Hiệu trưởng Cao thực sự rất hài lòng về Thích Dương.

Ông và bố của Thích Dương, Thích Trường Tùng quen biết nhau từ nhỏ, giống như là anh em tốt. Thích Dương chuyển đến trường họ cũng là nhờ với quan hệ với ông. Lúc Thích Dương còn nhỏ, trong nhà mời ông đến dạy kèm, sau đó lên cấp hai thì xuất ngoại. Những cái này hiệu trưởng Cao đều biết, bởi vậy cũng hiểu rõ năng lực khẩu ngữ của Thích Dương so với bất kỳ giáo viên tiếng anh nào trong trường cũng đều tốt hơn.

Kiểu huyện thành của bọn họ, tuy là trường trọng điểm nhưng giáo viên phần lớn đều là tốt nghiệp trường sư phạm phổ thông. Nói thật thì, giảng bài giải đề còn được, thật muốn nói chuyện bằng tiếng anh với người nước ngoài thì rất nhiều thầy cô tiếng anh đều có chút luống cuống. Đương nhiên nếu bắt buộc họ làm phiên dịch thì cũng làm được nhưng sẽ không có thể diện như Thích Dương… Mọi người nhìn xem, tiếng anh của học sinh trường chúng tôi xuất sắc như vậy đấy!

Bạn bè ngoại quốc nghe nói Thích Dương là học sinh quả nhiên đều biểu thị rất kinh ngạc, để cho hiệu trưởng Cao vô cùng có hãnh diện!

Ông cảm thấy thằng bé Thích Dương này rất thông minh nhưng không để tâm vào chuyện học hành. Uổng cho hắn lớn lên vừa cao ráo vừa đẹp trai, giỏi tiếng anh lại rất có tinh thần nhưng học thì kém vô cùng. Đúng là đáng tiếc!

“Nghe chủ nhiệm lớp Lưu Hồng Dân của các em nói, em lần này thi tháng tiến bộ rất nhiều. Thằng nhóc này phải cố gắng lên, cháu xem bố cháu năm đó thành tích tốt như vậy, làm sao đến lượt cháu lại thành học tra thế hả?”

Thích Trường Tùng năm đó là đẳng cấp học bá, là kim phượng bay ra từ huyện thành nhỏ. Sau khi tốt nghiệp đại học ở lại tỉnh, cưới bạch phú mỹ Thiệu hoa Dung.

Kết quả của trận so tài cũng rất hữu nghị, đánh hòa. Sau khi kết thúc trận đấu hiệu trưởng Cao làm chủ, mời đội bóng khách ra ngoài ăn cơm, tất nhiên cũng phải mang theo Thích Dương.

Trường họ là lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài cho nên lúc ăn cơm còn gọi lãnh đạo cục văn hóa huyện tới. Lãnh đạo cục văn hóa huyện cũng rất tán thưởng Thích Dương.

Thích Dương phát hiện, từ lúc hắn ở bên ngoài ăn cơm trở về, cả tiết tự học tối ánh mắt Lục Giai Ý nhìn hắn rất nhiệt tình.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi Lục Giai Ý.

“Hôm nay cậu đi cùng hiệu trưởng Cao làm phiên dịch, tớ đã thấy rồi, thật không ngờ thì ra tiếng anh của cậu lại tốt như vậy. Tớ nghe Giang Triều nói cậu từng đi nước ngoài du học à?”

Thích Dương “ừ” một tiếng, “Từng ở đó hơn một năm.”

“Ở nước ngoài ở tốt không, có phải toàn là người ngoại quốc không?”

Thích Dương nhịn cười, nói: “Ở ngoại quốc đương nhiên toàn là người ngoại quốc.”

Lục Giai Ý cũng cảm thấy bản thân hỏi ngu, cười cười nói: “Vậy cậu sau đó tại sao lại trở về nhanh như vậy. Tớ nghe Từ Lâm nói bình thường muốn ra nước ngoài du học phải học rất nhiều năm.”

“Không thích ở đó”, Thích Dương nói, “Vẫn là quốc nội thoải mái hơn.”

Chỉ dựa vào tưởng tượng, Lục Giai Ý không thể hình dung ra nước ngoài như thế nào. Hôm nay Thích Dương uống một chút rượu, trên người thoang thoảng hương rượu. Cậu rất thích ngửi mùi rượu, cảm thấy Thích Dương có thêm mùi rượu càng thêm thành thục, lợi hại hơn.

“Cậu dạy tớ nhé, tiếng anh của tớ kém như vậy.”

Thích Dương ngẩn ra, Lục Giai Ý lại nói: “Tiếng anh của cậu tốt như vậy, dạy cho tớ, để tớ cũng được như cậu vậy.”

“Khẩu ngữ của tớ còn tạm được, nếu làm bài thi thì chỉ bình thường thôi.”

“Vậy nhất định là cậu không chăm chỉ học. Căn bản tốt như vậy học lên nhất định là nhanh hơn người khác.”

Lục Giai Ý cảm thấy Thích Dương thuộc kiểu cần phải có người đứng sau thúc đẩy, tự mình học lại không chú tâm. Vì tốt cho bản thân cũng như Thích Dương, cậu sẽ đôn đốc một chút, nói: “Cậu chăm chỉ học hành đi, học tốt rồi thì dạy cho tớ.”

Thích Dương không nói gì, sau khi về đến nhà liền đem sách tiếng anh của mình lấy ra. Hắn nhìn sách toán, vật lý, hóa học bày trên bàn, lại nhìn sách tiếng anh vừa lấy ra, đen mặt thở dài một hơi.

Hắn thực sự là không thích học, nhưng vì Lục Giai Ý, cũng có thể thử một chút.

Ở phương diện ngôn ngữ hình như Thích Dương cực kỳ có thiên phú, học tiếng anh so với toán hay các môn khác dễ dàng hơn nhiều.

Tháng 12 năm này, muốn nói trên thế giới có ai vui mừng nhất thì chỉ có ông bà Thích.

“Sao nó tự nhiên lại đổi tính nhỉ?” Bà Thích vừa kích động vừa nghi ngờ hỏi ông Thích.

“Chắc là lớn rồi, bỗng dưng hiểu chuyện.” Ông Thích xuyên qua khe cửa nhìn Thích Dương đang đọc sách bên trong, nói.

Nhưng bà Thích lại cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến Lục Giai Ý.

“Lại nói, lâu rồi không thấy Tiểu Lục. Nó bây giờ cuối tuần không đến nhà mình nữa rồi.” Bà lúc đầu cứ tưởng Thích Dương và Lục Giai Ý giận dỗi nhau. Không ngờ sau đó hỏi Thích Dương, hai người vẫn ngồi cùng bàn, quan hệ vẫn rất tốt. Thời gian trước Thích Dương còn mua nhiều găng tay như vậy đều là để đưa cho Lục Giai Ý mà.

Cháu trai bỗng nhiên học hành chăm chỉ, ngày nào cũng học đến đêm khuya. Bà Thích bắt đầu học phụ huynh những nhà khác, mỗi ngày đều làm bữa khuya cho hắn.

“Thời gian không còn sớm nữa, cháu ăn xong thì ngủ đi, đừng để mệt quá.” Bà đặt đồ ăn khuya xuống, nhẹ nhàng nói với Thích Dương.

Kết quả Thích Dương nghiêng đầu nhìn bà một cái, nói: “Bà không sao chứ?”

Bỗng dưng lại dịu dàng như vậy.

Phải biết bà Thích ở trước mặt Thích Dương vẫn luôn tỏ vẻ hung dữ, lúc nào cũng ghét bỏ hắn.

Bà Thích bật cười, “Mau ăn đi, bà vất vả làm ra đấy.”

Nói xong bà liền đi ra khép cửa lại. Đi đến phòng khách rồi tự mình che miệng cười.

Ông trời ạ, bà không thể ngờ có một ngày mình lại nói ra một câu như vậy, thế mà lại khuyên Thích Dương đừng học vất vả quá!

Ông Thích ở trong phòng xem ti vi, thấy bà cười híp mắt đi vào liền hỏi làm sao vậy. Bà cụ kể lại câu chuyện một lần, ông Thích cũng cười: “Bà đừng vui mừng quá sớm, xem xem nó lần này thi thố thế nào đã. Tương lai có thể thi vào đại học là tốt nhất. Không nói Thanh Hoa Bắc Đại, ít nhất cũng phải thi đại học chính quy. Đại học tư nhân thì thôi bỏ đi, nó không học mẹ nó cũng có thể mua cho nó một cái!”

“Tôi không bốc phét với ông, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ biết đào hang. Bố nó lúc nó thành tích học tập tốt như thế, nhất mạch tương thừa*, nó có thể học hành kém đến mức nào chứ? Lúc trước nó chỉ là lười học thôi, bây giờ chú tâm như thế, ông nhìn đi, thành tích nhất định sẽ đi lên.”

(cùng dòng máu thì cũng hưởng phẩm chất giống nhau)

Thích Dương lúc bắt đầu chỉ nghĩ cố gắng hết sức giúp đỡ Lục Giai Ý, mình học được bao nhiêu thì học. Nhưng nghiêm túc học rồi, hắn phát hiện, kỳ thực không kém như hắn tưởng, kiến thức trụ cột hắn đều hiểu, cẩn thận học một lượt các ví dụ trong sách, bài tập phía sau hắn gần như làm được hết.

Sách giáo khoa của hắn còn rất mới, bây giờ chăm chú học một lượt, những chỗ đã học qua đều biến dạng, có chỗ còn chằng chịt toàn chữ là chữ. Cho dù có gập sách lại cũng có thể mường tượng ra rất rõ ràng. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.

Nhưng mà trong mắt hắn đáng lo nhất vẫn là vấn đề nứt da của Lục Giai Ý.

Cuối tháng 12 là đến thời điểm lạnh nhất, vết nứt trên tay Lục Giai Ý mãi mà không đỡ, về sau còn bị rách toác ra, mang găng tay cũng không được, đụng vào một cái là lại đau. Hắn có chút nóng ruột, kem trị nẻ của bà cụ dùng lúc trước cũng lấy ra.

“Cái này đã nhiều năm không dùng đến rồi, không biết quá hạn còn dùng được không.” Bà cụ nói, “Mày đem cho ai đấy, Tiểu Lục à?”

Thích Dương “vầng” một tiếng, mở nắp ra nhìn, kem bên trong đều đã khô lại rồi, chọc chọc, cảm thấy vẫn dùng được.

Bà cụ nói: “Nứt nẻ rất khó lành, về cơ bản một khi đã bị thì mỗi năm cứ gặp lạnh là lại nứt ra. Bà trước đây mùa đông cũng bị như vậy.”

Bà cụ nói đến lịch sử chữa trị bệnh nứt nẻ của mình, thuận tiện nhắc đến một phương thuốc cổ truyền.

Được tính là phương thuốc dân gian, nói là dùng cây cà đun với nước ngâm tay, trị nứt nẻ cực kỳ tốt. Lúc trước mọi người có ai mùa đông bị nứt nẻ thì đều làm như vậy.

Nhưng mà thời tiết này, chẳng có vườn nhà nào trồng cà cả.

Bởi vì sắp đến tết nguyên đán, các lớp đều phải làm lễ hội đầu năm, kỳ thi tháng bị đẩy xuống sau kỳ nghỉ. Năm nay tết nguyên đán là chủ nhật, chiều thứ sáu trường Nhất Trung được nghỉ rồi. Chiều chủ nhật mọi người sẽ trở lại trường giống như bình thường, buổi tối mở lễ hội, như vậy rất vừa vặn.

Thi tháng lùi xuống, có người vui cũng có kẻ buồn. Giang Triều chính là thuộc nhóm thích, không cần lo lắng thi kém làm ảnh hưởng đến tâm tình chơi liên hoan. Lục Giai Ý thì lại thuộc nhóm buồn, một ngày không thi chính là một ngày lo lắng. Nói thật, sau lần thứ ba thất bại, cậu đối với thi tháng đã có bóng ma trong lòng, cực kỳ lo lắng chính mình sẽ lại thi đếm ngược từ dưới lên. Không biết lúc đó phải ăn nói thế nào với Lâm Tú Anh.

Bởi vậy ngày thứ sáu được nghỉ, cậu khoác cặp đi về nhà, cuối tuần cũng không buông lỏng, sắp xếp kín lịch. Cậu còn nói với Thích Dương: “Lâm trận mới mài gươm, không sắc cũng bóng. Cậu mấy ngày này cũng đừng lơ là, đừng đi ra ngoài chơi. Bên ngoài lạnh như thế, ở nhà chăm chỉ đọc sách vẫn hơn.”

Thích Dương không ở nhà học bài, hắn đạp xe chạy xuống dưới quê một chuyến. Mùa đông tuyết rơi nhiều, đường quê khó đi, lại lạnh. Hắn mất nửa ngày, vòng qua mấy thôn, không biết xin được nhà nào mấy cây cà, trước buổi tối vội vàng đưa cho Lục Giai Ý.

Lâm Tú Anh mở cửa cho Thích Dương, thấy là hắn còn sững ra, rất khách khí nói: “Đến tìm Giai Giai à, nó đang ở trong nhà học bài.”

“Tay cậu ấy bị nẻ, cháu lấy cho cậu ấy cái này.” Thích Dương không đi vào, đưa túi trong tay cho Lâm Tú Anh, “Cây cà, đun nước ấm, cho cậu ấy ngâm tay mỗi tối, có thể có tác dụng.”

Lục Giai Ý mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, cảm thấy hình như là Thích Dương liền đi ra. Thấy Lâm Tú Anh đứng ở phòng khách đang nhìn này nọ trong túi.

“Ai vậy ạ?”

“Bạn cùng bàn của con.” Lâm Tú Anh nói, “Đến đưa cho con cây cà, nói là có thể trị nứt nẻ. Mẹ đun lên cho con thử một chút.”

Lục Giai Ý mở cửa ra nhìn, chẳng thấy bóng dáng Thích Dương đâu cả, chắc là đạp xe đến, đi rất nhanh.

Cây cà có tác dụng hay không tạm thời không nói đến, nhưng Thích Dương làm chuyện này cực kỳ lôi kéo hảo cảm. Lâm Tú Anh nói: “Người ít nói đều thành thực. Bạn cùng bàn của con cũng là một người thành thực.”

Bà cảm thấy Lục Giai Ý và Thích Dương vẫn có thể chơi với nhau. Tuy Thích Dương thành tích kém nhưng tâm địa tốt, đối với Giai Giai nhà họ rất tốt. Tuy người có chút lạnh lùng cứng nhắc, lúc nói chuyện cũng chẳng biết cười lấy một cái.

Ngày chủ nhật, bà bảo Lục Giai Ý đến Thích gia đưa tặng ít đậu hũ mầm đậu.

Lục Giai Ý đã rất lâu không đến Thích gia, cả đường đi như bay. Cậu bây giờ đã không còn mù đường nữa, con đường lúc trước đi cùng Thích Dương đã rất quen thuộc rồi.

Ông Thích không có nhà, đã ra ngoài rồi. Bà Thích thấy cậu thì rất vui vẻ, nói: “Lâu lắm không thấy cháu rồi, Thích Dương ở trong phòng đấy.”

Bà nói xong liền thì thầm: “Bây giờ học hành chăm chỉ lắm.”

Lục Giai Ý mỉm cười, nhìn cực kỳ đẹp mắt, nói: “Cháu đi xem xem.”

Cậu còn chưa đi vào Thích Dương đã từ trong phòng đi ra, thấy cậu cũng không nói gì, lại đi vào phòng, nhưng cửa thì để mở cho Lục Giai Ý. Cậu đi vào, nói: “Vẫn là nhà cậu ấm áp hơn.”

Thích Dương lôi ghế ra, Lục Giai Ý kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, thò đầu nhìn một cái: “Cậu đều làm cái này à?”

Thích Dương gập sách lại: “Rảnh rỗi thì tùy tiện đọc thôi, hôm qua tớ lấy cây cà cho cậu, ngâm tay chưa?”

Trong lòng Lục Giai Ý thấy ấm áp, nói: “Ngâm rồi, ngâm mười mấy phút liền.”

Thích Dương gật đầu, vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: “Ngâm thêm vài ngày xem hiệu quả thế nào, nếu hữu dụng tớ lại lấy cho cậu ít nữa.”

“Cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Dưới quê.”

“Cậu chạy tận xuống dưới quê á?”

“Ở trong nhà ngồi không yên, đi ra ngoài hít thở, thuận tiện lấy một ít. Nghe nói cái đó có tác dụng.” Thích Dương nói.

Thực ra, tính cách hắn như vậy, cuối tuần còn bắt hắn cả ngày ngốc ở nhà đúng là rất khó. Lục Giai Ý không biết vì sao trong lòng cảm thấy rất vui sướng, đi lên nằm nhoài lên lưng ghế hắn, nói: “Cảm ơn cậu.”

Tay bám lấy cánh tay Thích Dương, cằm gác lên vai hắn, hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn. Mùi hương thanh xuân ngọt ngào khiến Thích Dương tràn đầy động lực học tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play