Khổng Hi Nhan biết khi quay về thành phố B sẽ bận rộn, nhưng không ngờ lại bận đến mức này. Đồng Duyệt cho nàng nghỉ ngơi ba ngày, sau đó liền kéo nàng đi khắp nơi.
Tuy nói nàng diễn phim điện ảnh của Lâm đ*o, nhưng mọi người đều biết bộ phim lần này không phải phim thương mại, đừng nói đại bạo, ngay cả tiểu hồng cũng chưa chắc có, bộ phim năm ngoái chiếu rạp của hắn chỉ đạt doanh thu phòng vé hai trăm triệu nhân dân tệ, sau đó là vì giành được giải thưởng lớn nên danh tiếng vang xa.
(*) đại bạo: cực kỳ nổi tiếng, nổi bật lên hẳn; tiểu hồng: có sự nổi tiếng nhưng không quá lớn.
Vì thế bộ phim này khả năng cũng có thể hot nhờ hào quang phim trước, có thể tiểu hồng, nhưng để đại bạo, có lẽ là vẫn còn là ẩn số.
Đồng Duyệt vẫn nói với nàng, cùng thời gian đó có hai bộ phim thương mại, đều là thanh xuân hài hước, là đề tài rất ăn khách hiện nay, bọn họ bị áp chế, muốn vươn mình thì càng khó khăn.
Thực ra Khổng Hi Nhan cũng biết ý tứ Đồng Duyệt, nhưng lúc trước nàng nhận phim của Lâm Nghị Sâm không phải vì doanh thu phòng vé mà vì giải thưởng, Lâm đ*o xuyên suốt quá trình quay phim đều chỉ nghĩ đưa bộ phim đi tranh giải, nàng thì nghĩ sẽ dựa vào bộ phim này để có vị trí vững vàng trong giới giải trí.
Đồng Duyệt đương nhiên cũng có ý giống nàng.
Nhưng để đứng vững trong giới, chỉ dựa vào giải thưởng vẫn chưa đủ, nàng nhất định phải có số liệu để nói chuyện.
Giới giải trí chính là như vậy, phải luôn cập nhật mới nhất, ba tháng không gặp fan, bọn họ cũng đã gần như quên đi chuyện ở thành phố H rồi, cũng nhờ có 'Đội tình nguyện Khổng Hi Nhan' xuất hiện để tạo cảm giác tồn tại, giúp nàng không bị mọi người quên đi.
Nhưng gần nhất có các nghệ sĩ mới xuất đạo từ chương trình tuyển chọn, đột nhiên bạo lên, nếu nàng không tiếp tục phủ sóng, chỉ sợ không quá ba tháng nữa, mọi người sẽ quên mất nàng.
Đây cũng là lí do sau khi nàng trở lại Đồng Duyệt lôi kéo nàng đi sự kiện, quay quảng cáo, chụp bìa tạp chí, lên đề tài weibo.
Đương nhiên, không chỉ có vậy.
Đồng Duyệt bắt đầu xào nhiệt, còn có thêm một nguyên nhân sâu xa là muốn có được tài nguyên bộ phim <Lưu Ly bất quy>.
Không như <Hừng đông>, bộ phim này đặc biệt chính là để tạo sự nổi tiếng, tăng thêm fan và tăng lưu lượng, <Lưu Ly bất quy> cải biến từ một trò chơi tiên hiệp. Trò chơi này từ khi ra mắt đến khi chính thức vận hành đã được mười sáu năm, trong đó mười hai năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng trò chơi, mấy năm trước còn được quảng bá quốc tế, trở thành bạch nguyệt quang và chu sa chí (*) trong lòng các mọt game.
(*) Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của 1 ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.
Trò chơi này không thể nghi ngờ là hot bỏng cả tay.
Mà phim điện ảnh sắp quay, nhiệt độ không cần phải bàn tới.
Mua thủy quân hay lưu lượng đẩy nhiệt gì đó hoàn toàn không cần thiết.
Bản thân trò chơi đó chính là một phát ngôn viên lưu lượng cấp cao rồi.
Đồng Duyệt vừa ý bộ phim này còn vì một nguyên nhân khác.
<Lưu Ly bất quy> kể chuyện tiên tử Lưu Ly hạ phàm lịch kiếp, trải qua bảy thế giới rồi trở lại Thiên đình, không giống các trò chơi tiên hiệp khác, trò chơi này có tổng cộng bảy thế giới, người chơi có thể tự chọn thế giới họ yêu thích để cùng Lưu Ly mở ra câu chuyện phiêu lưu giang hồ.
Bảy thế giới không cái nào giống cái nào, nam chính cũng khác biệt.
Nhưng chỉ có duy nhất nữ chính Lưu Ly, từ đầu đến cuối không thay đổi.
Vì thế sau khi trò chơi này vận hành không lâu, đã xảy ra tranh cãi giữa các couple, chia thành bảy couple, đến nay trên các diễn đàn game hay Tieba vẫn còn bỏ phiếu bầu xem couple nào đẹp nhất.
Nhà phát hành game hàng năm cũng tổ chức đấu đối kháng giữa những người chơi khác nhau, chiến thắng không chỉ có khen thưởng lớn, còn có sự hãnh diện năm đó, các pha highlight được lưu truyền, nhiệt độ của trò chơi này muốn đi xuống cũng khó.
Hiện nay đạo diễn muốn quay một thế giới trong Lưu Ly.
Khiến cho Đồng Duyệt vừa ý nhất chính là, cô biết được tin nội bộ, đạo diễn muốn đem <Lưu Ly> quay thành một series, bảy bộ phim, nữ chính không đổi.
Cô biết điều này có ý nghĩa gì.
Chuyện này chính là dù Hi Nhan chỉ quay một series này rồi tránh đi cũng không lo không có ai nhớ đến.
Đều nói, quay phim thì dễ, nhưng quay được phim kinh điển mới khó.
Bây giờ <Lưu Ly> chính là con đường tốt nhất để vào hàng kinh điển.
Khổng Hi Nhan không có ý kiến gì với chuyện này, nhưng nhân vật này cũng không dễ bắt được, Đồng Duyệt có thể lấy được tin tức, những người khác cũng có thể, vì vậy giành được vai Lưu Ly này chính là chuyện lớn nhất trong giới giải trí lúc này.
Mà chuyện thử vai, vì có quá nhiều diễn viên đăng ký nên phải chia thành năm lần, đến giữa tháng tám là kết thúc lần thử vai thứ tư.
Nội dung thử vai gồm có trang phục, kịch bản, trò chơi rồi có diễn xuất ngẫu nhiên. Khổng Hi Nhan không nói sẽ chắn chắn làm được, nhưng thời gian này khi rảnh rỗi nàng sẽ tập thử, ít nhất không bỏ lại cái gì phía sau.
Mà buổi thử vai cuối cùng, đã xác định là ngày mùng mười tháng chín.
Đồng Duyệt đưa cho nàng càng nhiều tài liệu để nàng chuẩn bị.
Mà đề tài về <Lưu Ly bất quy> chiếm cứ đầu bảng tin suốt hai tháng liền, đến cuối tháng tám bị hạ xuống, là một đề tài khác nổi lên.
Chính là họa sĩ nổi tiếng Bạch Diệp.
Cuối tháng tám, hắn bay đến thành phố B, Khổng Hi Nhan đang chụp bìa tạp chí thì nghe được nhân viên trong trường quay bàn luận, nàng gọi Phó Thu đến hỏi: "Chuyện gì vậy nhỉ?"
Phó Thu đứng bên cạnh nàng, cười: "Khổng tỷ, nghe nói Bạch đại sư hôm nay đáp chuyến bay đến thành phố B, chị chưa đọc tin đi, sân bay bị vây kín rồi."
Khổng Hi Nhan kinh ngạc: "Bạch Diệp?"
Phó Thu: "Đúng thế, Khổng tỷ cũng biết ư? Em còn tưởng hai tháng nay chị không để ý chuyện gì bên ngoài, một lòng hướng về Lưu Ly thôi cơ."
Khổng Hi Nhan bị lời của Phó Thu chọc cười.
Phó Thu lôi máy tính bảng trong túi ra, Khổng Hi Nhan đang hóa trang liếc nhìn, quả nhiên vẫn là người đàn ông bốn mươi tuổi anh tuấn, âu phục phẳng phiu, thần thái cao sang.
Chuyên viên trang điểm thấy hai người đang xem cái này liền híp mắt cười: "Khổng tỷ cũng là fans của Bạch đại sư sao?"
"Trong giới có thật nhiều người là fan của anh ấy ha."
"Lần này anh ấy trở về triển lãm tranh, nghe nói có không ít ngôi sao đến tham dự."
Khổng Hi Nhan mím môi: "Thật sao?"
Chuyên viên trang điểm làm tóc cho nàng xong, ấn hai cái rồi nói: "Đương nhiên rồi, chỉ là thứ khiến mọi người mong đợi nhất chính là bức chân dung bí ẩn."
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu: "Chân dung bí ẩn?"
Phó Thu thấy nàng nghi hoặc, cười giải đáp: "Khổng tỷ không xem tin bát quái nên chắc không biết."
"Nghe nói lần này Bạch đại sư mở tour triển lãm tranh không chỉ có tranh của anh ấy, còn có tranh của người khác."
Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Người khác?"
Stylist cong môi: "Phải đó, lần này Bạch đại sư triển lãm tranh của người khác nữa. Vì thế ba tháng trước bắt đầu lựa chọn tranh ở thành phố B, ai mà không mong được lọt vào mắt Bạch đại sư chứ, dù không bán được, mượn tay Bạch đại sư triển lãm, cũng là vinh dự cao quý."
"Thì ra là vậy."
Khổng Hi Nhan gật gù.
Phó Thu nói tiếp: "Chỉ là anh ấy cũng không giống bất kỳ ai. Nghe nói từ trước đến giờ chỉ có một họa sĩ được mọi người tán thành thôi, có các bức tranh được thêm vào, vừa nhìn liền biết không phải do Bạch đại sư vẽ."
Chuyên viên trang điểm cười nói: "Đương nhiên rồi, nếu không khác biệt, kia Bạch đại sư chỉ là hư danh."
Phó Thu gật đầu: "Cũng đúng."
Chuyên viên trang điểm nghĩ nghĩ lại nói: "Tuy nói như thế, nhưng mỗi lần triển lãm, bức chân dung thần bí vẫn rất được chờ mong, có thể lọt vào mắt xanh của Bạch đại sư, chính là rất có năng lực mà."
"Còn nữa, Bạch đại sư lần này triển lãm tranh toàn thế giới chính là muốn lựa chọn học trò, vì thế chủ nhân của bức chân dung thần bí này rất có thể sẽ thành học trò kế tiếp của Bạch đại sư, đây mới là điểm quan trọng!"
"Vậy người trước kia..."
Stylist chớp mắt cười: "Đương nhiên đã được thu nhận, năm ngoái chuyện này gây ra ồn ào không nhỏ, cô không biết ư?"
Phó Thu lắc đầu: "Không biết."
Năm ngoái chuyện trong giới giải trí đủ loạn, ai có tâm tư quan tâm đến chuyện bên ngoài giới.
Khổng Hi Nhan bị bọn họ chọc cười, quay đầu vỗ vai Phó Thu, cách đó không xa có tiếng gọi truyền đến: "Đã xong chưa?"
Phó Thu vội đáp lại: "Lập tức đến."
Không lâu lắm, Khổng Hi Nhan chụp ảnh tạp chí xong xuôi, nàng tẩy trang, thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Phó Thu chạy bước nhỏ đi đến, đứng trước mặt nàng nói: "Khổng tỷ, điện thoại của chị."
Khổng Hi Nhan nhấc máy.
Bên kia là giọng Trì Huyên.
"Chị dâu, chị đang bận ạ?"
Khổng Hi Nhan cười khẽ: "Sao giờ này em lại gọi cho chị, không ngủ à?"
Trì Huyên nhẹ nhàng nói: "Chị dâu, em đến thành phố B rồi."
Khổng Hi Nhan nghe em nói như bom nổ bên tai, không kịp ứng phó: "Cái gì? Đến thành phố B, em lại lén lút..."
Trì Huyên ngắt lời nàng: "Đương nhiên không phải, lần này em quang minh chính đại trở về nha."
Khổng Hi Nhan xoa mi tâm: "Có chuyện lớn gì sao?"
Trì Huyên nở nụ cười: "Gặp thần tượng có được xem là chuyện lớn không ạ?"
Khổng Hi Nhan:...
- ------------------------------
* Thiên Thiên có lời muốn nói:
Cách gọi một người có danh tiếng hay quyền lực ở bên Trung Quốc rất khác. Ví dụ gọi đại sư không chỉ có nghĩa là một sư thầy như ở Việt Nam, mà còn là một người có danh tiếng, được mọi người tôn trọng. Giống như việc mọi người gọi Viên Tu Tuấn là Viên lão sư không phải vì Viên Tu Tuấn là thầy giáo mà là vì Viên Tu Tuấn có tiếng nói và được mọi người tôn trọng trong giới giải trí. Nên mình nghĩ rất nhiều và vẫn quyết định giữ nguyên cách gọi Bạch đại sư, Viên lão sư.
08/09/2022
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT