Tưởng Duệ không phải là người ngu ngốc, hắn tuy rằng ăn chơi trác táng nhưng cũng biết có những lời không nên nói ra. Nghe được Vĩnh An công chúa hỏi như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, hắn phải nhìn về phía Tưởng Lâm. Tưởng Lâm giờ phút này giận dữ đến cực điểm, hận không thể lao xuống đá hắn ba cái.
Cố Cẩm Lan thấy Tưởng Duệ không trả lời cũng không nóng nảy, bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhìn Trịnh Trung: "Ngươi là Trịnh Trung?"
Trịnh Trung quỳ xuống: "Mạt tướng là phó tướng của tả vệ doanh tại Cam Lãnh, khấu kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, khấu kiến phò mã gia."
"Đứng lên nói, người này nếu là do ngươi mang đến, nói vậy ngươi cũng biết rõ nội tình. Ngươi nói một chút cho bổn cung cùng chư vị đại nhân ngồi đây nghe."
Cố Cẩm Lan hơi nghiêng người đến gần Lưu Dục: "Phò mã, chỉ được nhìn, không được nói."
"Điện hạ, ta biết rồi, ngươi còn cố ý dặn dò lại, ta không phải ngu ngốc."
"Bổn cung không tin ngươi, sợ ngươi giả vờ ngớ ngẩn."
Lưu Dục: "...."
Trịnh Trung đứng lên: "Hồi bẩm điện hạ, Trấn Bắc đại tướng quân của chúng ta, đóng giữ tại biên cương Cam Lãnh nhiều năm. Vốn nên vì nước tận trung làm việc cho Hoàng thượng, hắn lại khi quân phạm thượng, vụng trộm sinh con với một nữ nhân Hung Nô, con của hắn là đứa con mà hôm nay hắn muốn thu nhận làm nghĩa tử. Mạt tướng trong một lần ra ngoài làm việc, vô ý nghe được chuyện này, nhưng lúc đó cũng không dám xác định. Mấy ngày hôm trước nghe nói hắn muốn tổ chức yến hội nhận con, mạt tướng mới xác thực được việc này, cho nên mấy ngày nay mạt tướng liều chết vào kinh bẩm báo."
Tưởng Lâm tức giận, phất tay hất đổ một bàn, đẩy ra thị vệ đứng phía sau hắn, rút ra bội đao, bước xa đến vọt tới trước mặt Trịnh Trung: "Vô liêm sỉ, ngươi cũng dám nói xấu bản tướng quân sao?"
Nói xong Tưởng Lâm liền bổ đao về phía Trịnh Trung, Trịnh Trung lập tức né tránh, thế nhưng thanh đao vẫn cắt một đường trên cánh tay của hắn, nhất thời nơi đó phun ra rất nhiều máu.
Cố Cẩm Lan ở phía trên nhìn thấy Trịnh Trung bị thương, khẽ cười, nhìn thị vệ phủ công chúa một cái, ý muốn bọn hắn đi ngăn cản. Bốn thị vệ phi thân tiến lên đoạt được đao của Tưởng Lâm, áp hắn đứng sang một bên.
Dương Phong đứng lên hét lớn: "Tưởng Lâm lớn mật, ngươi dám hành hung ngay trước mặt công chúa điện hạ."
Cố Cẩm Lan khoát tay, thị vệ đứng hai bên buông Tưởng Lâm ra, dù sao lúc này hắn vẫn là Trấn Bắc tướng quân. Tưởng Duệ cùng với mẹ hắn chưa từng gặp qua tình huống nghiêm trọng như vậy, cả hai đều bị dọa đến ngây ngốc, một lời cũng nói không được.
Trái lại Trình Dao vội vàng đi đến, quỳ xuống trước mặt Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, thật oan uổng, tướng quân như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định có người bất mãn với hắn, vu hãm tướng quân nhà chúng ta."
"Phu nhân không cần sợ hãi, việc này không nhỏ, bổn cung nhất định bẩm báo phụ hoàng. Bổn cung tin tưởng phụ hoàng tự có quyết định của mình, sẽ không oan uổng tướng quân."
Trình Dao cũng không nói tiếp, nhìn về hướng mẹ con Tưởng Duệ nói: "Khai mau, tiện nhân kia, ngươi làm sao vào được kinh thành?"
Hàn Liễu Nhi đứng ở một bên nơm nớp lo sợ: "Là có người đem ta đến phủ công chúa."
Tưởng Lâm cùng Trình dao nghe vậy, trong lòng đã hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay nhất định do vị thiếu nữ đang yên tĩnh ngồi uống trà ở đằng kia an bài.
Trịnh Trung cũng là người thông minh, tiến lên nói: "Là mạt tướng đem nàng đưa đến phủ công chúa, mạt tướng mang theo người này sợ bị đuổi giết, nhân chứng nếu không có, mạt tướng không giải thích được với ai. May mắn điện hạ thương xót, người cũng không truy vấn mạt tướng đã gây ra chuyện gì, đã vậy còn thay mạt tướng chăm sóc người này."
Đại thần ở phía dưới nghe vậy đều khe khẽ nói: "Nga, hóa ra là như vậy."
"Ta đã nói điện hạ như thế nào sẽ là người có tâm cơ như vậy."
"Điện hạ đã quá khoan dung rồi."
"Trịnh tướng quân không cần đa lễ, bổn cung cũng không làm gì." Nàng lại quay đầu nhìn Tưởng Lâm: "Tưởng tướng quân, bất luận việc này là giả hay thật, ngươi vẫn thương tổn đến Trịnh tướng quân, chuyện này vẫn nên tính một chút. Bổn cung đã sai người đi bẩm báo phụ hoàng, phụ hoàng hạ chỉ những người này, một người cũng không được thiếu tay hay chân."
Cố Cẩm Lan cũng không có phái thị vệ phủ công chúa ra mặt, nếu một đống thị vệ tiến đến, như vậy giống như nàng có chuẩn bị trước khi đến đây, tuy rằng nàng thật sự làm như vậy. Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục yên ổn ngồi ở phía trên uống trà, người phía dưới, những ai không liên quan đến chuyện này cũng không gấp gáp làm gì. Thậm chí một đám quan văn ngồi một bên còn vui vẻ ra mặt.
Từ xưa văn võ không hợp nhau, đó là chân lý, huống chi hiện tại biên cảnh không yên ổn, Đại Tề liền trọng dụng quan võ. Một đám bọn họ mừng rỡ xem Trấn Bắc tướng quân một thời uy danh hiển hách, làm ra chuyện lớn như vậy coi như xong. Tưởng Lâm với Trình Dao gấp như kiến bò trong chảo nóng, muốn truyền tin đến Thành vương và Quyên quý phi, nhưng chẳng làm được gì, không ai có thể bước ra khỏi đại sảnh này. Hai vị đang ngồi phía trên vẫn luôn quan sát họ chằm chằm.
Cảnh đế nghe người quỳ ở dưới bẩm báo, tâm tình liền vui vẻ, đúng là ông trời có mắt. Mấy ngày trước còn đang buồn lo, đại doanh Mạc Bắc đã gần trở thành quân đội của riêng Tưởng gia, binh linh chỉ biết Trấc Bắc tướng quân, không biết Hoàng đế Đại Tề. Hiện nay Trấc Bắc tướng quân đã xảy ra chuyện, hắn lập tức hạ chỉ cho ngự lâm quân tiếp quản phủ tướng quân. Sau đó hắn lại nghe được Vĩnh An chiếu cố nữ nhân Hung Nô kia liền nhíu mày, việc này có liên quan đến Vĩnh An sao? Hắn quay đầu nhìn thái giám tổng quan đứng bên cạnh: "Thẩm nương, ngươi nói xem, vì sao người này cố tình được đưa vào phủ Vĩnh An?"
"Hồi bẩm bệ hạ, có lẽ do điện hạ là công chúa, không phải là hoàng từ. Nếu vào trong phủ của điện hạ, người khác cũng không dám vào phủ, có lẽ là như vậy?"
Thẩm Lương lúc này hơi cúi người, vẫn là biểu tình cung kính.
"Ân, lời này cũng có mấy phần đạo lý. Chẳng qua nếu do một tay Vĩnh An sắp đặt, trẫm cũng không sợ. Nàng là người giống trẫm nhất, đáng tiếc lại sinh ra làm nữ nhi, trẫm mặc kệ nàng là vì thái tử hay vì Đại Tề, việc này nàng cũng đã thay trẫm giải quyết mối họa trong lòng."
Cảnh đế hành động tất nhiên rất nhanh, không đến nửa canh giờ, ngự lâm quân đã bao vây phủ Trấc Bắc tướng quân. Phó thống lĩnh ngự lâm quân Hà Chí Quân vào cửa, ôm quyền quỳ xuống: "Mạt Tướng Hà Chí Quân, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, phò mã gia."
Lưu Dục chỉ có chức phò mã đô úy tứ phẩm, quan hàm không cao bằng Hà Chí Quân, nhưng nàng dựa hơi Cố Cẩm Lan nên mỗi lần người khác bái xong điện hạ đều phải thêm một câu phò mã gia...
"Hà thống lĩnh đứng lên đi, nếu phụ hoàng đã phải ngươi đến, bổn cung có thể hồi phủ rồi."
"Không dám làm phiền điện hạ, mạt tướng cung tiễn điện hạ."
Đại thần đang ngồi cũng đều đứng dậy: "Cung tiễn điện hạ."
Lưu Dục cũng đứng dậy đi theo Cố Cẩm Lan, chậm rãi đi ra khỏi phủ tướng quân.
Ra khỏi cửa phủ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, phủ tướng quân này rộng lớn như vậy.
"Điện hạ, chỉ sợ ngày mai liền không còn Trấc Bắc phủ tướng quân."
"Như thế nào, phò mã, ngươi luyến tiếc sao?"
"Hả, không phải, ta chỉ đang nghĩ, nếu xét nhà mà để ta ra tay thì tốt rồi, dù sao đó cũng là chức quan béo bở."
"Phò mã, đừng có mơ tưởng nữa, ngươi tốt xấu cũng là Hoàng thân quốc thích, đừng tham tiền cả ngày như vậy."
"Điện hạ, có thể ngại có nhiều bạc sao? Ai ngại có nhiều tiền thì cho ta đi."
"Phò mã, việc xét nhà, nếu ngươi thật muốn cũng chưa chắc không thể."
"Tưởng Lâm thân là Trấc Bắc tướng quân, gia nghiệp lớn vô cùng, nếu xét nhà không biết có bao nhiêu vật lạ à nha."
"Còn chưa biết phụ hoàng sẽ xử lý như thế nào, ngươi chỉ biết xét nhà, tham tiền."
Lưu Dục kéo tay Cố Cẩm Lan: "Chúng ta về phủ trước, ăn trái cây, tin tức ở trong cung khẳng định mẫu hậu sẽ nói cho chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT