"Cố Thanh Trản, ngươi tỉnh lại cho ta..."
Lục Oanh bưng chén thuốc trên bàn lên, còn chút hơi ấm. Nhìn chất thuốc nâu đậm, nàng nhíu mày đưa đến bên miệng, ngậm một ngụm nhỏ, cúi người lại đưa môi mớm cho Cố Thanh Trản.
Ý thức từng chút từng chút trở về, giữa cơn mơ màng, Cố Thanh Trản có thể cảm thấy khí tức ấm áp quanh quẩn bên thân, là sự ấm áp quen thuộc đó. Nàng bất giác mấp máy môi, nhắm hai mắt nhẹ nhàng cọ xát môi đối phương, đầu lưỡi vốn tràn ngập vị đắng, nhưng vì một phần mềm mại dịu dàng mà trở nên ngọt lành... Là nàng, cho dù mơ màng không rõ, Cố Thanh Trản cũng biết là nàng.
Lục Oanh nơi môi cảm thấy đối phương có điều đáp lại, nàng lúc này mới ngồi thẳng dậy.
Cố Thanh Trản mở mắt ra, hình ảnh thấy đầu tiên là Lục Oanh. Nàng càng thêm gầy, tuy mặc xiêm y mỏng manh, nhưng mồ hôi vẫn chảy không dừng. Đã gần tháng sáu, nhưng trong phòng này lửa than lại đốt rất thịnh. Cố Thanh Trản rất muốn thay nàng lau mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trách nàng một tiếng đồ ngốc, nhưng lại không có dũng khí làm như vậy, nàng sợ Lục Oanh lại một lần nữa đẩy mình ra, lại một lần nữa coi khinh mình.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Cố Thanh Trản phát hiện vệt thuốc lưu lại bên khóe miệng Lục Oanh, không phải xưa nay sợ đắng sao... Nàng cố nén đau đớn từ miệng vết thương bị rách, ngồi dậy, tìm kiếm thứ gì trong người. Thật lâu sau, mới tìm được một túi gấm nhỏ thêu hoa, lấy ra một viên đường quế hoa, đưa đến bên miệng Lục Oanh...
Lục Oanh cứng người, chẳng qua từng một lần nói với nàng mình thích vị ngọt này, nàng liền thời khắc chuẩn bị một túi nhỏ bên người, đến nay lại còn nhớ rõ. Từ kinh đô đến Bắc Cương, mỗi một bước đi nàng đều tính rõ trong lòng, nhưng duy độc không biết nên đối mặt với Cố Thanh Trản như thế nào. Mỗi một lần thấy nàng, liền tâm loạn rối bời.
Chẳng qua, nay thấy người tỉnh lại, ít nhất được an lòng một chút.
"Tiểu thư." Lúc này Bích Lạc đẩy cửa tiến vào, "Trong phòng rất nóng bức, tiểu thư ra ngoài thôi, nơi này để nô tỳ coi giữ là được rồi."
Lục Oanh cũng không biết mình nên tiếp tục ở chung với Cố Thanh Trản như thế nào, nghĩ rằng nên một mình đi tĩnh tâm một chút, nàng khẽ nhìn Cố Thanh Trản, thấy nàng khí sắc đã được hơn chút, liền thản nhiên đáp lời Bích Lạc, "Ừ."
Nhìn bóng lưng Lục Oanh xoay người rời đi, Cố Thanh Trản cô đơn đưa đường trong tay vào miệng, không nếm ra được là vị gì.
"... Ngươi vẫn nên uống hết thuốc đi." Nhìn chén thuốc còn dư non nửa một bên, Bích Lạc lại chuyển qua cho Cố Thanh Trản.
Cố Thanh Trản cúi cúi đầu, không để ý tới.
"Ngươi cho rằng như vậy, tiểu thư sẽ tha thứ cho ngươi?" Bích Lạc tức giận, nặng nề đặt bát sứ lên bàn. Có mấy lời nàng biết không tới phiên mình nói, nhưng vẫn là không phun không khoái, "Tiểu thư đời này hận nhất là người lừa nàng..."
Năm đó khi ở Vương phủ, Lục Oanh vì nữ tử này đã bỏ ra biết bao nhiêu, Bích Lạc đều nhìn trong mắt, nàng cũng biết Lục Oanh chôn hết mọi tâm tư rung động dưới đáy lòng, bị người mình thích tổn thương như vậy, vết sẹo đó sẽ đau đến nhường nào?
"Từ khi phu nhân qua đời, tiểu thư chưa từng cười... Đến khi gặp gỡ ngươi, tiểu thư rốt cuộc chịu nở nụ cười, nhưng mà..." Bích Lạc cắn môi, nàng thật sự là không ưa nổi nữ tử trước mắt, "Ngươi biết rõ tiểu thư yêu... thích ngươi, ngươi ỷ vào điểm ấy mà lợi dụng nàng thì thôi đi, giờ còn quay về làm gì! Ngươi bộ dáng đáng thương như vậy mà xuất hiện trước mặt tiểu thư, là có ý gì? Ngươi có phải cảm thấy... đả thương nàng chưa đủ nặng, có phải đến khi thấy cảnh nàng chưa bao giờ có được một ngày vui vẻ từ khi rời khỏi ngươi, ngươi mới vừa lòng?"
Nói xong, Bích Lạc mũi đau xót, nước mắt to như hạt đậu tức thì chảy xuống.
Cố Thanh Trản mặt không biểu tình, người đời nhìn nàng thế nào, nàng hết thảy không quan tâm, nhưng nghe Bích Lạc nói đến Lục Oanh, trong lòng dâng lên nỗi khổ sở không nói nên lời.
Kỳ thật, tiểu nha hoàn này cũng mấy phần có lý. Mặt ngoài, mình vì Lục Oanh phản bội Tam Tấn hội, vì nàng buông bỏ một tòa thành, vì nàng cam chịu nỗi khổ lao ngục, nhưng dù có dùng lý lẽ đường hoàng hơn nữa cũng không che dấu được tư tâm của mình. Từ đáy lòng, Cố Thanh Trản muốn Lục Oanh không rời khỏi mình, tiếp tục yêu mình, đời này trong lòng chỉ có mình.
Bích Lạc thấy nàng sắc mặt lạnh nhạt, tức giận nghĩ trên đời sao lại có người ý chí sắt đá đến thế. Bích Lạc thật sự không hiểu, tiểu thư vì sao lại thích một người máu lạnh như vậy. Nhưng nói đến cũng lạ, khi Cố Thanh Trản ở chung với Lục Oanh, lại hoàn toàn không phải dáng vẻ này, ngày đó khi Lục Oanh ngã xuống vách núi mất đi ký ức, cũng hoàn toàn nhờ nàng dốc lòng chăm sóc, mới hữu kinh vô hiểm*.
(* Có kinh ngạc sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.)
Bích Lạc lau lau lệ, mới tiếp, "Nếu như ngươi thật tâm thích tiểu thư nhà ta, vậy thì đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng nữa, huống hồ... huống hồ ngươi thời gian đã không nhiều, tội gì đến đây liên lụy tiểu thư nhà ta? Ngươi nếu thật sự muốn tốt cho nàng... thì đừng trêu chọc nàng nữa, hãy để nàng an tâm tìm nhà người tốt gả đi..."
Cố Thanh Trản vẫn không đáp, nhưng mỗi một chữ Bích Lạc nói ra tựa như dao đâm vào tim nàng. Chấp niệm của nàng sâu nặng như vậy, ngoại trừ muốn thỏa mãn tư dục của mình, thật sự có từng vì Lục Oanh mà suy xét chưa?
Bích Lạc thấy nàng ngơ ngẩn giống một tên đầu gỗ, cũng không tiếp tục nói nữa, để mặc nàng si ngốc nhìn màn lụa mà xuất thần.
Nay thấy được Lục Oanh thì sao chứ? Tình cảm giữa các nàng sẽ không có kết quả. Đúng như lời Bích Lạc, nàng thời gian còn lại không nhiều, cứ mãi ở nơi này hao tổn Lục Oanh, không khỏi quá ích kỷ. Huống chi, nàng hiện giờ ngay cả bản thân mình cũng không giữ được, làm sao bàn tới chuyện bảo hộ Lục Oanh...
Cố Thanh Trản lại nằm mấy ngày, như trước là mấy nha hoàn bà tử đến hầu hạ, thỉnh thoảng Lục Oanh cũng đến. Tuy giữa các nàng vẫn không có lời nào để nói, nhưng chỉ cần có thể thấy nàng, lòng Cố Thanh Trản liền tràn đầy vui vẻ.
Nhưng mà, dần dần, Cố Thanh Trản phát hiện, nàng tới ngày càng ít.
"Hôm qua Tả tiểu tướng quân cầu hôn tiểu thư, lão gia cũng gật đầu đáp ứng." Đúng canh giờ đã định, Bích Lạc đưa chén thuốc tới cho Cố Thanh Trản, "Tiểu tướng quân từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, đối đãi tiểu thư rất tốt..."
Bích Lạc rót thuốc vào chén nhỏ, còn không ngừng nói, "Tiểu tướng quân lớn lên khí vũ phi phàm, cùng tiểu thư rất xứng đôi..."
Cố Thanh Trản đương nhiên biết tiểu nha hoàn này cố ý nói cho mình nghe, nhưng tuy biết rõ là thế, trong lòng vẫn phiền muộn ngập tràn. Lục Oanh vắng vẻ nàng như vậy, thậm chí không muốn đến xem nàng, có phải do trong lòng thật sự có người khác?
Nếu nàng lòng có người khác, chẳng phải là càng tốt? Cố Thanh Trản mỗi ngày nằm trên giường, ngoại trừ miên man suy nghĩ, thì không thể làm gì khác.
"Tiểu tướng quân hôm qua lại tặng tiểu thư một đôi khuyên tai, tiểu thư rất thích."
Chịu đủ Bích Lạc mỗi ngày "lải nhải cằn nhằn", Cố Thanh Trản tựa vào đầu giường, âm thầm nghĩ ngợi một lúc lâu, mấy ngày nay đúng là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, nhẹ giọng hỏi, "... Ta muốn rời khỏi đây, ngươi có thể giúp ta không?"
"Làm sao giúp ngươi?"
"Ta muốn lệnh bài mà tiểu thư nhà ngươi mang theo bên người..."
----
Nửa đời phiêu linh, mãi mãi không tìm được chốn dừng chân. Trời cao biển rộng, rời khỏi Tam Tấn hội, Cố Thanh Trản cũng không biết mình có thể đi đâu.
Gió lốc cuốn lên một trận bão cát sa mạc, nàng nắm thật chặt khăn che mặt trên đầu, cưỡi một con tuấn mã, bóng dáng dần dần nhòa đi giữa cát vàng.
"Bích Lạc... Bích Lạc?" Lục Oanh thấy Bích Lạc tê liệt ngã trên đất, liền biết đã xảy ra chuyện, liếc mắt nhìn trên giường, đã sớm người đi giường trống.
"Tiểu... Tiểu thư." Bích Lạc choáng váng bò dậy.
"Nàng đâu?"
"Nàng..." Bích Lạc lắc lắc đầu, nuốt nuốt nước miếng, "Nàng nói nàng khát, nô tỳ liền rót chút trà cho nàng... Sau đó, chính là trước mắt tối đen, không còn tri giác."
"Nàng thân trúng độc, nhất định đi không xa." Lục Oanh lẩm bẩm, thì thầm thuật lại, "Đi không xa... Đi không xa ..."
Ngoại trừ nửa túi đường quế hoa, cái gì cũng không để lại, tâm Lục Oanh tựa như bị hắt một chậu nước lạnh thấu tâm can.
Cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, lại cứ như vậy đột nhiên rời đi.
Cố Thanh Trản, cõi đời này có nữ tử nào lạnh nhạt hơn ngươi chứ?
Hôm sau ngày nàng biến mất, Trịnh Triệu giận tím mặt, tức khắc hạ lệnh truy nã, sau này huynh đệ Âu Dương thị mới được tin, Cố Thanh Trản đã sớm bị triều đình định tội tư thông quân giặc, bị xếp vào danh sách xử tử của Tam Tấn hội.
Ban đêm, Lục Oanh ngồi trên cồn cát, đại mạc mênh mông vô bờ càng thêm tịch liêu, một vòm trăng đơn độc tựa như lưỡi câu bạc treo giữa trời, rượu Tây Bắc xưa nay chát miệng, nhưng nàng uống bình thản như uống nước.
"... Trong ngoài đều bị thương, nếu không điều trị, chỉ sợ nhịn không quá một tháng."
Nhịn không quá một tháng, nàng có thể đi đâu? Giả như nàng không ra khỏi thành, thì sẽ có khả năng tìm về, nhưng mà... Lục Oanh co gối, nhìn đại mạc Tây Bắc mờ mịt, nếu nàng đi xa vào đại mạc, dù có khởi động thiên quân vạn mã, cũng khó tìm được tung tích.
Uống cạn vài giọt rượu mạnh cuối cùng, một trận gió lạnh thổi tới, Lục Oanh cảm thấy trước mắt có chút mịt mù, thân thể lung lay khuynh đảo trên cồn cát, nàng đưa mắt nhìn vầng trăng khuyết trên trời, khóe mắt đong đầy lệ nóng, ngã nhào vào cát vàng.
Tới phút chót, Lục Oanh vẫn không thể đoán ra Cố Thanh Trản suy nghĩ gì. Có lẽ, mình chưa bao giờ lý giải nàng.
"Oanh nhi? Là ngươi sao?" Lục Khang cầm một ngọn đèn, hình như nghe thấy tiếng nữ tử nức nở.
Lục Oanh lung tung lau nước mắt, đứng dậy phủi cát bụi trên người, "Ca..."
"Sao lại khóc? Ai dám khi dễ ngươi!"
Lục Oanh cố nén nghẹn ngào, nàng đã ẩn nhẫn đè nén phần cảm tình này thật sự lâu lắm rồi, từ kinh đô đến Bắc Cương, một đường này nàng đều không khóc, nhưng mà hôm nay, nàng thật sự rất muốn gào khóc một lần.
"Ca, vì sao nàng không đợi ta... Vì sao... Vì sao không đợi ta..." Lục Oanh tựa đầu lên vai Lục Khang, lần đầu không nhẫn nhịn nước mắt của mình, khóc đến mức tuyệt vọng. Thời gian này, vì tìm kiếm Mặc hoàn, vì nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nàng và huynh đệ Âu Dương thị mệt mỏi bôn ba, bốn phía lùng bắt bè lũ Tam Tấn hội...
Nhưng hiện giờ, đổi lấy lại là tin tức nàng rời đi.
"Oanh nhi..." Ngoại trừ năm mười một tuổi khi mẫu thân qua đời, nàng chưa bao giờ khóc thương tâm đến như vậy, Lục Khang chưa khi nào thấy được bộ dáng này của nàng, cho tới lúc này... Hắn nhẹ nhàng thay muội muội lau lệ, "Nói cho ca biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."
"Ca... Vì sao... Vì sao..." Đây đã sớm không còn là một câu hỏi, giọng nàng tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng.
Vì sao khi ta không muốn gặp ngươi, ngươi bỗng nhiên xuất hiện; vì sao khi ta không muốn buông bỏ ngươi, ngươi lại bỗng nhiên biến mất.
"Ta hận nàng..." Nước mắt của nàng dường như vô hạn mà chảy.
Lục Khang khẽ vuốt lưng nàng, "Rốt cuộc là ai?"
"Nàng đã chết."
Đêm khuya, sói đại mạc lại bắt đầu kêu gào.
----
Tác giả có lời muốn nói: Tiết trung thu, cảm thấy không thu được bánh trung thu mà thu được lưỡi dao.
Để cho lưỡi dao tới càng mãnh liệt hơn đi!
Nhấn mạnh lần nữa, tác giả là mẹ ruột.
Bởi vì đánh mất mới có thể càng thêm quý trọng, mới có thể hiểu được đối phương rốt cuộc quan trọng đến thế nào.
Tiểu Lục nên ghi nhớ thật lâu, Cố tỷ tỷ thật tốt đẹp nha.
Về sau nhất định phải dịu dàng có thêm với Cố tỷ tỷ mới được.
Dany: Cảm thấy Rau Thơm dạy dỗ Oanh mà mình thì vật vã theo T_T