Lưu Dục mở mắt ra, nhìn Mai Bạch Vũ một cách ngạc nhiên, tại sao đã biết sự thật mà nàng vẫn không bị kinh sợ?

Mai Bạch Vũ đắp chăn lại cho Lưu Dục, lời nói ra mang theo một chút dịu dàng: "Điện hạ của ngươi không cần ngươi thì vẫn còn có ta, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Lưu Dục mở miệng có chút khó khăn: "Được, ngươi phải bảo trọng."

Cố Cẩm Lan đứng một bên nghe vậy liền cảm thấy phẫn nộ, nàng còn chưa lên tiếng, hai người kia cũng không thèm ngó ngàng đến nàng sao? Nàng giờ phút này không hiểu tại sao bản thân mình lại tức giận nữa, trong tiềm thức, nàng nghĩ Lưu Dục là phò mã của nàng, nàng đã muốn thừa nhận nàng. Đương nhiên bây giờ nàng thật sự vẫn rất tức giận vì bị lừa gạt, nàng không có thời gian đi nghĩ chuyện khác.

"Phò mã nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bổn cung lại đến thăm ngươi." Nói xong Cố Cẩm Lan quay đầu đi mất, nàng bây giờ sẽ không chấp nhận ở cùng phòng với Lưu Dục.

Lưu Dục cảm thấy vừa mệt mỏi vừa thất vọng, phần lớn là đau lòng. Nàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ say, trong mộng, thân ảnh Cố Cẩm Lan cứ ùn ùn kéo đến.

Cố Hoằng thấy Cố Cẩm Lan đi ra liền hỏi: "Muội muội, thương thế của muội phu thế nào rồi?"

"Để nàng nghỉ ngơi, đừng cho những người không liên quan đến quấy rầy."

"Muội muội, tại sao ta thấy sắc mặt ngươi không tốt vậy?"

"Không có gì, có thể do quá mệt mỏi." Giờ phút này quần áo trên người Cố Cẩm Lan vẫn chưa được thay đổi.

"Đúng nha, xem đầu óc ta đi, muội muội nhanh đi nghỉ ngơi, sự tình tiếp theo cứ giao cho ta cùng phó tướng đi."

Cố Cẩm Lan cũng không nhiều lời thêm, một mình nàng đi vào gian phòng kế bên, thay xong quần áo nhưng lòng nàng vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Cố Hoằng viết một phong thư nói rõ tình huống ở kinh thành hiện tại, lại đóng con dấu của phòng thành doanh, sau đó để người ra roi thúc ngựa chạy đến Cam Lãnh. Chuyện này tất nhiên trước tiên phải báo cho Cảnh đế biết, vô luận Cố Hướng có làm gì thì Cố Hoằng hắn đều không thể tự thân giải quyết vào lúc này. Nếu giờ Cố Hướng chết, chỉ có Cố Hoằng sống sót, hắn sẽ không còn đường nào chối cãi. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là ngồi chờ, may mắn hiện tại phòng thành doanh có năm vạn binh mã, trong tay Cố Hướng chỉ có hai đến ba vạn, Cố Hướng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cố Hoằng biết nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Cố Hướng sẽ không bay nhảy được trong vài ngày tới.

Vì Lưu Dục cách ba ngày mới cần thay băng, Cố Cẩm Lan cũng không cần phải nhúng tay vào, nàng mỗi ngày chỉ đến một lần, ân cần thăm hỏi vài câu liền rời khỏi. Mai Bạch Vũ lại trái ngược hoàn toàn, nàng ở lại bên cạnh Lưu Dục, hết đổi băng lại đến chăm sóc hết lòng. Cố Cẩm Lan lúc này vừa mới đến cửa phòng liền nghe các nàng đang trò chuyện với nhau, nàng cũng không đẩy cửa, tiếp tục đứng nghe ngóng.

Lưu Dục tựa lưng vào gối: "Đã sáu ngày trôi qua rồi, bên ngoài có truyền đến tin tức gì không?"

Mai Bạch Vũ thổi bát súp trong tay, nàng cố ý sai người của Thiết Huyết đoàn mang dược liệu trân quý đến đây, hiện tại không phải ở trong cung nên tất nhiên không có nhiều thuốc bổ. Nàng có chút tức giận: "Ngươi đã như vậy rồi còn không dưỡng thương cho tốt, điện hạ của ngươi đã không muốn ngươi, ngươi vì sao phải quan tâm đến nàng như vậy chứ?"

Lưu Dục thở dài, giọng điệu mang theo chút cô đơn: "Ta cũng không muốn như vậy, chỉ là trong lòng luôn không nhịn được mà nghĩ đến nàng. Ta và phủ Trấn Nam vương đã phạm vào tội khi quân, điện hạ không nói ra ngoài đã là ân huệ lớn đối với ta, ta còn có thể yêu cầu thêm chuyện gì?"

"Ngươi tính xử lý chuyện này như thế nào? Vẫn kéo dài như vậy không phải là biện pháp tốt."

"Ngươi thấy được mà, điện hạ căn bản không thèm để ý đến ta, nay có thể bảo vệ phủ Trấn Nam vương đã là kết cục tốt rồi. Ta còn có thể làm gì? Phò mã gia chỉ có thể trong lúc quân phản loạn trỗi dậy mà bất hạnh bỏ mình thôi."

"Nói như vậy ngươi tính rút lui khỏi mọi chuyện? Mặc kệ điện hạ của ngươi sao?"

"Ta thích điện hạ là việc của ta, ta không thể vì bản thân thích nàng liền đem nàng kéo xuống nước cùng ta. Nàng đáng giá được người khác tốt hơn ta yêu nàng, sau đó lại sinh thêm một đứa trai một đứa gái, ở trong cung sống cùng người đó hết đời."

Cố Cẩm Lan ở ngoài cửa nghe vậy rất tức giận, Lưu Dục, ngươi đã lừa gạt ta, bây giờ nghĩ muốn rút lui là việc không dễ dàng như ngươi nói. Điện hạ của chúng ta rốt cuộc cũng không thèm nghĩ lại nàng vì cái gì mà tức giận, không vạch trần bản chất của Lưu Dục, còn không để nàng đi, lại đối với nàng xa cách.

"Những thứ ngươi muốn mua ta đều đã chuẩn bị tốt rồi, dựa vào tình huống tại kinh thành hiện tại, Cố Hướng sớm hay muộn cũng bị dẹp loạn. Binh mã trong tay hắn không thể giao đấu chính diện với binh mã phòng thành doanh. Cố Hoằng còn sống, Đại Tề sẽ không rơi vào tay của Cố Hướng. Chờ chiến sự ở Cam Lãnh ổn định một chút, Cảnh đế quay về là lúc chuỗi ngày lành của Cố Hướng chấm dứt."

"Miệng vết thương đã tốt hơn nhiều rồi, chờ thêm vài ngày nữa ta sẽ chào từ biệt điện hạ."

"Đi cũng tốt, triều đình là loại địa phương nhiều thị phi, đó không phải là nơi thích hợp với ngươi. Ngươi muốn hướng đến tự do, lại muốn kiểu sinh hoạt điền viên, lần này có thể thoát ra cũng không phải là việc xấu."

"Ta có lỗi với điện hạ."

Mai Bạch Vũ buông bát súp trong tay, nàng biết Cố Cẩm Lan đang đứng ở bên ngoài nhưng vẫn nói: " Ngươi vì sao có lỗi với nàng? Đám hỏi của phủ Trấn Nam vương cùng Hoàng thất chẳng qua để củng cố binh quyền cùng vị trí của Thái tử, cũng không phải nàng thích ngươi nên các ngươi mới thành thân với nhau. Nay Thái tử không còn sống, Hoàng thất chỉ còn Cố Hướng và Cố Hoằng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần Cố Hoằng không mưu phản, ngôi vị Hoàng đế tất nhiên thuộc về hắn, đám hỏi này liền mất đi ý nghĩa của nó. Ngươi thích nàng, yêu nàng là việc của ngươi, chuyện ngươi lừa nàng thì ngươi cũng đem tính mạng mình ra trả rồi, ngươi còn gì để có lỗi với nàng?"

Lưu Dục nghe vậy hơi bị thuyết phục, chẳng lẽ không phải vì nàng lừa gạt điện hạ nên nàng mới cảm thấy có lỗi sao? Thế nhưng Mai Bạch Vũ nói nàng cũng cảm thấy có lý. Cố Cẩm Lan đứng ngoài cửa yên lặng, nàng hiểu được ý tứ của Mai Bạch Vũ rồi.

"Nhưng mà điện hạ có thể thả ta đi không?"

"Nàng không vạch trần bản chất của ngươi, lưu giữ ngươi để sử dụng vào mục đích gì? Ngươi sống thì phò mã của nàng chỉ có thể là ngươi."

Lưu Dục nhắm mắt lại: "Một khi đã như vậy, vì điện hạ, ta sẽ sớm rời đi."

Mai Bạch Vũ cầm tay Lưu Dục: "Ngươi còn có ta."

Lưu Dục dĩ nhiên biết ý của Mai Bạch Vũ: "Chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu, ngươi không cần vì ta mà đánh mất thanh xuân."

"Thời điểm ta gặp ngươi thì ngươi đã là phò mã, ta không có biện pháp tranh giành cùng Cố Cẩm Lan, ta cũng không giành nổi với nàng. Hiện nay ngươi một lần nữa có được tự do, ta mặc kệ, người mà ta nhìn trúng, từ đầu đến cuối đều là một người."

"Ta chỉ có thể xem ngươi là tỷ tỷ, ngươi đã biết sự thật, tội gì phải cố chấp như vậy? Ta tin ngươi sẽ gặp người thích hợp với ngươi, quan tâm ngươi hơn ta, thương ngươi nữa. Người ấy còn có thể giúp ngươi chia sẻ, mà không giống ta đi làm phiền ngươi khiến ngươi phải bận tâm."

"Ta thích như vậy đấy, ta biết hiện tại trong lòng ngươi chỉ có một mình Cố Cẩm Lan, chỉ cần ngươi không còn là phò mã, ta có nhiều thời gian để chờ ngươi."

Lưu Dục thật sự không thể nói lại nên nói sang chuyện khác: "Điền trang của ta ngươi mua ở nơi nào?"

"Cũng không có xa lắm, cách nơi này một trăm dặm. Ta sợ mua ở nơi xa quá thì sẽ rất hoang vắng, đó là một huyện nhỏ, tri huyện là người của Thiết Huyết đoàn. Ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt rồi, cứ yên tâm."

Cố Cẩm Lan lúc này thật sự tức giận đến cực điểm, đây là lúc hai người kia thương lượng việc song túc song phi (chỉ cặp đôi yêu nhau say đắm không phân ly) sao? Nàng không đẩy cửa bước vào mà xoay người rời khỏi. Mai Bạch Vũ nghe được tiếng bước chân, nàng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cười chỉnh sửa quần áo giúp Lưu Dục: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, dưỡng thương mới là việc chính. Chờ ngươi khỏe lại ta dẫn ngươi đi xem điền trang của ngươi, về sau ngươi chính là Lưu viên ngoại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play