Mai Bạch Vũ nghe họ nói như vậy, cười càng thêm vui vẻ. Tiểu nhị nhìn hai người họ vào cửa lập tức chào đón: "Hai vị mời vào trong, ăn cơm hay là ở trọ?"

"Tiểu nhị, cho một gian phòng hảo hạn, mang các món ăn ngon nhất của các ngươi bưng lên đó."

"Được rồi, khách quan, ngài đi theo ta."

Theo tiểu nhị vào trong, Lưu dục mới đột nhiên phát hiện chỉ có một phòng.

"Một phòng thôi hả?"

"Đúng vậy, sao, ngươi và ta đều là nữ, ta không sợ thì ngươi sợ cái gì?"

"Hả, nhưng mà, như vậy có thể hay không?"

"Được rồi, không có việc gì, nói cứ giống như ta sẽ ăn ngươi không bằng."

Chờ một lát sau đồ ăn liền được bưng đến, Mai Bạch Vũ thỏa mãn ngồi ở một bên, ăn từng chút một, nàng chỉ chăm chú nhìn Lưu Dục càn quét đồ ăn.

"Ngươi vì sao không ăn?"

"Ta đang ăn, ngươi không cần xem chừng ta."

"Ăn xong về phủ đi, dù sao cũng rất gần."

"Ăn xong tắm rửa một cái, nằm nghỉ trên giường, bộ ngươi còn có khí lực để di chuyển sao?"

"Nói cũng đúng, quá mệt đi, mấy bước ta cũng không muốn đi."

"Chính là như vậy đấy, ăn xong cứ ngủ một giấc cho tốt, ngày mai lại đi qua phủ. Ta đã thay ngươi an bài rồi, hôm nay không cần nôn nóng."

"Được, ngày mai đi, dù sao về sau cũng là chuỗi ngày tự do." Nói tới đây Lưu Dục lại không vui, nàng cúi đầu dùng bữa.

Cố Hoằng lúc này ngồi ở đại sảnh, nhìn các tướng lãnh ở dưới: "Các vị tướng quân, các ngươi đều là những lão tướng có kinh nghiêm sa trường của lão vương gia, việc hành quân chiến tranh thì bổn vương không bằng các ngươi. Hôm nay ngồi chỉ huy cũng là bất đắc dĩ, cho nên việc công kích kinh thành, mọi người đều thương nghị chung cho ra kết quả, sau khi nhất trí với nhau việc điều binh khiển tướng thì báo cho bổn vương biết là được. Bổn vương sẽ không phát biểu ý kiến gì."

Các tướng lĩnh ở dưới đều thể hiện sự vừa lòng ra mặt, trong tất cả hoàng tử công chúa, chỉ còn lại Ninh vương Cố Hoằng và Vĩnh An công chúa Cố Cẩm Lan sống sót. Bọn họ là nhất mẫu đồng bào, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau ngôi vị Hoàng đế sẽ thuộc về Cố Hoằng. Bọn tướng họ mới nãy còn sợ hãi vì Cố Hoằng không hiểu việc hành quân chiến tranh mà chỉ vì binh quyền cùng công lao, lại có thể ngồi trên đầu chỉ huy họ, nay nghe Cố Hoằng nói như vậy, họ cảm thấy Ninh vương là một vị hoàng tử có lí lẽ.

Phó tướng đứng ra ôm quyền nói: "Ninh vương điện hạ, mạt tướng đã thương thảo xong đối sách, nếu điện hạ cho phép, mạt tướng liền cáo lui đi bố trí việc công thành. Nhóm mạt tướng đảm bảo trong vòng hai ngày sẽ chiếm lại được Hoàng cung."

"Được được được, vậy bổn vương liền dựa vào chư vị tướng quân."

Cố Hoằng nói xong, nhìn các tướng lãnh ở dưới đều tự mình vội vàng lui ra an bài, hắn cũng không giúp được gì liền đi tìm Cố Cẩm Lan và Lưu Dục. Lúc hắn đẩy cửa phòng Lưu Dục ra, căn phòng ngay ngắn chỉnh tề lại không có một bóng người, hắn vội vàng chạy tới phòng Cố Cẩm Lan: "Muội muội, muội muội, muội phu đâu rồi?"

Cố Cẩm Lan nhìn thấy Cố Hoằng chạy như bay đến đẩy cửa phòng nàng ra cũng không thèm giật mình, nàng im lặng như cũ xem cuốn sách đang cầm trên tay: "Phò mã đi nơi khác dưỡng thương rồi."

"Đi nơi khác? Nơi nào?"

"Không biết!"

Cố Hoằng đi đến ngồi xuống, rót một ly trà cho mình, lại đoạt cuốn sách mà Cố Cẩm Lan đang cầm trên tay.

Hắn dĩ nhiên sẽ không tin lí do nói cho có của Cố Cẩm Lan, nàng như thế nào lại nói Lưu Dục đi nơi khác dưỡng thương chứ. Lúc này kinh thành cũng không an toàn, ở lại phòng thành doanh mới là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng Cố Hướng chỉ muốn chiếm Hoàng cung, đem binh lực bố trí ở đó, chiến hỏa cũng không thể lan đến địa phương khác, nhưng Lưu Dục là cháu trai của Trấn Nam vương, lại là phò mã của Cố Cẩm Lan, phòng thành doanh này lại là địa bàn của Trấn Nam vương Lưu Thận, nếu như hắn ở ngoài, không những nguy hiểm hơn mà còn có thể gặp chuyện không may.

"Muội muội, ngươi đừng có tiếp tục gạt ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Cẩm Lan không trả lời hắn, mà hỏi lại một câu: "Ngươi cảm thấy Lưu Dục là người như thế nào?"

"Muội phu hả? Có tài, cũng không tham lam quyền thế, con người đơn thuần, lại một lòng một dạ quan tâm muội muội, nếu đem muội muội giao cho hắn, ta thực yên tâm. Ngươi như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?"

Cố Cẩm Lan nghe Cố Hoằng đánh giá Lưu Dục như vậy, cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là có một ít chuyện náo loạn xảy ra, hắn đi huyện Phong xem ruộng đất với tửu lâu mà hắn đã mua."

Cố Hoằng dĩ nhiên cũng không tin những lời này của Cố Cẩm Lan, tuy rằng bình thường Lưu Dục trông cứ cà lơ phất phơ, nhưng đối với sự việc hắn quan tâm thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý, hắn lại là người ổn trọng chu toàn, cho dù hai người giận nhau cũng sẽ không vì vậy mà chạy đến nơi khác.

"Muội muội, nay toàn bộ huyết mạch của Hoàng thất Đại Tề chỉ còn ngươi với ta, chúng ta lại là nhất mẫu đồng bào. Có cái gì mà ngươi không thể nói với ta? Hoàng thất đã phức tạp, khó tìm được người thật lòng, muội muội, ngươi không nên do dự mà bỏ qua hắn."

Cố Cẩm Lan nghe đến đó liền cau mày, lẳng lặng ngồi, thật lâu không nói được lời nào. Nàng đã nghĩ thông suốt chuyện Lưu Dục, vì vậy những bước kế tiếp nàng phải hành động thật cẩn thận. Một khi thân phận của Lưu Dục bị người khác phát hiện, cho dù nàng là công chúa duy nhất của Đại Tề, Cảnh đế cùng các đại thần cũng sẽ không bỏ qua cho Lưu Dục.

Cố Hoằng với nàng là nhất mẫu đồng bào, không sai, nhưng thân phận của Lưu Dục là chuyện quan trọng, cho dù đối mặt với Cố Hoằng, nàng cũng muốn suy xét nhiều lần, cẩn thận hơn. Dù sao chuyện này đối với sự uy nghiêm của Hoàng gia, mặt mũi của Hoàng thất hay đối với nàng đều là sự đả kích lớn. Nàng thân là công chúa, nàng không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, tất nhiên nàng cũng không cần gánh vác trách nhiệm gì. Nàng bây giờ sẽ không vì Đại Tề mà hi sinh hạnh phúc của chính nàng.

Nghĩ thật lâu nàng mới nói với Cố Hoằng: "Nếu, ta với Lưu Dục không thể có con, ngươi nghĩ như thế nào?"

"Chuyện này? Không có con không phải là việc mà Lưu gia nên lo lắng sao? Muội muội bây giờ là công chúa duy nhất của Đại Tề, có ta ở đây, cho dù các ngươi không có con, ta cũng sẽ bảo vệ muội muội chu toàn. Chỉ là Trấn Nam vương phủ sẽ tuyệt tự rồi."

Cố Cẩm Lan nghe thấy Cố Hoằng nói như vậy, nàng như được nhắc nhở. Không sai, Hoàng thất Đại Tề sẽ không bởi vì nàng không có con mà làm ảnh hưởng đến nàng, nhưng nếu Lưu Dục không có con, Trấn Nam vương phủ coi như không có người kế vị sau này, nàng tựa vào ghế, trong lòng tràn đầy sự mệt mỏi. Nàng nhắm mắt lại, không nói gì, vấn đề như vậy nên làm sao?

Cố Hoằng thấy vậy liền sốt ruột: "Muội muội, ngươi đã thành thân với Lưu Dục hơn nửa năm, hiện tại ngươi lại hỏi như vậy, có phải vì vấn đề này nên Lưu Dục mới không để ý tới ngươi không? Nếu là như vậy, ta sẽ phái binh bắt hắn về đây."

"Ngươi đừng có làm bậy, không phải là như vậy."

"Vậy rốt cuộc là như thế nào, muội muội của ta, ngươi nói đi mà."

Cố Cẩm Lan lại không nói tiếp, nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, nâng ly trà lên thổi thổi, uống một ngụm xong mới nói: "Nghe nói tình cảm giữa Trường Bình với Lý Phong cũng không tốt lắm, Trường Bình lại nuôi mấy nữ nhân ở trong phủ, đặt ở trong phòng nàng, ngươi có nghe được việc này không?"

Cố Hoằng trừng to mắt: "Muội muội, ngươi, đừng nói ngươi cũng muốn nuôi dưỡng vài người ở trong phủ nha. Chúng ta tuy xuất thân tôn quý, bất luận dưỡng nam hay nữ trong phủ thì cũng không ai dám nói gì. Nhưng mà nếu muội muội làm như vậy, bên phía muội phu...không phải không tốt lắm hay sao?"

Cố Cẩm Lan nghe trọng điểm trong lời nói của Cố Hoằng, dưỡng nam hay nữ đều không quan trọng, nàng cười cười, hỏi lại một câu: "Có gì không thể chứ? Trường Bình dưỡng được thì ta không thể dưỡng sao?"

"Này, chuyện này không phải là chuyện lớn, nhưng nếu Trấn Nam vương biết, chỉ sợ mất hết mặt mũi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play