Ngươi cho rằng thật sự không thể bay hay sao, tại hiện đại việc này chỉ là việc cỏn con, Lưu Dục oán thầm trong lòng, nàng đương nhiên không dám nói những lời này ra ngoài miệng.
"Điện hạ, như vậy đi đến lúc nào?"
"Cứ chậm rãi đi, giữ sườn núi cũng có nhà trọ, có thể nghỉ ngơi ở đó qua đêm, ngày mai lại đi tiếp. Hơn nữa, thân mình phò mã rất yếu đó, cần phải rèn luyện thêm đi."
Lúc hai người nói chuyện thì vẫn chưa di chuyển, Cố Cẩm Lan nhìn xa xa thì thấy từ trên núi có đám người đi xuống, trong đó có một lão đạo sĩ tay cầm phất trần, đó chính là Thanh Huyền đạo nhân. Vì vậy Cố Cẩm Lan nhanh chóng tiến lên tiếp đón: "Đồ nhi bái kiến sư phụ, vì sao sự phụ lại xuống núi?"
Người vừa mới đứng ở xa, trong vòng nháy mắt Thanh Huyền đạo nhân đã bay đến trước mặt hai người.
"Vi sư sớm biết ngươi sẽ đến, lại còn mang theo phò mã." Nói xong hắn lại liếc Lưu Dục một cái: "Phò mã của ngươi thân thể yếu như vậy, mấy ngày liền gấp rút lên đường, sợ nàng sẽ không tự mình đến được núi Lục Hoa nên ta phải tự mình xuống núi."
Cố Cẩm Lan cười cười: "Sư phụ ngài luôn biết trước mọi việc, lần này rời kinh đồ nhi nghĩ đến sư phụ, vì vậy chưa kịp báo cho người một tiếng đã mang theo phò mã đến quấy rầy sự tu luyện của người."
Lưu Dục trừng to mắt, thế gian này không lẽ tồn tại vị cao nhân như vậy.
"Bần đạo Thanh Huyền, tham kiến phò mã gia." Thanh Huyền cũng không xoay người lại, chỉ đơn giản nói vài câu.
Lưu Dục lại chắp tay làm lễ: "Vãn bối Lưu Dục, bái kiến đạo trưởng." Nàng cũng không biết xưng hô như thế nào, nghĩ nghĩ liền hô một tiếng đạo trưởng, cũng không có sai đi.
"Tiểu tử này biết lễ nghĩa thật, bần đạo nhận cái cúi đầu này của ngươi, ngươi cũng không chịu thiệt đâu."
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan, nàng cũng không biết nên giao tiếp như thế nào với vị đạo sĩ này.
"Sư phụ, nếu người đã xuống núi thì ta với phò mã cũng an bài một chút, lão nhân gia người đi theo hai chúng ta cũng sẽ chịu khổ một ít."
"Như thế nào đối với bần đạo đều không sao, đồ nhi, bữa trưa ăn cái gì? Lần này ngươi rời kinh vội vàng chắc chẳng mang theo rượu tốt cho ta."
Lưu Dục quay đầu vỗ vỗ tay: "Giang Hải."
"Tiểu vương gia."
"Ngươi lập tức đem hai vò rượu kia đến đây."
"Vâng."
Cố Cẩm Lan có chút kinh ngạc: "Phò mã, ngươi mang theo rượu anh đào sao?"
Lưu Dục đắc ý: "Đương nhiên, do gấp rút lên đường nên thời điểm mệt mỏi có thể uống mấy ngụm nha. Không nghĩ đến hôm nay gặp được đạo trưởng nên ta phải nhịn đau bỏ những thứ ta thích để hiếu kính với lão nhân."
"Rượu anh đào, đây là rượu gì, vì sao vi sư chưa nghe qua loại này?"
"Đây là rượu vị thanh ngọt do phò mã sai người ủ, vị cũng rất ngon, sư phụ nếm thử xem."
Thanh Huyền đạo nhân liếc Lưu Dục một cái đầy thâm ý: "Phò mã gia nhìn có vẻ là người phong lưu phóng khoáng, không nghĩ đến là một người có tấm lòng ấm áp."
Lưu Dục cười ngượng ngùng: "Đạo trưởng chê cười rồi." Nàng lại quay đầu nói với Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, gần đến thời gian dùng cơm trưa rồi, chúng ta đến tửu lâu đi, nơi này đã ra khỏi địa phận kinh thành rồi, chọn một cái tửu lâu tốt nhất là được."
"Như thế nào cũng tốt, bổn cung chỉ thay mặt Hoàng gia đến thăm vị quốc sư cũ thôi, quan hệ sư đồ không cần phải công khai."
Núi Lục Hoa có Thanh Huyền ở nên quanh năm đều thắp hương khói đầy đủ, thậm chí có nhiều người dù ở cách xa vài trăm dặm cũng muốn chạy đến đây dâng hương, đây cũng là nơi để du ngoạn ngắm cảnh. Vì vậy dưới chân núi tửu lâu, nhà trọ được mở ra nhiều, đoàn người của Lưu Dục và Cố Cẩm Lan trực tiếp đi đến tửu lâu lớn nhất."
Thời điểm bọn họ đến phủ Bình châu, tri phủ tất nhiên biết, thế nhưng Cố Cẩm Lan bọn họ vẫn chưa ngừng lại mà trực tiếp đi đến núi Lục Hoa. Lúc này bọn họ đứng ở dưới chân núi nhưng không thấy tri phủ cuống quýt chạy đến tiếp đón, lúc đến tửu lâu cũng không thấy bất kì người nào.
"Chắc là tri phủ vì sự an toàn nên đã dọn đường trước."
Lưu Dục đến cổ đại lâu như vậy, nương tử lại là công chúa tôn quý nhất Đại Tề nên nàng cũng đã quen thuộc sự tiếp đón phô trương. Đoàn người vừa sải bước vào cửa liền nhìn thấy tri phủ Bình châu mang theo các vị quan viên quỳ dưới đất nghênh đón.
"Tham kiến Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, quốc sư."
Thanh Huyền đạo nhân tuy là quốc sư nhưng hiện tại hắn cũng đã từ quan, Lưu Dục có chức phò mã đô úy tứ phẩm nhưng hắn vẫn là tiểu vương gia có tước vị trong người, chính vì vậy bọn quan viên dựa theo chức vụ mà hô theo trình tự như thế.
"Các vị đại nhân đứng lên đi, bổn cung chỉ cùng phò mã ra ngoài du ngoạn, ở đây là thay phụ hoàng bái phỏng quốc sư thôi, cũng không phải có công vụ gì, không cần phải là lớn kinh động đến dân chúng."
"Tạ ơn Vĩnh An điện hạ."
"Tiểu vương gia đến đây cùng điện hạ bái phỏng quốc sư xong liền rời đi, vẫn không nên quấy nhiễu dân chúng, các vị đại nhân mời trở về đi, không nên làm chậm trễ công sự."
Tri phủ Bình châu nhìn nhìn, quả thật vô luận là công chúa, phò mã hay quốc sư đều không phải là người có chức quan tri phủ ngũ phẩm như hắn có khả năng đụng đến. Hơn nữa chỉ làm tri phủ mà hôm nay có thể nhìn thấy ba vị này thì về sau cũng có cái mà khoe với người ta, nếu phò mã gia đã lên tiếng, Vĩnh An điện hạ không nói gì tức là phò mã đã nói lời đúng ý với công chúa. Vì vậy mọi người cũng không nán lại lâu hơn mà đứng dậy cáo lui.
Cố Cẩm Lan lúc này đứng ở dưới chân cầu thang, lắc mình qua: "Sư phụ, mời người đi trước."
Thanh Huyền đạo nhân cũng không khách khí, sải bước lên lầu hai, Cố Cẩm Lan quay đầu nhìn Lưu Dục: "Phò mã, lên lầu đi."
"Được, điện hạ đi trước đi." Sau đó Lưu Dục theo sau Cố Cẩm Lan cũng lên trên.
Thanh Huyền đạo nhân nhìn Lưu Giang Hải phía sau Lưu Dục và Linh Lung đứng đằng sau Cố Cẩm Lan: "Để bọn họ lui ra đi."
"Hai người các ngươi lui xuống đi." Cố Cẩm Lan nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Sư phụ, người có chuyện cần dặn dò sao?"
"Vĩnh An, ngươi biết chuyện của phò mã?"
Cố Cẩm Lan hơi ngừng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ, nàng vốn cũng không muốn gạt Thanh Huyền đạo nhân, lại không nghĩ đến hắn hỏi trực tiếp như vậy, nàng thở dài nói: "Chuyện gì cũng không thể gạt được người, đồ nhi biết."
"Ta xem ấn đường (chỗ khoảng cách giữa hai lông mày) của ngươi thấy sao Hồng Loan đã chuyển động."
Cố Cẩm Lan bưng chén rượu lên uống một ngụm: "Sư phụ đã nhìn ra, ta còn có thể không nhận hay sao?"
Thanh Huyền đạo nhân cũng bưng chén rượu lên: "Rượu này ngọt lành, không làm cổ họng chua xót, rượu tốt."
Tiếp đến hắn lại dùng tay nhúng vào chén rượu viết lên bàn bốn từ: "Phía trên có người."
Ánh mắt của Cố Cẩm Lan chợt lóe lên sự tàn khốc, nàng cũng bắt chước Thanh Huyền đạo nhân viết chữ lên bàn: "Người nào?"
Lưu Dục nhìn bọn họ đột nhiên không nói mà viết chữ, nàng cũng nhìn thoáng qua thì biết được ở trên có người, nàng liền ngoan ngoãn tiếp tục dùng bữa, im lặng không lên tiếng. Việc của các vị cao thủ không đến lượt nàng suy nghĩ, nàng vẫn nên thành thật ngồi ăn là tốt rồi.
"Thánh vệ"
Cố Cẩm Lan ngẩn người, thánh vệ là cái gì? Chẳng qua dựa theo trí tuệ của điện hạ, chỉ cần nhìn tên nàng cũng có thể đại khái nghĩ ra được thánh vệ là gì. Phụ hoàng nàng, đã nhận ra được điều gì sao? Rốt cuộc bọn họ đã bị theo dõi bao lâu rồi?
Cố Cẩm Lan không thể không tức giận, nhưng nàng biết thời điểm này không phải lúc để nàng như vậy. Thanh Huyền đạo nhân buông chén rượu, liếc nhìn Cố Cẩm Lan một cái: "Vĩnh An, ngươi đã nghĩ xong rồi? Thân mình phò mã gia yếu kém, không thể sinh con, nếu phụ hoàng biết được tình hình thực tế, chỉ sợ các ngươi phải rời bỏ nhau."
Cố Cẩm Lan ngầm hiểu, nàng bắt đầu giả bộ ưu thương: "Cuộc đời này Vĩnh An chỉ ái mộ một mình phò mã, nếu phụ hoàng biết tình hình thực tế mà hạ thánh chỉ khiến chúng ta rời bỏ nhau, đồ nhi cũng không biết nên làm sao."
"Ngươi, đứa nhỏ này, Đại Tề đầy thanh niên tuấn tài, bọn họ nhiều đếm không xuể, ngươi vì sao phải bướng bỉnh như vậy?"
Editor: Ngại quá, xin lỗi mọi người, mấy ngày nay mùa World Cup nên cứ phải căng mắt ra xem suýt quên luôn đồng bọn, mình sẽ cố gắng nhé:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT