Mấy lần thi tháng trước đều là toàn trường luân phiên, khối 12 rồi đến khối 10, cực kỳ chậm chạp. Bởi vì sắp tới cuối kỳ nên lần này thi không giống những lần trước, tất cả các lớp đều ngồi ở chính phòng học của mình để thi.
Giang Triều rất mừng, bởi vì ngồi đông như vậy có thể chép bài của bạn cùng bàn.
Lưu Hồng Dân ngồi trên bục giảng chuẩn bị cho cuộc thi: “Khuyến cáo các em nhé, có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, thi ra thành tích thực sự. Phụ huynh và thầy cô trong lòng đều có dự liệu trước rồi. Các thầy thì biết các em kém ở chỗ nào, phụ huynh cũng rõ các em giỏi ở đâu, không ôm kỳ vọng vượt qua năng lực thực sự của các em. Hễ dối trá đều là tự hại chính mình thôi.”
Trong lớp vang lên một tràng cười, chẳng hề nghiêm túc như các kỳ thi tháng khác.
Trước đây thi tháng bên cạnh đều là người lạ. Bây giờ thì tốt rồi, xung quanh toàn người quen, từ sớm đã đánh tiếng với nhau. Ngồi ở chỗ của mình cũng càng dễ làm phao hơn. Giang Triều vừa làm phao vừa quay đầu hỏi Lục Giai Ý: “Cậu không làm phao à?”
“Không làm, có thể thi được bao nhiêu thì thi bấy nhiêu.”
Giang Triều cười xùy một tiếng, nói: “Cậu thật ngây thơ, chủ nhiệm nói ăn gian không có tác dụng thì cậu thực sự nghĩ là không có tác dụng à?”
Lục Giai Ý đứng dậy nhìn Giang Triều làm phao. Y cầm bút chì viết phao lên tường, trên bàn học bày mấy tờ giấy nhỏ, viết chi chít chữ.
Toàn bộ phía sau phỏng chừng chỉ có cậu và Thích Dương là không làm phao.
Cậu cảm thấy Lưu Hồng Dân nói có lý, làm phao chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cậu đối mặt cũng không phải là thi đại học.
Thích Dương là lười làm. Thi điểm cao hay thấp căn bản chỉ là râu ria, trong nhà chẳng ai quản.
Lục Giai Ý thực ra có chút rục rịch trong lòng, chủ yếu là muốn thi điểm cao một chút để dễ ăn nói với Lâm Tú Anh. Nhưng mà có thể làm phao đều là thứ học thuộc được, đây đối với cậu không phải vấn đề. Mà không thể làm phao, vừa vặn là thứ cậu thiếu sót, cũng chẳng còn cách nào.
Kỳ thi tháng lần này không nề nếp cho lắm, giám thị coi thi cũng lỏng lẻo, càng giống như kiểm tra trên lớp hơn. Lưu Hồng Dân ngồi trên bục giảng đọc báo, nửa tiếng mới xuống xem xét hoặc là đi ra ngoài duỗi người một cái, cùng với chủ nhiệm lớp bên cạnh thấp giọng chuyện trò.
Ông vừa đi ra, trong lớp lập tức nổi lên tiếng xôn xao, cả lớp đều âm thầm hành động. Có đổi bài thi, có móc phao ra nhìn, có đá ghế người ngồi trước. Lục Giai Ý ngồi ở hàng sau cùng, nhìn thấy hết thảy.
Tiết này thi tiếng anh, cậu làm có phần quá sức. Nghiêng đầu nhìn Thích Dương ở bên cạnh dáng vẻ lười nhác nhưng rất chăm chú làm bài. Hắn thấy cậu nhìn sang liền hỏi: “Sao thế?”
Lục Giai Ý vội lắc đầu nhưng Lưu Hồng Dân ở bên ngoài đã nghe thấy, tưởng là hai người gian lận.
Tiếng anh hẳn là môn Thích Dương học tốt nhất, tiến bộ rất lớn. Bình thường lúc học Lục Giai Ý cũng cảm nhận được. Cho nên Thích Dương làm xong trước khi hết giờ cậu cũng không hề ngạc nhiên.
Sau khi Thích Dương làm xong vươn vai một cái, giả vờ vô ý mở bài thi ra đặt ở giữa bàn, lộ ra phần lớn đáp án đề lựa chọn.
Lục Giai Ý mắt không chớp một cái, vờ như không thấy.
Thích Dương đại khái không biết cậu có chép hay không, không dám nhắc cậu, chỉ khẽ hắng giọng một cái nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Thích Dương giả vờ vô ý, Lục Giai Ý giả vờ không thấy, cứ vậy cho đến hết giờ.
Sau lần đó Thích Dương học khôn rồi, làm xong bài không mở về phía Lục Giai Ý nữa. Hai người hình thành một loại ăn ý, đôi bên không nhìn sang bài đối phương.
Kỳ thi này Lục Giai Ý tự thấy bản thân có tiến bộ, đặc biệt là các môn xã hội. Cậu lần trước ôn lại một lần hầu như đã nắm giữ toàn bộ kiến thức, không có thứ gì mà cậu không biết. Trừ câu vấn đáp cậu có thể trả lời không tốt, những cái khác cậu rất tự tin.
Toán lý hóa vẫn như vậy, chủ yếu là cậu bây giờ mới học xong toán tiểu học, bắt đầu xem đến toán lớp 7. Nhưng thi tháng và thi đại học vẫn khác nhau. Thi tháng trọng điểm đều đặt ở các bài vừa học, mà cậu chưa học đến kiến thức lớp 11, dẫn đến việc cậu y như cũ từng mảng từng mảng để trắng.
Đại khái là kỳ thi tháng lần trước đã khiến Lục Giai Ý té đau, ngược lại tâm thái bình tĩnh lại không ít. Không biết cậu cũng không gấp, chỉ đem những vấn đề không biết đó chép lại. Môn toán, cậu dù cái gì cũng không biết nhưng vẫn viết mấy chữ “Giải”, “đã biết”. Hơn nữa từng câu từng chữ trên bài thi cậu đều viết cực kỳ nghiêm chỉnh, đẹp đẽ. Thầy có nói mà, bài thi ngăn nắp sạch sẽ, chữ viết nắn nót cũng có thể được thêm điểm, là điểm ấn tượng.
Mới viết xong những cái này liền cảm thấy đằng sau có người đứng nhìn mình. Cậu quay đầu lại, là Lưu Hồng Dân.
Lưu Hồng Dân nhìn cậu để bài trắng xóa, nhíu mày nhìn cậu một hồi, không nói gì.
Lỗ tai cậu đều vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.
Lưu Hồng Dân rất ngạc nhiên.
Ông ngoại trừ kinh ngạc vì Lục Giai Ý vẫn thi kém như vậy, còn kinh ngạc vì bạn cùng bàn cậu, học tra Thích Dương.
Bài thi của Thích Dương viết không ít, tuy không phải tất cả đều điền kín nhưng chí ít cũng viết gần một nửa. Phải biết rằng những kỳ thi trước, bài của hắn đều là so với mặt còn sạch hơn.
(Thích Dương thường đơ mặt, không có biểu cảm gì nên thầy chủ nhiệm so sánh là bài thi còn sạch sẽ, trống trải hơn cả vẻ mặt hắn)
Xem ra Lục Giai Ý ngồi xuống phía sau, ngược lại là kéo theo hắn học hành.
Ánh mắt dịch lên đằng trước, cố ý hắng giọng một cái.
Dọa cho Giang Triều đánh rơi cả phao trong tay, kinh hoảng quay đầu lại nhìn rồi lập tức thành thành thật thật rụt đầu lại.
Bởi vì thi không chính quy nên trả bài cũng rất không chính quy. Thầy cô các môn đều dùng một phương thức vô cùng bớt việc: Phát bài thi xuống, đảm bảo mỗi học sinh đều được cầm bài của người khác, sau đó giáo viên ở bên trên từ đầu đến đuôi giải đề một lần, học sinh bên dưới vừa nghe vừa chữa theo. Như vậy vừa chữa bài vừa giảng một lượt, nhất tiễn song điêu*.
(một mũi tên trúng hai con chim)
Lục Giai Ý trong lúc chữa bài thi của người khác đã nhận lấy không ít thương tổn, nhưng muốn nói làm cậu bạo tạc nhất vẫn là toán học.
Giáo viên môn toán của họ là một cô giáo trẻ, họ Lâm. Cô giáo Lâm ở trên bục giảng nói: “Nhìn chung kỳ thi này, cô phát hiện lớp chúng ta có một số bạn sa sút rõ ràng nhưng cũng có một số bạn tiến bộ vượt bậc. Bây giờ cô sẽ trả bài thi, nếu ai cầm bài của chính mình thì tự giác đổi với bạn khác. Lúc mọi người chữa bài đều tập trung một chút, nếu có chỗ không biết cho điểm thế nào thì chờ giảng xong lên hỏi cô. Lúc chữa bài không cần biết cầm được bài của ai, đều phải công bằng không thiên vị. Mặt khác nếu có thể dùng bút đỏ chấm thì càng tốt.”
Bài thi chia thành mấy phần, truyền lần lượt từ trên xuống, đến tay Lục Giai Ý vậy mà lại là của Thích Dương.
Cậu vừa nhìn tên liền cười, nói: “Này, Thích Dương, là của cậu.”
Thích Dương nhìn sang, Lục Giai Ý cực kỳ vui vẻ, nói: “Oa, cậu viết nhiều thật.”
Nhìn qua một lượt hầu như mỗi đề đều có trả lời. Nếu như che tên đi chỉ nhìn bài thi, cậu tuyệt đối không thể nghĩ tới đây lại là bài của Thích Dương. Cậu vẫn nhớ lúc hai người vừa ngồi cùng nhau, bài thi của hắn đều là một mảng trắng xóa, chữ thì viết ngoáy rồng bay phượng múa. Bây giờ không chỉ viết rất nhiều, chữ cũng ngay ngắn hơn, ít nhất là có thể xem hiểu.
Nhưng mà cậu rất nhanh liền cười không nổi, chiếu theo đáp án câu lựa chọn cô giáo viết trên bảng, cậu phát hiện Thích Dương làm bài tốt hơn rất nhiều so với cậu dự đoán. 50 điểm cho phần câu hỏi lựa chọn hắn làm được 30 điểm.
Phải biết lúc trước môn toán của hắn tổng cả bài mới được hai ba mươi điểm.
Đề điền vào chỗ trống tối đa 20, hắn thi được 8 điểm. Phần giải đề 80 điểm hắn được 44 điểm. Ở đây cũng vì Lục Giai Ý chấm lỏng tay nhưng Thích Dương ngoài hai câu cuối cùng thì đều làm hết. Có câu đúng toàn bộ, có câu đúng vài bước, nhưng cũng đủ khiến cậu phải lau mắt mà nhìn.
Bởi vì tiết trước bọn họ mới chấm bài thi tiếng anh, chấm bài Thích Dương là một bạn ngồi cùng Từ Lâm. Từ Lâm trong giờ học còn cố ý chạy tới nói: “Thích Dương tiếng anh thi được 109 điểm!”
Giáo viên tiếng anh lúc xem điểm xong, hết giờ từ cửa sau đi tới, nói với Thích Dương: “Lần này em tiến bộ rất nhiều.”
Đám Giang Triều kêu “ai ai”, mọi người đều rất kinh ngạc.
Thích Dương vậy mà cũng có ngày đạt tiêu chuẩn.
Lục Giai Ý tính sơ sơ tổng điểm của Thích Dương, sau đó bút đỏ rất cẩn thận mà viết 82.
Không đạt chuẩn nhưng đã tiến bộ thần tốc rồi.
Tâm tình Lục Giai Ý rất phức tạp nhưng lại thật lòng vui thay cho Thích Dương, cậu nói: “Cậu thấy chưa, cậu chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể học cực kỳ giỏi rồi.”
Khuôn mặt Thích Dương không có biểu cảm, hắn lần này thi coi như nghiêm túc nhưng kỳ thực lại chẳng quan tâm được bao nhiêu điểm, hắn đang nghĩ trưa nay ăn gì.
Thời gian hai ngày, thành tích các môn đã có. Toán lý hóa của Thích Dương toàn bộ đều cao hơn Lục Giai Ý. Điểm hóa của hắn còn đạt tiêu chuẩn, thi được 62 điểm.
Chỉ là chính trị lịch sử địa lý hắn thi vậy mà không kém Lục Giai Ý bao nhiêu.
“Đều không thấy cậu học, cậu sao cũng tiến bộ nhiều như vậy!” Lục Giai Ý nói.
“Buổi sáng đều học những cái đó mà.”
“Nhưng cậu còn phải đi tập mà.”
Học sinh thể dục bọn họ thời gian học thuộc lòng buổi sáng rất ngắn, chỉ có mười mấy hai mươi phút thôi. Cậu không ngờ khả năng ghi nhớ của hắn lại tốt như vậy.
Có tổng điểm, Thích Dương trở thành người tiến bộ nhất trong lớp, Lưu Hồng Dân còn cố ý ở trong lớp biểu dương hắn. Xếp hạng vậy mà so với Lục Giai Ý cao hơn mười mấy bậc, ở trong lớp xếp thứ ba mươi sáu. Kỳ thi tháng lần trước hắn còn đứng thứ hai từ dưới lên.
Tổng điểm của Lục Giai Ý cũng cao hơn rất nhiều nhưng xếp hạng không lên bao nhiêu, xếp thứ bốn mươi bảy. Vẫn nằm trong top 10 từ dưới lên.
“Lần này thi không nghiêm, chấm cũng lỏng tay. Cho nên mọi người đều thi so với bình thường tốt hơn.” Từ Lâm an ủi cậu, ám chỉ lần này nhiều người gian lận, lịch sử chính trị sinh học những cái đó đều thi được điểm cao hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng như thế cũng không thể an ủi Lục Giai Ý, cậu cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Mà nguyên nhân không phải vì mình vẫn xếp chót mà là vì so với Thích Dương kém hơn quá nhiều. Lần đầu bị Thích Dương lật ngược ván cờ.
Thật là một cảm giác kỳ quái. Thành tích Thích Dương tăng vọt, cậu thực sự vui mừng thay hắn nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ, trong lòng chua xót, không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Lúc trước còn khoác lác, nói phải dẫn hắn cùng thi lên đại học. Cuối cùng thứ hắn thiếu chỉ là cố gắng, hơi hơi chú tâm đã có thể vượt qua cậu rồi.
Làm cho cậu lúc đối mặt hắn đều thấy ngượng ngùng.
Lục Giai Ý cảm thấy Thích Dương đại khái cũng ngượng, bầu không khí giữa hai người đều bị biến đổi. Bề ngoài vẫn duy trì bộ dạng lúc trước chỉ là ít nói chuyện hơn. Thỉnh thoảng cậu gặp bài khó, đem sách đặt sang chỗ Thích Dương, cười nói: “Cậu giúp tớ xem bài này với…”
Thích Dương liền giúp cậu, lúc giảng giải giọng nói so với bình thường nhỏ hơn một chút, nghe vào cực kỳ dịu dàng, giống như sợ làm tổn thương cậu.
Chỉ là đợi hắn giảng xong Thích Dương vẫn như lúc trước, thuận tiện hỏi cậu một câu, thường là môn văn. Chữ “chi” trong tác phẩm này mang ý nghĩa gì, tiếp sau câu thơ kia là câu gì…
Lục Giai Ý mỉm cười: “Cậu có phải là sợ tớ ngại, cố ý hỏi đúng không?”
Cậu từ lâu đã phát hiện ra, lúc công bố kết quả thi cậu đã biết rồi. Hai người bắt đầu hỗ trợ nhau, Thích Dương hỏi cậu những vấn đề đó rất có thể là cố ý.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau là quan hệ bình đẳng, nhưng nếu chỉ có cậu hỏi Thích Dương thì sẽ biến thành một loại quan hệ khác. Thích Dương vì muốn cậu được thoải mái cho nên đều giả vờ không biết.
Thích Dương giật mình, nói: “Không phải.”
Mũi Lục Giai Ý bỗng cay cay, viền mắt đỏ lên trong lòng cực kỳ xót xa. Cậu phải mạnh mẽ gắng gượng mới không rơi nước mắt.
Cậu rất ghét lòng tự tôn. Người ta rõ ràng vì muốn tốt cho cậu mà. Lục Giai Ý lấy sách về, giả vờ làm bài.
Thích Dương nghiêng đầu về phía cậu, nhìn cậu.
Hắn cũng không biết phải nói gì. Kỳ thực lúc có kết quả thi hắn đã hối hận rồi, hắn không nên thi cao hơn Lục Giai Ý. Cậu thi mấy lần đều đếm ngược từ dưới lên nhưng vẫn có tự tin và tự tôn, cuối cùng lại thất bại trong tay hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT