Lúc sáu giờ rưỡi Lưu Hồng Dân liền đến kiểm tra. Lục Giai Ý đang lắc lư lắc lư đọc bài đột nhiên cảm thấy cửa sau có người đang đứng, quay đầu nhìn liền thấy một người đàn ông gầy gò thấp bé hai tay chắp sau lưng đang híp mắt dò xét toàn lớp, dọa cậu nhảy dựng.
Là thầy chủ nhiệm Lưu Hồng Dân.
Cậu trước đây đọc sách ở học đường, thầy cũng rất thích “rình coi” như vậy. Xem ra giáo viên nào cũng giống nhau, luôn bảo vệ truyền thống tốt đẹp.
Cậu biết thầy giáo đều thích học sinh hăng say đọc sách, vì vậy cố đọc thật to. Đang lắc lư, Lưu Hồng Dân bỗng vỗ vai cậu một cái nói: “Em ra đây.”
Lục Giai Ý liền đi theo Lưu Hồng Dân ra ngoài, đứng ở hành lang. Bên ngoài mưa rất to, Lưu Hồng Dân nhường cậu đứng nép vào tường, hỏi: “Mấy ngày nay vẫn chưa có thời gian tìm em trò chuyện. Làm sao vậy, lần này thi thành tích thất thường như thế, có phải là trong người còn chưa khỏe hẳn?”
Lục Giai Ý liền nói: “Đã đỡ nhiều rồi, thầy yên tâm, lần sau em nhất định sẽ thi thật tốt.”
Lưu Hồng Dân cười nói: “Vậy thì tốt. Thầy rất yên tâm về em. Em bây giờ ngồi đằng sau, hoàn cảnh có vẻ hỗn tạp, nhưng mà em cũng đừng bị bọn họ ảnh hưởng học tập. Nếu các bạn ảnh hưởng đến việc học của em, hay là ăn hiếp em, em cứ nói với thầy.”
Thực ra lần này tuy Lục Giai Ý thi được hạng bét cũng gần như không có ai cảm thấy cậu thực sự kém đi. Bởi vì điểm thi quá thấp. Nếu nói người 700 điểm thi được 600, đó gọi là tụt lùi, nhưng 700 bỗng nhiên thi được 70, vậy rõ ràng là có nguyên nhân mà!
“Được rồi. Trở về đọc sách đi.” Lưu Hồng Dân cười híp mắt nói.
Lục Giai Ý liền trở về chỗ ngồi. Lúc sau Lưu Hồng Dân từ bên ngoài đi vào, cậu đang nghĩ có nên đánh thức Thích Dương hay không hắn đã tự mình ngồi dậy.
Lục Giai Ý bởi cảm giác nhạy bén của hắn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sắc trời dần dần sáng lên, 7 giờ đúng liền bắt đầu chính thức bước vào tiết 1, là tiếng anh. Cửa sau đang mở, gió thổi hơi nước bay vào, có chút lạnh. Thể chất Lục Giai Ý vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, nhưng ngồi phía sau không chỉ có mình cậu, cậu cũng ngại tự mình đóng cửa. Đang lúc do dự, liền thấy bên cạnh tối lại, cửa sau bị Thích Dương đóng vào rồi.
Hắn tay dài, đóng cửa cũng không cần đi ra khỏi chỗ, cánh tay vung lên một cái liền đem cửa đóng lại.
“Chúng ta hôm nay trước tiên đem đem bài ngày hôm qua giảng nốt. Nếu còn thời gian lại giải đề thi. Cả lớp mở Unit 5, canada – the true north. Chúng ta lần trước nói đến đâu rồi, có bạn học nói nói cho tôi nghe một chút?”
“Giảng đến dòng 20 rồi.” Chu Dương Liễu trong tiếng trả lời của mọi người là nói to nhất.
Mỗi bài giảng tiếng anh cứ 5 dòng một cái đánh dấu, bài đọc này tổng cộng 30 dòng.
“Vậy trước tiên kiểm tra phần học thuộc lòng của các bạn một chút.” Giáo viên tiếng anh của bọn họ tên là Trần Dĩnh, là một người phụ nữ rất phúc hậu, cười lên trông rất dịu dàng. Mắt nhìn quanh lớp một vòng: “Đều ngẩng đầu lên, ai cúi đầu tôi liền gọi người đó.”
Lục Giai Ý phát hiện đám Giang Triều phía trước từng người từng người cúi gằm mặt, ánh mắt lại liếc sang bạn cùng bàn. Thích Dương đang nằm bò ra bàn ung dung mà xoay cây bút bi trong tay. Ngón tay hắn rất dài, xoay bút cũng điêu nghệ như xoay bóng rổ.
Ngàn vạn lần đừng gọi mình. Lục Giai Ý lặng lẽ cầu khẩn, tim đều muốn nhảy lên cổ họng.
“Có bạn học nào chủ động đứng lên đọc bài không?”
Sau đó liền thấy Chu Dương Liễu dẫn đầu giơ tay lên.
Trần Dĩnh rất vui vẻ, nói: “Bạn học Chu Dương Liễu.”
Chu Dương Liễu “đằng” một phát đứng dậy, dường như không thể chờ được nữa.
“Em trước tiên đọc đoạn đầu đi.”
Chu Dương Liễu đọc thuộc làu làu, tốc độ cực kỳ nhanh. Lục Giai Ý chỉ thấy y ba la bô lô nổ như pháo. Đoạn đầu cũng ngắn, chẳng mấy phút đã đọc xong rồi. Nếu không phải cô giáo bảo y dừng, y còn muốn đọc luôn cả 2 câu đầu của đoạn 2.
Người tiếp theo là Từ Lâm. Tốc độ nói chậm nhưng đọc cũng rất lưu loát. Ánh mắt Trần Dĩnh ở giữa lớp tìm một hồi, cuối cùng ở hàng đầu tiên từ dưới lên nhìn thấy Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý thế mà lại ngồi đến bên đó, cô rất ngạc nhiên. Đương nhiên thành tích lần này của Lục Giai Ý càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Lục Giai Ý”, Trần Dĩnh nói, “Đoạn thứ ba.”
Đúng là ghét của nào trời trao của ấy* mà. (nguyên văn là 怕鬼偏出怪 phạ quỷ thiên xuất quái: đã sợ ma còn hay gặp mấy chuyện kỳ quái.)
Lục Giai Ý đứng lên, nín nửa ngày cũng không đọc ra được một chữ. Trần Dĩnh thả sách xuống, nhìn về phía cậu, gợi ý “that afternoon…”
“that afternoon… afternoon…”
“Không thuộc sao?”
Mặt Lục Giai Ý đỏ bừng, quả thực là quá nhục. Nhưng mà thứ ngôn ngữ ba la bô lô này, cậu thật không hiểu. Đọc cũng không biết đọc chứ đừng nói đến học thuộc.
Trong lớp một trận xôn xao, Chu Dương Liễu ngẩng mặt nhìn về phía sau, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Kém đến mức vậy?
“Ngồi yên nào.” Trần Dĩnh bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi người khác. Thực ra cô hỏi rất có tình người, rất ít khi chuyên môn nhắm vào người không thuộc bài. Bởi vì cảm thấy bọn họ thật khó để học thuộc, lãng phí thời gian.
Lục Giai Ý mặt đỏ tưng bừng nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ngón tay siết chặt góc sách, thầm hạ quyết tâm nhất định phải học cho được tiếng anh.
Nhưng sau đó cả một tiết cậu như nghe thiên thư, hoàn toàn không hiểu cô đang giảng cái gì. Sau bài giảng làm đến bài tập. cậu cầm bút đều không biết phải điền chỗ nào.
Một tiết học rất nhanh liền kết thúc, bài thi tháng cũng không giải xong. Lúc tiếng chuông vang lên, Trần Dĩnh nói cũng gấp gáp: “Phần cuối cùng phần cuối cùng, phần sau không giảng nữa chỉ đọc qua thôi, cái này không thi. Cuối cùng là bài viết, du lịch Canada. Viết đi, ngày mai tiết đọc buổi sáng đại diện môn tiếng anh thu lại nộp lên cho tôi.”
Bên ngoài ầm ĩ huyên náo, Trần Dĩnh cất cao giọng: “Bắt đầu từ tiết sau liền tìm một bạn lên viết chính tả từ đơn của hai bài. Còn phải ôn tập bài 6. Tôi tuần trước có việc bận, làm mọi người bị lỡ một tiết. Tiến độ của chúng ta chậm hơn lớp 11-5 rồi, tranh thủ tìm cơ hội dạy bù cho các bạn.”
Vừa nói xong dưới lớp cất lên một tràng ai thán, Trần Dĩnh cười nói: “Kêu ca cái gì, tiết tiếng anh đó tôi không đến để cho các bạn tự học, bây giờ phải bù lại thôi.”
Bên ngoài đã náo loạn ầm ĩ, Trần Dĩnh ôm giáo trình vừa ra khỏi cửa liền có bạn học từ đằng sau cô nhảy ra. Có người là đi nhà ăn nhỏ cướp bữa sáng, có người là đi nhà ăn lớn cướp chỗ… Người nhiều bàn ít, bình thường đều rất nhiều người đi ra ngoài sân tập để ăn. Hôm nay trời mưa, chỗ trong nhà ăn e là không đủ.
Lục Giai Ý nhìn đồng hồ treo trên bảng đen, 7 giờ 40.
Thích Dương không nói gì, “ờ” một tiếng liền định đi. Lục Giai Ý lại cuống quýt nói: “Tớ ở chỗ đó còn nhặt được cây bút máy của cậu, bị giẫm hỏng rồi. Tớ sửa xong sẽ đem trả cậu nhé?”
“Không cần, hỏng thì vứt đi.” Thích Dương nói xong liền đi ra ngoài, Giang Triều vội đuổi theo hỏi: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài mưa rất to, sắc trời âm u, cậu cầm cà mên đứng dậy. Từ Lâm trên đường đi tới đã nghe thấy cậu và Thích Dương nói chuyện. Thích Dương lạnh nhạt, một tí biểu tình cũng không có. Y sợ Lục Giai Ý tính tình cao ngạo như vậy sẽ tức giận, liền nói: “Hắn chính là như vậy, mọi người đều nói hắn tính tình không tốt, khó ở chung. Hắn đối với ai cũng đều thế, không phải cố ý nhằm vào cậu đâu.”
Lục Giai Ý nhìn ra bên ngoài một cái nói: “Ân nhân là mặt lạnh tâm nóng.”
“Hả?”
Lục Giai Ý cười cười, cùng Từ Lâm đi ra khỏi lớp, vậy mà phát hiện Giang Triều và Thích Dương không đến nhà ăn mà là đi quầy ăn vặt bên kia.
Cậu lúc trước tìm người đánh hắn, hắn không những không ghi thù, hôm qua còn cứu cậu. Có thể thấy lòng dạ quân tử, lại có khí phách gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ của anh hùng.
Từ Lâm thấy cậu cứ nhìn Thích Dương, nhỏ giọng nói: “Tớ khuyên cậu vẫn nên cách xa hắn một chút…” Hình như y sợ người khác nghe thấy, gần như chen đến dưới ô của Lục Giai Ý: “Vương Ý Nhiên ngồi cùng bàn tôi sống cạnh nhà Thích Dương. Y nói Thích Dương bởi vì làm người ta bị thương mới bị trường cũ đuổi học, từ thành phố lớn ở tỉnh chuyển đến chỗ chúng ta. Nghe nói hắn bây giờ cũng thường xuyên ở ngoài trường đánh lộn.”
Đại khái muốn nói, hắn cùng bọn cậu không đi chung đường.
Bọn cậu đến nhà ăn rồi, quả nhiên đã không còn chỗ ngồi liền mua bữa sáng trở về phòng học ăn. Vừa vào lớp liền trông thấy mấy đồng học đứng trước bảng thông tin phía sau, thì ra là dán bảng thành tích kỳ thi tháng lần trước.
Vừa vặn ở sát hàng lang phía nam, gần như ở cạnh Lục Giai Ý, đi ra đi vào đều thấy rõ rành rành.
Bữa trưa bữa tối của Nhất Trung còn coi như phong phú, nhưng bữa sáng cơ bản đều là cháo mặn với bánh bao. Lục Giai Ý có phần nuốt không trôi, chỉ ăn một cái bánh bao, uống mấy hớp cháo. Tống Từ đem túi dưa chua mình mua chia cho cậu một nửa, nói: “Cậu gần đây làm sao ăn càng ngày càng ít thế, tớ thấy cậu sắp gầy chỉ còn da bọc xương đấy.”
“Không có khẩu vị.” Lục Giai Ý nói.
Tống Từ cảm thấy cậu là ăn không quen đồ ở nhà ăn lớn. Lục Giai Ý lúc trước đều là ăn ở nhà ăn nhỏ. Đại khái từ nửa tháng trước, bỗng nhiên theo y ăn ở nhà ăn lớn. Đồ ăn ở nhà ăn lớn không ngon bằng.
Lúc ăn xong bạn cùng lớp đều lục tục trở về, người vây quanh bảng thành tích phía sau càng nhiều người. Bọn họ ngoại trừ xem thành tích của bản thân, quan trọng hơn tất nhiên là xem thành tích của người thứ nhất từ dưới lên, Lục Giai Ý.
Ngữ văn 12 điểm, tiếng anh 0 điểm, toán lý hóa đều là một chữ số, sinh học chính trị lịch sử cũng chẳng tốt hơn chỗ nào. Tổng điểm không đến 100…
Mọi người vừa nhỏ giọng thảo luận vừa trộm nhìn Lục Giai Ý bên cạnh. Lục Giai Ý có lẽ cũng nghe thấy, nhưng rất bình tĩnh, cầm khăn giấy cẩn thận lau bàn.
Thấy dáng vẻ không quan tâm của cậu, mọi người càng khẳng định: “Học bá chính là học bá, một lần thể hiện thất thường cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhân gia!”
“Nhân gia thì sẽ muốn thể nghiệm cuộc sống học tra, mới cố ý thi được điểm kém như vậy đi?”
Lục Giai Ý lau khô bàn, cùng Từ Lâm cầm lấy cà mên đi ra nhà ăn rửa. Bên ngoài mưa càng lớn, còn nổi lên gió to, thổi đến mức ô cũng cầm không nổi. Hạt mưa bị thổi bay, đi qua đi lại một chuyến quần áo đều ướt nhẹp, lạnh run cả người. Kết quả trở về bắt đầu hắt xì hơi.
Tuy rằng tiết học buổi sáng phải 8 giờ mới bắt đầu, nhưng ăn xong cơm trên cơ bản mọi người đều bắt đầu học rồi. Trong phòng học rất yên tĩnh, cậu sợ quấy rầy mọi người học hành liền cầm giấy vệ sinh đi ra hành lang đứng. Đứng cạnh thùng rác xì mũi. Lúc chuông chuẩn bị reo liền thấy Thích Dương và Giang Triều từ phía quầy ăn vặt trở về. Thích Dương còn đội mũ lưỡi trai, lãnh lãnh khốc khốc nhìn cậu. Lục Giai Ý vừa định chào hỏi, hắt xì một cái, vội vàng quay lưng đi.
Giang Triều cười hỏi: “Cảm lạnh rồi?”
Lục Giai Ý hắt xì xong, lập tức đứng thẳng dậy, có phần áy náy cúi người một cái, góc 30 độ, hai tay đặt trước ngực, lạy một cái, rất lễ độ ôn hòa.
Nguy rồi, hắt xì một cái liền quên áp chế thói quen của bản thân, làm một cái đồng bối lễ. (lễ chào hỏi với người ngang hàng, cùng thế hệ)
Nhìn Giang Triều, quả nhiên đang ngớ cả người, đến Thích Dương cũng nhìn cậu chằm chằm.
Lục Giai Ý vội vàng đứng thẳng dậy, có chút lúng túng. Ngay lúc này, Lưu Hồng Dân cầm giáo trình đi qua, hỏi: “Lục Giai Ý, em bị cảm à?”
Thích Dương và Giang Triều liền đi vào phòng học. Lưu Hồng Dân đem cậu gọi đến văn phòng, đưa cậu một bọc rễ bản lam: “Thân thể là tiền vốn cách mạng đấy.”
Uống xong rễ bản lam cũng không thấy khá hơn bao nhiêu, nhưng không hắt xì hơi nữa. Cậu liền trở về phòng học. Vừa ngồi xuống liền ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, là từ trên người Thích Dương tỏa ra. Loại mùi này cậu rất quen thuộc, cậu từng nằm viện mấy tháng trời. Nhưng mà cậu nhìn một vòng cũng không nhìn thấy hắn bị thương chỗ nào.
Đẹp trai đến thanh âm cũng dễ nghe, chỉ là có chút lạnh lùng.
“Cậu bị thương rồi sao? Là bởi vì hôm qua cứu tôi nên bị thương?”
“Không có.” Thích Dương nói.
Chuông vào lớp vang lên, Lục Giai Ý cũng không tiếp tục hỏi nữa. Ngược lại Giang Triều ở đằng trước nghe thấy quay lại nhìn hai người bọn họ.
Cho nên vết thương trên đầu Thích Dương là do hôm qua cứu Lục Giai Ý? Vậy Thích Dương nói tối qua đánh nhau bị thương, ý tứ là vì Lục Giai Ý mà đánh nhau?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT