Sài Nhân không thể đổi phòng, lí do vì phòng của một trợ lý đoàn phim có chuột, cô ấy sợ nên đã vào ở cùng phòng với trợ lý Sài Nhân.
Nếu như đổi phòng, Sài Nhân sẽ phải ở chung với người trợ lý kia.
Ngẫm lại thì đành thôi vậy.
Dù sao nàng cũng không giống Khổng Hi Nhan, không có nhiều cảnh quay, trên hợp đồng cũng đề cập chỉ quay một tháng là xong.
Nghĩ thế nàng thở dài, cửa phòng vệ sinh ngay hôm sau đã được thay khóa mới, mà hai ngày nay ở chung nàng cũng hiểu được phần nào con người Vương Hải Ninh, chuyện kia liền cho qua.
Cảnh ở vách núi quay ba ngày, mọi người đều biết Lâm đ*o cầu toàn, Sài Nhân ngồi trên ghế nhìn ở không xa Khổng Hi Nhan đang dặm thêm phấn, còn có mấy người trẻ tuổi cổ đeo máy ảnh đang châu đầu ghé tai buôn chuyện.
Ở vách núi thực ra không có cảnh của Sài Nhân, nhưng cô thấy ở trong phòng cũng buồn chán, nên ra ngoài đi dạo.
Ngọn núi này rất lớn, núi liền núi, không nhìn thấy đỉnh, trên núi cây cối xanh tốt, cỏ mọc um tùm, lúc này mọi người đang nghỉ ngơi, diễn viên thì đang trang điểm lại, vách núi có dây chặn lại, đề phòng có người đi qua.
Sau mười phút, Lâm đ*o hỏi: "Ok chưa?"
Khổng Hi Nhan đứng lên, trước mặt có mấy người đi đến, bọn họ cũng giống Khổng Hi Nhan, đóng vai phóng viên.
Sau khi vào trường quay, điều phối viên gõ bảng, hô bắt đầu.
Ánh mắt mọi người đều dồn vào cô gái đứng trước vách núi.
"Trịnh tiểu thư, lần này lại là cô đến à?"
Trong phim, Khổng Hi Nhan đóng vai nữ phóng viên, tên là Trịnh Viện, nàng đang nói chuyện với một phóng viên từng gặp vài lần.
Nàng mím môi: "Anh cũng vậy?"
Nam phóng viên cười cười: "Bị tổng biên tập phái đi, lần nào công tác cũng chọn tôi, thật sự không hiểu nổi tổng biên tập."
"Phải rồi, tôi nghe nói cô đến từ hai hôm trước rồi, có phát hiện gì không?"
Nam phóng viên đi đến gần nàng: "Trịnh tiểu thư, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau đưa tin mấy lần, có phúc cần cùng hưởng đi."
Trịnh Viện tức giận liếc hắn một cái, không thèm để ý.
Bên cạnh có mấy nam phóng viên khác cũng nhìn xuống vách núi, bọn họ đột nhiên kêu lên: "Mau xem mau xem! Cái kia có phải quần áo không!"
"Dừng!"
Lâm đ*o cầm kịch bản đi ra: "Tiểu Chu, vẻ mặt vừa rồi là sao hả?"
"Bảo cậu phải nịnh nọt, ánh mắt kia, cậu là fanboy của cô ấy à?"
"Còn có Tiểu Ngô, cậu đang đọc lại lời thoại à?"
"Tâm trạng đâu hả? Bị gió thổi đi rồi?"
"Còn nữa..."
Lâm đ*o đứng trước mặt mọi người răn dạy một trận, cuối cùng nói: "Lại một lần."
Mọi người ai vào chỗ đấy, Khổng Hi Nhan đóng vai Trịnh Viện nhanh nhẹn bước đến chỗ vách núi, nàng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, còn có người từng vài lần có duyên đưa tin cùng, nàng tới nơi này mấy ngày cũng chưa mang về tin tức nào, tổng biên tập đã sớm khó chịu, mới gọi điện đến răn dạy.
Vì thế sắc mặt của nàng cũng không tốt lắm.
Mà lúc này, người từng có duyên đưa tin cùng Tiểu Chu hô lên: "Trịnh tiểu thư, lần này lại là cô đến à?"
Trịnh Viện liếc nhìn hắn, vừa bị tổng biên tập mắng một hồi, ánh mắt nàng lạnh lẽo, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Anh cũng vậy?"
Tiểu Chu bị ánh mắt của nàng làm giật mình, trong nháy mắt như thể nhìn thấy phóng viên Trịnh Viện mà không phải nữ thần Khổng Hi Nhan, điều này khiến hắn nhanh chóng nhập vai, cười nói: "Bị tổng biên tập phái đi, lần nào công tác cũng chọn tôi, thật sự không hiểu nổi tổng biên tập."
