Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng truyền nước “Tí tách" rơi.

Mặc Tây Quyết từ từ mở mắt, sờ tay sang bên cạnh, trống rỗng.

"A Quyết tỉnh rồi!” Hoàng hậu Olina kinh ngạc vui mừng hét lên một tiếng.

Cô Toàn Cơ và Mặc Tây Thần vội vàng chạy đến xem, thấy Mặc Tây Quyết thực sự tỉnh rồi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Cô ấy đâu?” Mặc Tây Quyết hỏi nhỏ, lại phát hiện ra giọng nói của bản thân khản đặc không nói ra lời.

Cô Toàn Cơ bê cốc nước ấm đến, nói: “Tiểu Nặc đã tỉnh lại từ sớm rồi, chỉ là cô ấy cũng yếu ớt, đến thăm anh xong rồi quay về nghỉ ngơi rồi”. Dừng lại một chút, rồi nói: “Uống chút nước đi”.

Mặc Tây Quyết an tâm hơn, cúi đầu uống nước.

Mặc Tây Thân cũng nhẹ giọng nói: “Bố cũng đến thăm cậu, biết cậu không sao thì ông ấy mới về”. . đam mỹ hài

“Bố vốn phải đi Italia họp, nghe anh xảy ra chuyện nên mới qua đây thăm anh”. Cô Toàn Cơ thấy Mặc Tây Quyết uống nước xong, sắc mặt tốt hơn nhiều rồi thì thấp giọng nói.

Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nhìn thấy bình truyền nước, bên trong vẫn còn nửa bình nước, anh liên hỏi: “Nước này bao giờ mới truyền hết?”

“Chắc phải còn nửa tiếng nữa”. Hoàng hậu Olina mỉm cười trả lời, rồi nói, “Vừa rồi người hầu nữ tới nói, Tiểu Nặc đã uống thuốc, đang ngủ rồi”.

Mặc Tây Quyết không nói gì, nếu cô ấy vẫn đang ngủ thì anh không đến làm phiền nữa.

“Anh, Tiểu Toàn, mọi người cũng mệt rồi, đều về đi nghỉ hết đi”. Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói.

Cô Toàn Cơ thì không thấy gì, nhưng Mặc Tây Thần lại kinh ngạc nhìn vào Mặc Tây Quyết, thấy thần sắc anh ấy bình thường rồi, thì gật gật đầu: “Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi”.

Hoàng hậu Olina nhìn rồi mỉm cười, “A Quyết, nhìn thấy mọi người đều không sao cả, ta yên tâm rồi, ta cũng về đây".

Mặc Tây Quyết gật đầu với bà, rồi lại nằm xuống, nghĩ đến lúc ở trong sơn động, lúc hai người đối diện với cái chết, cô nói với anh tình cảm của cô đối với anh, khóe môi bất giác cong lên.

Loại cảm giác này, ngọt ngào và vui mừng nhưng một dòng nước ấm áp bao phủ toàn cơ thể, vốn dĩ cơ thể vẫn còn chút yếu ớt, nhưng loại cảm giác này lại như thuốc tiên, sự đau đớn trong cơ thể sớm đã tiêu tan rồi.

Mặc Tây Quyết đang nghĩ thì cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, anh quay đâu nhìn, là Ngôn Tiểu Nặc.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc dường như lại gây đi một chút, gương mặt bầu bĩnh sắp biến thành mặt Vline rồi, cô mặc chiếc váy xanh nhạt, thắt lưng nhỏ nhắn dường như còn trống.

Mặc Tây Quyết thấy khóe môi cô mấp máy, dường như muốn nói gì đó, anh lặng lẽ đợi Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng.

Rất lâu sau Ngôn Tiểu Nặc mới nói một câu, "Anh, sao anh lại ngốc thế”

Mặc Tây Quyết hoàn toàn không nghĩ rằng Ngôn Tiểu Nặc sẽ nói ra những lời như vậy, ngẩn người một lúc, từ ngày sinh ra đến giờ, đây là đầu tiên có người nói anh ngốc.

Ngôn Tiểu Nặc tiến lên phía trước, giơ tay sờ lên môi anh.

Mặc Tây Quyết cúi đầu dùng môi vuốt ve ngón tay cô rất lâu, rồi mới thấp giọng nói: “Sao chứ”

Một giây sau, cô đã ôm lấy anh, ngữ khí than thở: “Dọa chết em rồi...”

Mặc Tây Quyết cười nhẹ thành tiếng, cánh tay không truyền nước siết chặt lấy cô, má áp lên trán cô, “Không sao rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, hàng mi đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm, càng trở nên cong hơn, nói nhỏ: “Chiều ngày mai em phải về rồi”.

Mặc Tây Quyết hơi sững người một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng về”.

“Nhưng sức khỏe của anh..” Ngôn Tiểu Nặc rất lo lắng nhìn anh, “Em không muốn anh mệt như vậy”.

“Ồ" Đồng tử của Mặc Tây Quyết xuất hiện một tia chọc ghẹo, “Mệt? Nhưng anh chưa từng nói anh mệt”.

Ngữ khí của anh rất có sức hút, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc, gương mặt cô không ngăn nổi mà bỗng đỏ ứng lên, “Đồ tham lam".

Mặc Tây Quyết đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, rồi nói: “Ở đây với anh một chút.

Ngôn Tiểu Nặc đứng lên đỡ Mặc Tây Quyết nằm xuống, giúp anh chỉnh lại góc chăn, nói: “Anh ngủ một chút đi, em giúp anh xem bình truyền nước”.

“Anh không muốn ngủ, anh chỉ muốn nhìn em”, Mặc Tây Quyết năm xuống, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao mai.

Ngôn Tiểu Nặc cười, cầm một quả cam ở bên cạnh bắt đầu gọt vỏ.

Bàn tay trắng như tuyết của cô gọt lớp vỏ màu cam, trong chớp mắt có một cảm giác đẹp đẽ khói nói thành lời.

Mái tóc đen nhánh càng nổi lên gương mặt ngọc bảo nhỏ nhăn, cô cúi đầu, lộ ra vầng trán nhỏ xinh, lông mày nhàn nhạt có một loại dịu dàng bình an.

Cảm giác ấm áp len lỏi giữa hai người như dòng chảy thanh mát, giọng nói cô trong trẻo: “Có ăn không?”

Mặc Tây Quyết gật đầu, Ngôn Tiểu Nặc đút vào miệng anh một múi cam.

Cảm giác ngọt ngào từ từ lan ra trong khoang miệng, mang theo một chút lành lạnh, nhai trong miệng rất dễ chịu.

Trái tim Mặc Tây Quyết nhói lên, nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay cô.

Ngôn Tiểu Nặc “A” lên một tiếng, rồi cười: "Mặc Tây Quyết, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch như thế chứ”

Mặc Tây Quyết mỉm cười, đồng tử đen láy lấp lánh ánh sáng, nhưng lại thuần khiết như ánh mặt trời.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng phủ người xuống nhìn anh,từ trước đến nay cô chưa bao giờ chủ động tiến gần đến anh như thế, dường như hai người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

Mặc Tây Quyết đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên viền tóc cô, rồi đến vành tai, cảm giác ngứa ngáy trong lòng cô càng ngày càng mạnh, hô hấp có chút gấp gáp hơn.

Ở cửa truyền đến tiếng ho, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng thẳng người lên, là Mặc Tây Thần.

“Ngại quá, làm phiền rồi”. Mặc dù trên miệng nói lời xin lỗi, nhưng đôi mắt yêu tinh ấy lại mang theo ý cười đen tối.

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Hai người nói chuyện đi, em đi về đây".

Sau đó thì đỏ mặt vội vàng chạy mất.

Sắc mặt Mặc Tây Quyết bỗng chốc trở nên rất khó coi, kéo chăn lên trên đầu, che lấp mắt mình.

Mặc Tây Thần không biết nên khóc hay nên cười, tiến lên kéo chăn của anh ấy xuống, nhếch mày nói: “Sao thế, cô gái nhỏ của cậu đi rồi thì cậu không muốn gặp anh nữa hả?”

“Em mệt lắm, em phải nghỉ ngơi, anh có muốn nói linh tinh gì thì sau này nói đi”. Mặc Tây Quyết quay mặt đi, gương mặt đầy kiêu ngạo.

Mặc Tây Thần lộ ra ý cười xấu xa, cúi thấp người xuống, bàn tay chống lên gối của Mặc Tây Quyết, dọa anh giật mình: “Anh làm gì đấy?”

“Làm gì?” Nụ cười của Mặc Tây Thần càng thêm tà mị, “Không tôn trọng anh lớn, tội này nên xử lý thế nào?”

Mặc Tây Quyết nhìn anh ta hai giây, “Anh biến thành gay từ bao giờ thế? Bố có biết không?”

Mặc Tây Thần bị lời của anh ấy làm cho chết sặc, không thể diễn tiếp được nữa, “Cậu...”

Mặc Tây Quyết lại bổ sung thêm một câu, “Em là người bình thường, nếu anh là gay thì đi tìm người khác, thỏ không ăn cỏ gần nhà”.

Sắc mặt Mặc Tây Thần vô cùng khó coi, biết rằng người em trai này trước nay mồm miệng sắc bén, anh ấy từ bé đến lớn đều chưa từng nói qua được.

“Anh phải đi Pari một chuyến, nếu không thì đã cùng cậu về thành phố S”. Mặc Tây Thần đứng thắng người, nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì thì liên lạc với anh”.

Mặc Tây Quyết trả lời một tiếng: “Em biết rồi”.

Cuối cùng Mặc Tây Thần dặn dò anh một câu: “Cậu bị nội thương, có những việc nên tiết chế một chút, hơn nữa cơ thể Ngôn Tiểu Nặc cũng yếu”.

Ánh mắt Mặc Tây Quyết chớp mắt có thể chọc thủng hai lỗ trên người Mặc Tây Thân.

Mặc Tây Thần không thèm để ý nhún nhún vai, nhìn lên bình truyền nước của anh, rồi nói: “Nước sắp truyền hết rồi, anh đi gọi người tới”.

Mặc Tây Quyết giương mắt nhìn bóng người Mặc Tây Thần biến mất ở cửa ra vào, sững người một lúc khóe môi mới cong lên.

Nghỉ dưỡng một ngày một đêm, Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, it nhất có thể ngồi máy bay về thành phố S.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết được hoàng hậu Olina xem như người bị thương, phái chuyên cơ và ngự y theo hộ tống, trong lòng Lục Đình mặc dù mất mát, nhưng cũng không có lí do gì để phản đối.

Cho đến khi vào đến máy bay, gương mặt co quắp của Mặc Tây Quyết mới có chút giãn ra.

Ngôn Tiểu Nặc bất lực nhìn anh nhịn cười lên máy bay, hiện tại thì cười không ngậm miệng lại được.

“Đừng cười nữa, đừng cười nữa”. Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, nhíu mày nói, “Có cái gì đáng cười à?”

“Đương nhiên buồn cười rồi”. Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, đôi mắt đen láy còn lưu lại ý cười chưa dứt, “Anh nhìn thấy biểu cảm của Lục Đình thì vô cùng vui sướng”.

Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói: “Người ta không quản nguy hiểm đến tính mạng để cứu anh, anh đừng có như thế nữa!”

“Cứu anh?” Mặc Tây Quyết cười lạnh, “Cậu ta là đi cứu em, thuận tiện thì bảo người khiêng anh ra mà thôi, em cho rằng cậu ta tốt bụng đến thế sao? Nếu mà là một mình cậu ta, thì còn hận anh không chết đi cho rồi thì cớ”.

Ngôn Tiểu Nặc đen mặt, trong lòng nghĩ muốn nói đạo lí với con người này thì đúng là phí lời, hơn nữa lại là việc liên quan đến Lục Đình.

Bên cạnh còn có ngự y mà hoàng hậu Olina phái đi theo, cô không muốn mất mặt ở trước người ngoài, nên liền chuyển chủ đề, “Anh nghỉ ngơi thêm một lúc đi, vẫn còn mấy tiếng đồng hồ nữa cơ”.

Mặc Tây Quyết cũng không phản đối, mà ôm lấy cô nói, “Chúng ta cùng nghỉ ngơi đi”.

Ngự y nói: “Cậu Mặc, cô Ngôn, tôi đi chuẩn bị canh và thuốc cho hai vị”. Nói xong thì vội vàng rời đi vào trong nhà bếp.

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt, đẩy anh ra: “Nói linh tỉnh cái gì thế?”

“Anh chỉ bảo em cùng anh ngủ một chút thôi mà, có làm gì em đâu”. Mặc Tây Quyết cười cười trêu cô, ôm cô đi vào trong phòng ngủ, “Buổi sáng em dậy sớm như vậy, giờ ngủ một chút đi”.

Ngôn Tiểu Nặc yên tâm, cùng anh nằm lên chiếc giường lớn, Mặc Tây Quyết chỉ ôm cô trong lòng nghỉ ngơi, không hề động vào cô dù chỉ một chút.

Trên máy bay lại ngủ lại ăn đúng một ngày, đến sáng sớm ngày hôm sau lại trở về thành phố S.

Mặc Tây Quyết nói: “Về lâu đài ở cùng anh đi?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Em vẫn nên đi về thôi”.

Mặc Tây Quyết nghĩ đến tình hình đặc biệt mà cô từng nói qua, lại nghĩ đến việc hiện tại cô ở trong lâu đài thì rất dễ gây chú ý, vì thế cũng không phản đối nữa, “Anh bảo người đưa em về”.

Ngôn Tiểu Nặc lại rất kinh ngạc vì lần này Mặc Tây Quyết dễ thuyết phục như thế, có điều cô trước nay cũng không có duyên với may mắn, cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp lên xe trở về căn phòng nhỏ mà cô đang thuê.

Mấy ngày không quay lại, trong căn phòng có chút lạnh lẽo, Ngôn Tiểu Nặc vừa rửa mặt đánh răng vừa dọn đẹp, bận rộn cả một buổi sáng mới nghỉ ngơi một chút.

Nắm bóp cái eo đau buốt, cô đi vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm trưa.

Vừa ăn xong cơm, thì nhận được tin nhắn của cô Toàn Cơ, cô Toàn Cơ bảo cô buổi chiêu đến tập đoàn Đế Quốc đi làm.

Xét đến tính chất đặc biệt của Ngôn Tiểu Nặc, từ lúc cô đến tập đoàn Đế Quốc làm việc thì đã nói với cô rằng cô tự do, việc giục cô đi làm như thế này đúng là lần đầu tiên.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Ngôn Tiểu Nặc lại nghĩ đến cuộc điện thoại Ngôn Uyển Cừ gọi cho mình trước đây, cô lại cảm thấy lần này là một cơ hội, rất thoải mái trả lời cô Toàn Cơ, rồi vào phòng ngủ trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play