Lạc thành vốn không có hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nhưng Trịnh Triệu dẫn quân chiếm lĩnh nơi đây, cũng mang theo tập tục Trung Nguyên. Chẳng qua, hội đèn lồng năm nay náo nhiệt hơn năm trước không ít, dù sao cũng là ngày mừng một năm thái bình.


Dòng người rộn ràng nhốn nháo, Cố Thanh Trản vội nắm tay Lục Oanh, sợ hai người bị chen lạc mất nhau. Đã lâu nàng chưa cảnh sắc náo nhiệt như vậy, nhớ mang máng lần cuối, chính là dịp tiết hoa đăng ở kinh đô. Năm đó, nàng dẫn Lục Oanh trốn ra Trịnh cunng. Chuỗi ngày ấy, các nàng thật sự như thần tiên quyến lữ.


"Nguyên Tiêu ở Bắc Cương cũng phải phóng hoa đăng sao?" Cố Thanh Trản nhìn hoa đăng đủ loại kiểu dáng, không nhịn được hỏi.


Có lẽ do tiếng người ầm ĩ, có lẽ do bản thân xuất thần, Lục Oanh không nghe thấy lời Cố Thanh Trản, chỉ ngẩn ngơ đi trên đường lát đá, tâm sự tầng tầng.


"A Oanh?" Cố Thanh Trản ngừng chân, gọi.


Lục Oanh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện Cố Thanh Trản vừa hỏi, "Ừm... Đều là tập tục người kinh thành mang tới."


"Ngươi có tâm sự?" Cố Thanh Trản thấy nàng ánh mắt không đúng, bèn hỏi.


Lục Oanh cười, "Không có gì. Hôm nay không chỉ có phóng hoa đăng, còn có hội đố đèn, cứ như lại về đến kinh đô."


Cố Thanh Trản đến gần, kéo cánh tay nàng. Mặc kệ là kinh đô hay là Bắc Cương, nàng đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm liệu mình có thể ở bên Lục Oanh hay không.


"Xem kìa, chúng ta qua đằng kia phóng hoa đăng đi."


"Ừm..." Cố Thanh Trản khẽ lên tiếng, rồi đột nhiên xoay đầu, lấy ánh mắt sắc bén mà đánh giá bốn phía. Nàng rất mẫn cảm, dù là trong đám đông ồn ào cũng có thể trước tiên cảm nhận được bất thường.


Lục Oanh thấy nàng đột ngột phản ứng như vậy, liền hỏi, "Sao vậy?"


Tiếng đùa giỡn, tiếng vui cười, không khí yên bình. Cố Thanh Trản bính khí quan sát quanh mình, chẳng lẽ là mình quá đa tâm? Mới vừa rồi, trong tích tắc, nàng cảm thấy như có một tầm mắt nhìn chằm chằm mình vậy, "Không có việc gì, hôm nay người trên phố cũng thật nhiều."


Từ ngõ nhỏ gần đấy chợt lóe một bóng đen, thoáng chốc biến mất.


Hình dáng hoa đăng ở đây rất đơn giản, không muôn hình muôn vẻ như ở kinh đô. Nhìn các cặp si nam tín nữ kiên tâm hứa nguyện ven hồ, Lục Oanh cảm thấy như trở về tới thuở xưa, các nàng cũng từng ưng thuận chung thân trước mặt thần Hoa Đăng. Nay nghĩ lại, nguyện vọng của nàng cũng xem như thành hiện thực đi?


"A Trản, ngươi có còn nhớ thần Hoa Đăng năm ấy?" Lục Oanh quay đầu nhìn Cố Thanh Trản.


"Nhớ." Sao lại không nhớ, Cố Thanh Trản năm đó ước nguyện thà Lục Oanh hận nàng một đời, cũng đừng yêu nàng một phần. Nói đó là tâm nguyện, chi bằng nói đó là một lời dối trá.


Lục Oanh nắm tay nàng, cùng nàng mười ngón đan nhau, thở dài, "Điều chúng ta từng ước nguyện, đã thành hiện thực..."


Cố Thanh Trản khẽ gật, bất đắc dĩ cười. Hôm nay nàng đồng ý lời này, chẳng lẽ không phải lừa mình dối người sao? Nhớ đến cảnh máu tươi loang lổ trên tuyết, nhớ đến thân thể ngày càng lụn bại của mình... Nắm tay đầu bạc? Có lẽ phải chờ kiếp sau...


Hai người lại đồng thời trầm mặc một hồi, Lục Oanh dứt dòng suy tư, thay nàng thắp sáng một trản hoa đăng, "Chúng ta lại ước nguyện lần nữa đi."


Lục Oanh nhắm mắt lại, hai tay xếp thành chữ thập, đem toàn bộ lòng thành kính đều hội tụ trong một cái tâm nguyện. Nàng muốn Cố Thanh Trản phải khoẻ mạnh mà sống.