Ngữ khí còn mang theo tia oán giận.
Trịnh Viện không trả lời.
Tiểu Chu tiếp tục nói: "Phải rồi, tôi nghe nói cô đến từ hai hôm trước rồi, có phát hiện gì không?"
Tiểu Chu đến gần nàng, cười nịnh nọt, ánh mắt đều là lấy lòng: "Trịnh tiểu thư, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau đưa tin mấy lần, có phúc cần cùng hưởng đi."
Trịnh Viện chưa kịp mở miệng liền nghe thấy gần vách núi có tiếng vang lên.
"Mau xem mau xem! Cái kia có phải quần áo không!"
Giọng cao và hơi đứt quãng.
Nhưng như vậy khiến mọi người căng thẳng hơn, nhất thời tất cả đều chạy đến gần vách núi, bọn họ tranh nhau nhìn xuống dưới, chỉ thấy một vật màu trắng đang trôi trên mặt nước.
"Là quần áo phải không?"
"Không biết, cứ chụp lại đã rồi tính."
"Phải đấy, tôi gọi cho tổng biên tập."
"Không phải nói rằng cảnh sát đã tìm ở đây mấy ngày đều không lục soát được gì à?"
"Anh mặc kệ chuyện đó đi...."
Liên tiếp là tiếng thảo luận, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn xuống dưới, có chụp ảnh, có gọi điện, cũng có chỉ trỏ, chỉ có Trịnh Viện lặng lẽ nhíu mày, nàng nhớ đến quần áo của nữ sinh mất tích trong bức ảnh cuối cùng.
Không có cái gì màu trắng cả.
"Ok! Đạt."
"Hi Nhan, vẻ mặt vừa rồi tốt lắm."
Khổng Hi Nhan được khen ngợi chỉ cười nói: "Lâm đ*o quá khen."
Lâm đ*o vẫy vẫy kịch bản cười cười, sau đó mọi người tiếp tục chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Anh chàng trẻ tuổi đối diễn với Khổng Hi Nhan chạy đến, hắn hơi xấu hổ gãi đầu nói: "Xin lỗi Khổng tỷ, lần đầu đối diễn với chị, quá lo lắng, làm hại chị bị NG."
Khổng Hi Nhan ôn hòa cười: "Không sao đâu."
Tiểu Chu nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, mở miệng: "Chỉ là, Khổng tỷ thật lợi hại, vừa rồi em gần như quên lời thoại. May đối diện ánh mắt kia của chị, đầu óc liền tỉnh táo lại."
Khổng Hi Nhan: "Cậu cũng diễn tốt lắm."
Tiểu Chu được khen chỉ xấu hổ cười cười, Phó Thu nhanh chóng đi đến khoác áo cho nàng, Khổng Hi Nhan cũng đi cùng Phó Thu sang một bên.
Cảnh quay về sau là bọn họ chụp lại không phải quần áo, chỉ là đồ lặt vặt, sau đó chính thức lên báo suy đoán mấy nữ sinh tự tử tập thể.
Nhất thời dư luận xôn xao, trên mạng không ngừng tranh cãi, phía các tòa soạn triệu tập bọn họ trở về.
Trịnh Viện có chút không cam lòng, buổi tối nàng một thân một mình đến điều tra, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối.
Không ngờ ngẫu nhiên gặp được thôn dân, biết được trong núi có một thôn trang gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Đương nhiên lần này là hữu kinh vô hiểm.
(*) hữu kinh vô hiểm: tình huống bất ngờ nhưng không có nguy hiểm
Thôn dân chỉ chào hỏi nàng rồi rời đi, mặc dù nàng có chút nghi hoặc nhưng cũng không biểu hiện ra, tổng biên tập nổi trận lôi đình, yêu cầu nàng phải lập tức trở về.
Sau khi về được một tháng, dư luận dần lắng xuống, mọi người từ từ quên lãng chuyện này, chỉ có Trịnh Viện vẫn còn điều tra.
Lần này, nàng đặt mục tiêu vào thôn làng.
Nàng cảm giác mình không sai, nên đã cân nhắc viết bài, thế nhưng tổng biên tập không chỉ một lần trả lại bản thảo, còn bị đồng nghiệp gây khó dễ, nàng đành một thân một mình trở lại thôn để điều tra.
Các cảnh tiếp theo không có Khổng Hi Nhan, buổi tối nàng mới quay tiếp, Lâm đ*o cho nàng về nghỉ ngơi trước, nếu không tối đến lại không có tinh thần.
Khổng Hi Nhan đồng ý, dẫn theo Phó Thu chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn thấy Sài Nhân ngồi một bên ngắm cảnh, nàng đi đến: "Cậu về cùng không?"
Sài Nhan ngẩng đầu nhìn: "Xong rồi à?"
Khổng Hi Nhan: "Buổi tối còn hai cảnh nữa."
Sài Nhân đứng lên nói với trợ lý: "Đi thôi, đi về."
Bốn người về đến nơi mỗi người một ngả, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân về phòng riêng đóng cửa lại, ai nấy lo chuyện của mình, không biết có phải do tâm lý, Khổng Hi Nhan cảm thấy trong thôn thay đổi, ngay cả tín hiệu mạng cũng khác, trước đây gọi điện thoại đều đứt quãng, bây giờ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nàng nằm trên giường, nghĩ nghĩ gửi tin nhắn cho Trì Vãn Chiếu: [Chị đang đi làm ạ?]
Trì Vãn Chiếu nhanh chóng trả lời: [Chị ở nhà với Yên Yên.]
Khổng Hi Nhan nhìn lại, cuối tuần.
Chẳng trách.
Nàng đánh chữ: [Chị biết Trường Ninh thay đổi sao? Khác trước nhiều lắm, em nghe Tiểu Sơn nói, là chị đầu tư.]
Trì Vãn Chiếu: [Ừm.]
Khổng Hi Nhan: [Cảm ơn chị, Tiểu Vãn.]
Trì Vãn Chiếu chụp một bức ảnh gửi qua, trong ảnh là cô và Yên Yên nhìn màn hình mỉm cười, còn đánh thêm dòng chữ: [Về rồi hẵng cảm ơn, chị không thích cảm ơn suông.]
Khổng Hi Nhan:....
Nàng gửi lại hai cái emoji rồi đặt điện thoại xuống, ép bản thân đi ngủ.
Buổi chiều, mặt trời rực rỡ, Sài Nhân ở trong phòng nghịch điện thoại thấy nhàm chán, cô nghĩ một lúc rồi buộc tóc lên, đeo khẩu trang ra khỏi nhà.
Nhà Vương Hải Ninh khá gần trường học, đi một lúc có thể nghe thấy tiếng bọn trẻ đồng thanh đọc sách, Sài Nhân nhìn chằm chằm trường học, cất bước đi đến.
Nơi này không như ở thành phố, nhà trẻ và tiểu học tách biệt, ở đây là chung nhau, tầng một là nhà trẻ, tầng hai là lớp một, lớp hai và lớp ba, mỗi khối một lớp. Khả năng vì đường được sửa lại thông thoáng, qua Tết, các thôn xung quanh đều đưa con đến nơi này học.
Học sinh cũng nhiều hơn hẳn.
Sài Nhân đứng ở bên ngoài nhìn trường học mới xây cùng với biển hiệu, cô đi dọc theo từng lớp.
Tiếng đọc sách vang lên, vẻ mặt bọn nhỏ nghiêm túc, tất cả đang nhìn chằm lên bảng đen, ánh nắng chênh chếch chiếu lên người đám trẻ, tăng thêm phong thái học trò.
Thật tốt.
Chẳng trách Khổng Hi Nhan ngày trước đến Trường Ninh xong vẫn có thể duy trì tâm lý thoải mái.
Trẻ con, đúng là báu vật trên thế gian này.
Sài Nhân nhắm mắt nghe xong thỏa mãn đi về phía trước, chuẩn bị đi xuống tầng dưới, khi đi ngang qua lớp học cuối cùng thì cô liếc một cái, thấy Vương Hải Ninh đang đứng viết chữ trên bảng.
Cánh tay thon dài không trắng lắm nhưng rất có lực, phấn trắng dưới tay cô như có sinh khí tự do múa lượn, trên bảng nhanh chóng hiện lên một bài thơ.
Không biết mặt thật núi Lư, chỉ vì ta đang ở trong núi.
(*) Núi Lư rộng lớn, tôi đang ở giữa núi lư và tầm nhìn của tôi bị hạn chế bởi các đỉnh núi khác trong dãy Lư, những gì tôi có thể nhìn thấy chỉ là một đỉnh, một sườn núi..là một phần chứ không phải tất cả.
Sài Nhân đứng bên bệ cửa sổ nhìn chằm sườn mặt Vương Hải Ninh, trong mắt lóe lên phức tạp, Vương Hải Ninh như phát hiện ra có người nhìn, nghiêng đầu qua, đối diện ánh mắt sáng của Sài Nhân.
Tiếng chuông đột ngột vang lên, Vương Hải Ninh hoàn hồn thông báo tan học.
Ra cửa, Vương Hải Ninh đứng trước mặt Sài Nhân, hỏi: "Sài tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Sài Nhân tháo khẩu trang, đăm chiêu nói: "Vương Hải Ninh, cô có cảm thấy, cô rất giống một người không?"