Cố Cẩm Lan nghe vậy cũng đặt cái thìa trong tay xuống: "Việc ta lo lắng nhất đã phát sinh rồi."

"Bệ hạ muốn bồi dưỡng cháu nội tương lai sao? Ta thật nghĩ không ra vì cái gì bệ hạ muốn làm như vậy." Lưu Dục vừa gắp đồ ăn cho Cố Cẩm Lan vừa nói.

Cố Hoằng vẫn ăn như không có chuyện gì xảy ra: "Ta nghĩ đại khái phụ hoàng thấy hắn đã dẹp được Hung Nô, lập công lớn cho xã tắc, là đế vương xứng đáng lưu danh ngàn đời rồi nên không chấp nhận được bất kỳ ai có thái độ bất kính với hắn. Nay huyết mạch Hoàng thất Đại Tề đơn bạc, chỉ còn có mỗi ta là Hoàng tử, phụ hoàng nghĩ ta nắm chắc ngai vị rồi nên mới muốn làm vậy. Hắn không cho phép người khác nhịn trộm ngôi vị Hoàng đế của hắn khi hắn vẫn còn mạnh khỏe."

Cố Cẩm Lan trở nên nghiêm túc: "Ngũ ca, ngươi không cảm thấy phụ hoàng đã già đi sao?"

Cố Hoằng nghe vậy hơi chần chờ: "Muội muội, dù có như vậy ngươi và ta cũng chẳng thể làm gì."

"Lòng người có đoán, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút."

Cố Hoằng cau mày: "Cho dù phụ hoàng muốn bồi dưỡng cháu thì cũng không phải là việc chắc chắn xảy ra, muội muội có phải đã lo lắng quá rồi hay không?"

Cố Cẩm Lan buông đũa trong tay, súc miệng rồi liếc Cố Hoằng một cái: "Nhưng phụ hoàng không phải đã phòng ngừa chúng ta sao? Nếu chuyện này thành sự thật, về sau Ngũ ca phải làm sao?"

Cố Hoằng như hạ quyết tâm rồi nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ nghe theo lời muội muội."

Lưu Dục lúc này vẫn vùi đầu vào thức ăn, Cố Cẩm Lan thấy vậy nhịn không được mà nói: "Phò mã, đừng ăn nhiều như vậy, cẩn thận đến thời điểm thích khách đến ám sát ngươi ngươi chạy cũng không nổi."

Lưu Dục trừng to mắt: "Cái gì? Điện hạ, thân thể ta khỏe mạnh, sao lại chạy không được?"

"Được rồi, mau ăn nhanh lên, nếu phụ hoàng đã hạ chỉ thì một hồi nữa người của lễ bộ sẽ sang đây cho ngươi xem những hạng mục cần lưu ý của sứ thần."

Hồ Diên Phượng nhìn người đứng trước mặt, nàng hài lòng mà gật đầu: "Bổn cung cũng không tính tìm trưởng tướng đi hòa thân đâu. Lần này sử dụng thân vệ quân đi, cũng triệu tập hổ quân đi cùng, những binh lính còn lại thì không cần thiết."

Nam nhân để râu dê gật gật đầu: "Cứ theo lời công chúa an bài, cử thân vệ quân đi cùng, vừa an toàn vừa không xảy ra sai sót. Về phần ai đi hòa thân thì chỉ cần là người trung thành đáng tin cậy là được, phải là người có thể tùy cơ ứng biến, nguyện hi sinh cho chủ tử. Chỉ là công chúa muốn giả làm thị nữ, có phải không an toàn hay không?"

"Không cần phải lo lắng, bổn cung trước tiên đi đến Đại Tề quan sát, chờ các ngươi đến kinh thành rồi lại cùng các ngươi đi. Bổn cung sẽ không đi đến Hoàng cung, bổn cung đi thăm dò hai sứ thần kia, thuận tiện nhìn người đã nghĩ ra cách đánh bại thiết kỵ quân của thảo nguyên chúng ta."

- ----------------------------------------------

Một tháng trôi qua, việc nghênh đón công chúa đi hòa thân đã được chuẩn bị thỏa đáng, tiếp đến hai ngày sẽ xuất phát đi đón dâu thế nhưng thư phòng của phủ công chúa và phủ Ninh vương vẫn sáng trưng đèn, không một ai muốn đi ngủ. Cố Cẩm Lan, Lưu Dục, còn có Cố Hoằng giờ phút này giờ phút này đều tự mỗi người ngồi nhìn tin tức vừa được đưa tới từ thái y viện.

Tú nữ một tháng trước được Cảnh đế sủng hạnh vừa có thai nhưng không ai nghĩ Cảnh đế đã hơn năm mươi mà vẫn còn khả năng làm người khác có con được. Lưu Dục là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt thấy cũng không quan tâm mấy, việc này thì có gì kì quái đâu? Cũng vẫn có lão ông tám mươi tuổi tràn đầy tinh lực khiến vợ mình hai mươi tuổi mang thai đó thôi.

Cố Cẩm Lan thấy Lưu Dục không quan tâm việc này liền nói: "Phò mã, ngươi không thấy sốt ruột sao?"

Tiểu thuyết xuyên không không phải đó giờ vẫn viết nhân vật chính sẽ không chết được sao? Lưu Dục oán thầm trong lòng, đương nhiên nàng sẽ không nói những lời này ra.

"Có điện hạ ở đây ta sẽ không cảm thấy lo lắng, nói không chừng nếu ta lo thì sẽ tạo thành trở ngại cho ngươi."

"Phò mã thật nhàn hạ, việc lần này thật không dễ xử lý." Nói tới đây Cố Cẩm Lan ngừng lại chút, sau lại thở dài nhìn Lưu Dục, trong mắt xuất hiện một chút lo lắng: "Ta sợ ngươi gặp chuyện không may."

Lưu Dục ôm eo Cố Cẩm Lan, dùng cằm cọ xát cổ của nàng: "Điện hạ không cần lo lắng, ta sẽ không có việc gì đâu. Có Ninh vương đi theo ta còn gì, hơn nữa thị vệ đi theo đều là ám vệ cả, cho dù bệ hạ muốn mạng ta và Ninh vương cũng không dễ dàng đến thế."

Cố Cẩm Lan vẫn lo lắng nói: "Lần này ta không thể đi cùng ngươi, phụ hoàng nhất định sẽ để tai mắt dòm ngó phủ công chúa. Ngươi mang theo Lưu Giang Hải đi, nếu gặp chuyện không may, tất cả bọn họ phải mang ngươi bình an trở về."

"Được rồi, điện hạ, ta nhất định bình an trở về. Ngày mai chúng ta đi Vọng Giang Lâu dùng bữa có được hay không? Đã lâu rồi cũng chưa ra ngoài đi dạo."

Cố Cẩm Lan xoay người: "Phò mã còn ham chơi sao, bây giờ đã là lúc nào rồi?"

"Điện hạ, lần đi này đến nửa tháng ta sẽ không gặp ngươi, chúng ta đi ra ngoài chơi nửa ngày có được hay không?" Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan, bốn mắt đối diện nhau thật gần. Nàng kéo Cố Cẩm Lan vào lòng hôn lên môi ngươi kia.

May mắn đây là thư phòng, bình thường sẽ không có ai hầu hạ, nếu không Lưu Dục đã ăn phải một cái tát của điện hạ nhà nàng. Một nụ hôn vừa dứt, mạch nước ngầm trong ánh mắt của Lưu Dục bắt đầu khởi động, cổ họng nàng tắc nghẽn: "Điện hạ...Chúng ta..chúng ta trở về ngủ đi, ngày mai lại tính tiếp." Nói xong cũng không đợi Cố Cẩm Lan trả lời liền lôi kéo công chúa điện hạ đi về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hiếm thấy Lưu Dục không nằm lì trên giường, nàng đã dậy từ sớm ăn xong điểm tâm, chuẩn bị lôi kéo Cố Cẩm Lan ra ngoài dạo phố.

"Điện hạ, ngươi có để Linh Lung mang theo bạc không? Ta không có tiền đâu đó."

Vẻ mặt Cố Cẩm Lan đầy bất đắc dĩ: "Việc này còn cần phò mã bận tâm sao?"

"Được rồi được rồi, điện hạ, chúng ta mau xuất phát thôi."

Lưu Dục lôi kéo Cố Cẩm Lan đi dạo phố mà không biết Hồ Diên Phượng đã đến kinh thành từ lâu. Từ sau khi trưởng thành, Hồ Diên Phượng rất hứng thú với Đại Tề, nàng còn mời người của Đại Tề về làm thuộc hạ cho mình. Tất nhiên ở Đại Tề nàng cũng có mở cửa hàng và buôn bán một vài thứ để có thể thăm dò tin tức dễ dàng bảo vệ bản thân. Nàng hiểu Đại Tề không thua người ở nơi này, cho nên nàng cũng đã nghe qua phò mã của Vĩnh An công chúa và Hoàng tử duy nhất hiện nay, Cố Hoằng, trong tay nàng cũng có tranh chân dung của bọn họ. Hơn nữa nàng cũng biết tửu lâu tốt nhất ở đâu chính là Vọng Giang Lâu.

Hồ Diên Phương thay đổi trang phục thoải mái, mang theo hai thị nữ ngồi ở lầu hai của Vọng Giang Lâu. Nàng không muốn đặt phòng riêng, nếu vậy làm sao nàng có thể nghe các thực khách khác nói chuyện với nhau? Đến Vọng Giang lâu, đa số là người có thân phận cùng địa vị, nói không chừng họ sẽ mang đến tin tức có ích cho nàng. Nghĩ đến đây, Hồ Diên Phượng nhìn ra cửa, trùng hợp lúc này có một nam một nữ mang theo thị vệ tiến vào. Nam tử đó mặc áo bào màu tím, phong hoa tuấn tú, nữ tử tuy chỉ trang điểm nhưng nét mặt lại đầy sự uy nghiêm. Nàng chỉ cười cười, thật sự nghĩ đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, hai người mới vào không phải là Vĩnh An công chúa và phò mã của nàng, Lưu Dục sao?

Chưởng quầy của Vọng Giang Lâu thấy hai vị chủ tử của hắn tới liền hớt ha hớt hải chạy lại nghênh đón. Lưu Dục lại khoát tay, ý bảo hắn không cần làm lộ thân phận của họ, sau đó nàng liền lôi kéo Vĩnh An đi đến ngồi xuống bàn gần với bàn của Hồ Diên Phượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play