Cố Thanh Trản không ước nguyện gì. Nàng cả đời này tội không thể xá, nếu trên đời thật sự có thần minh, sao họ sẽ nghe lời nàng? Cố Thanh Trản chỉ si ngốc nhìn sườn mặt Lục Oanh, nàng thầm nghĩ được ngắm nhiều hơn mấy lần, vậy là đủ rồi.


Lục Oanh mở mắt, thấy Cố Thanh Trản không chuyển mắt nhìn mình, liền hỏi, "Vì sao không ước?"


"Ta ước xong rồi." Cố Thanh Trản thay nàng sửa sang những sợi tóc bị gió thổi hỗn loạn, "A Oanh có nguyện vọng gì?"


Lục Oanh suy tư một lát, cuối cùng cười đáp, "Nói ra liền mất linh."


Cố Thanh Trản khẽ véo mũi nàng, "Vậy thì không cần nói, đều theo ý ngươi."


Tối đến, hàn ý nổi lên, Lục Oanh tuy cho Cố Thanh Trản khoác áo lông thú nhưng vẫn sợ nàng lạnh, "Chúng ta trở về thôi, trời trở gió rồi."


"Ừm."


Lời nàng nói tuy ít, nhưng của ánh mắt nhìn mình lại vô cùng nồng cháy. Lục Oanh sớm phát hiện, nàng từ ngày ho ra máu về sau, chính là như vậy. Mỗi khi đối diện đôi mắt của nàng, tâm Lục Oanh liền như ngàn kim xuyên thấu.


Trong xe ngựa, Lục Oanh ôm nàng, ủ hai tay nàng tại vào lòng bàn tay mình, cúi đầu hà hơi giúp nàng sưởi ấm, thấy đôi môi nàng cơ hồ đông lạnh đến xanh tím, đau lòng nói, "Là ta không tốt, không nên mang ngươi ra ngoài chịu gió."


"Không lạnh." Cố Thanh Trản thấy bộ dáng nàng cúi đầu nhận lỗi, trong lòng thật ấm áp.


Trở về phủ, Lục Oanh vội vàng sai người đem một chậu lửa than vào viện.


"Đều đông lạnh hỏng ——" Lục Oanh vừa nói vừa thay nàng cởi giày. Hai chân nàng lạnh cóng, Lục Oanh lại dùng tay giúp nàng ủ ấm trong chốc lát, rồi mới thật cẩn thận nâng đôi chân nàng để vào nước ấm.


Chỉ cảm thấy một hơi ấm lan khắp toàn thân, Cố Thanh Trản nhìn Lục Oanh quỳ dưới sàn mà giúp nàng xoa chan, suy nghĩ ngàn vạn. Nàng còn chưa kịp cởi ngoại bào, đã hấp tấp mà săn sóc mình như vậy. Nàng vốn là người thanh cao, lại nguyện ý vì mình mà cúi người rửa chân.


"Trời giá rét, về sau vẫn là không nên ra ngoài nhiều..."


"... Mỗi ngày nhất định phải uống thuốc..."


"... Hỏa châu có thể xua khí lạnh, mỗi ngày đều phải ngâm mình trong nước ấm..."


...


Nàng dường như có bao lời khuyên bảo nói mãi không xong vây. Điều này làm Cố Thanh Trản sắc mặt thay đổi, "Vì sao... Vì sao đột nhiên phải dặn dò những chuyện này?"


Lục Oanh tiếp tục cúi đầu lau chân cho nàng, chỉ cảm thấy mũi cay khó nhịn, lại cố nén, khe khẽ thở ra, rồi mới ngẩng đầu nói, "Ta sợ khi ta không ở bên ngươi, ngươi lại không hảo hảo chiếu cố bản thân... A Trản, Hàn tiên sinh cho đơn thuốc, ngươi nhất định phải uống mỗi ngày."


"... Ngươi có ý gì?"


"Chỉ là dặn dò một chút..." Lục Oanh đứng dậy ôm nàng vào lòng, "Ngày ấy ta không ở đây, ngươi liền một ngày không ăn gì cả, ta lo lắng ngươi."


Trực giác khiến Cố Thanh Trản bất an, "A Oanh, ngươi nói sẽ luôn bên ta, có thật không?"


"Dĩ nhiên là thật." Lục Oanh hôn thái dương nàng, "Đừng suy nghĩ lung tung, được không?"


Cố Thanh Trản cũng biết mình đây là cố tình gây sự, đa nghi quá mức. Lục Oanh bao dung nàng như vậy, hẳn cũng thật vất vả. Có khi nàng cảm thấy mình cứ như một phế nhân, cái gì cũng không làm được, ngày thường lại gây phiền muộn cho Lục Oanh. Nàng hối hận nói, "Ta thật vô dụng. Một ngày nào đó, ngươi sẽ chán ghét ta..."


Lục Oanh cúi đầu hôn lên môi nàng, rồi đáp, "Cho dù ta chán ghét tất cả mọi người trên đời này, cũng sẽ không chán ghét ngươi."


Cố Thanh Trản mím môi, khóe miệng còn lưu lại vị ngọt của nàng. Nàng đưa đầu ngón tay nhẹ vuốt ve cánh môi Lục Oanh, tâm sinh hổ thẹn. Rốt cuộc là mình có điểm nào đáng giá để được nàng đối đãi như vậy.


"Đã hôm nay là Nguyên Tiêu, chúng ta chơi một trận tửu lệnh được không? Vừa lúc cũng náo nhiệt ~ "

Tửu lệnh hai người, năm đó các nàng ở Vương phủ cũng từng chơi. Chẳng qua khi ấy Cố Thanh Trản nhường Lục Oanh, cố ý mấy cục đều thua nàng. Hôm nay nàng nghe Lục Oanh có hưng trí này, liền đáp, "Rất sẵn lòng."
Lục Oanh sai chuẩn bị một bầu rượu và mấy món ăn nhẹ, vậy là coi như đủ một bàn tiệc.
Trò tửu lệnh này, Lục Oanh dĩ nhiên là không thắng nổi Cố Thanh Trản. Nàng dù là đề tục văn hay đề nhã văn đều hạ khẩu thành thơ. So với nàng, Lục Oanh quả thật là lòng không vết mực, liên tục ba vòng đều bị thua, nhưng chính là không chịu uống rượu.
"Thua mà không uống, không chơi với ngươi." Cố Thanh Trản thầm oán, nàng tối nay chính là muốn nhìn Lục Oanh say rượu.
"Biết ta không am hiểu, vậy mà ngươi cũng không nhường ta."
"Nguyện cược nguyện thua."
"Được, ta uống." Lục Oanh lấy bầu rượu kia, chậm rãi châm cho mình một ly. Nàng bưng chén rượu không chút hoang mang uống cạn, nhưng lại không nuốt xuống.
Nàng ngậm rượu nhích lại gần Cố Thanh Trản, xoay người nâng cằm nàng, nhắm mắt hôn lên môi nàng, đầu lưỡi cạy mở răng nàng, chất rượu ấm áp cay nồng liền chảy xuôi qua.
Mở mắt ra, Lục Oanh xoa xoa vết rượu còn vươn trên khóe miệng nàng, mắt đối mắt, chóp mũi đôi bên khẽ vờn nhau.
"... Ngươi đây là chơi xấu." Cố Thanh Trản bị nàng hôn đến hơi thở rối loạn, khàn khàn sẳng giọng.
Lục Oanh lại châm một ly rượu, "Đã nói phải phạt ba ly, một ly cũng không thể thiếu."
Ly thứ hai, các nàng miệng lưỡi lại triền miên, hương rượu tựa hồ do hai người dây dưa nên càng thêm nồng đậm. Cố Thanh Trản sớm bất chấp chơi xấu gì đó. Mặc dù là chơi xấu, cũng theo ý nàng.
Cứ như vậy, ba ly rượu không biết uống mất bao lâu, hoặc là phải nói hai người uống không chỉ ba ly. Cố Thanh Trản chỉ cảm thấy Lục Oanh so với ngày thường càng thêm say lòng người. Chẳng mấy chốc, nàng buông mình ngã vào lòng Lục Oanh.
***
Dany: Mỹ nhân kế là đây, xài là câu dính ngay~
Lại có khổ qua ăn nhá mấy tỷ muội huynh đệ ^.^
Nhạc: Dư Sinh - Diệp Lý & An Cửu.
Có một bài khác tên Thuyết Hoang do Walker với Tacke Trúc Tang hát cũng hợp nội dung chương nhưng mình thích nhạc bài này hơn nên :p Mọi người nều thấy hứng thú có thể search trên youtube nhé.
Chuyện bên lề: Hiện mình đang viết một truyện (dĩ nhiên là bách hợp, là gái x gái) tên là "Tiên hồ ký" kể về con đường tu hành của một bé hồ yêu. Mình đã dự là em nó sẽ có hai kết cả 1x1 lẫn np tuỳ theo nhu cầu độc giả. Bạn nào thấy hứng thú và thấy thích cách mình hành văn thì xin vào xem thử nhé. Ai không thấy hứng thú thì... cũng vào xem chương đầu coi có hứng thú không đã rồi hẵng tính =]]
Biết là mình mặt dày nhưng mà vì khoe con, vì ước mơ không phải cô độc nuôi con không ai đoái hoài, mặt mũi không có cũng được ~.~
Yên tâm là mình sẽ không drop Vương phi, cuộc tình Oanh Trản cũng sắp đến hồi kết rồi, mình nhất định sẽ theo hai chị tới cùng nhé.
Cảm ơn đã hy sinh thời gian của bạn để đọc lời nhắn này - và nếu bạn định qua ngó cái "Tiên hồ ký" thì double cảm ơn độc giả yêu quý \ (^u^) /
See you~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play