Mặc Tây Quyết lắng nghe cô nói, sau đó nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, trong lòng anh lạnh một chút.

Vân chưa nghĩ tới nên nói cái gì mới tốt thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô vang lên: “Em đi nấu cháo và làm vài món ăn kèm. Anh uống thuốc trước đi, đợi em một lúc”

Nói xong cô xoay người đi xuống phòng bếp.

Giọng nói và biểu cảm của cô rất dịu dàng, khiến cho người khác không tìm ra một lỗ hổng nào. Nhưng mà Mặc Tây Quyết biết, Ngôn Tiểu Nặc như thế sẽ càng cách xa anh hơn.

Cô dường như đang biểu đạt sự áy náy trong lòng mình, bởi vì vết thương ở trên vai anh, cô bắt buộc phải ở bên anh thêm một tháng.

Những ngày này, giống như cát chảy trong đồng hồ cát, chảy từng chút từng chút một.

Sự điềm tĩnh và dịu dàng của cô chỉ khẳng định sự kiên định trong nội tâm, không liên quan gi tới tình cảm. Đợi tới lúc cô không còn chút áy náy nào nữa thì cô sẽ bước đi nhanh gọn lẹ hơn bất cứ ai.

Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế sô pha nhập tâm suy nghĩ.

Ngôn Tiểu Nặc đang ở trong nhà bếp tâm trạng cũng rất phức tạp, cô không hoảng loạn với Mặc Tây Quyết, trong lòng nghĩ như thế nào, lại không khống chế được lời nói nói ra.

Mặc Tây Quyết không biết Ngôn Tiểu Nặc phải trải qua hai ngày nay như thế nào, sống ở đây đều có ý ức với bà ngoại, nội tâm của cô cũng rất đau khổ.

Cho nên cô không muốn ở đây nữa, đợi Dì Lữ trở về sau khi thương lượng ủy thác xong thì cô sẽ rời đi.

Mùi thơm của món chiên và cháo dân dân lan tỏa, Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết mọc trời đã mọc lên từ lúc nào, chiếu xuống dưới sân một mảnh sáng rực.

Ngôn Tiếu Nặc bưng đồ ăn sáng lên phòng khách, Mặc Tây Quyết đang nghĩ gì đó tới mức xuất thần.

“Nhanh tới ăn cơm” Ngôn Tiểu Nặc đặt đồ ăn lên trên bàn, cười nói: “Rau dại mà hôm qua mẹ chồng Linh Tử tặng, em trộn lên, ăn rất ngon miệng.”

Mặc Tây Quyết nhìn đồ ăn tuy rằng đơn giản nhưng mà lại khiến người khác thèm ăn. Anh ngồi ở trước bàn và bắt đầu ăn cơm.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở bên cạnh chăm sóc Mặc Tầy Quyết ăn, cô nhìn gương mặt gầy gò trắng bệch của anh, nói: “Anh ăn nhiều cháo một chút, ở bên trong có cho táo đỏ rất tốt cho máu.”

Ngày hôm đó anh chảy máu khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

Mặc Tây Quyết gật đầu, mở miệng ăn đồ ăn mà cô đút tới, nói: “Một số tài sản nhỏ còn dư lại của Diệu Hoa, hai ngày nay Duy Đức đã sắp xếp hết rồi, em có muốn xem một chút không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play