Cố Cẩm Lan cũng không né tránh đạo sĩ kia, nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, nhi thần đến đây đón người về phủ ở mấy ngày."

Huệ Văn Hoàng hậu nghe vậy liền cảm thấy kinh ngạc: "Việc này ngươi đã nói cho phụ hoàng chưa?"

"Mậu hậu yên tâm, nhi thần vừa đi thỉnh ý chỉ của phụ hoàng xong."

Huệ Văn Hoàng hậu có thể ngồi vững vị trí mẫu nghi thiên hạ thì nàng tất nhiên cũng không phải người tầm thường. Nàng vẫy lui đám người hầu, đạo sĩ kia cũng cung kính khom người chuẩn bị đi xuống nhưng Cố Cẩm Lan lại nói: "Sư huynh, ngươi không phải người ngoài, không cần kiêng dè."

"Hoàng nhi, các ngươi quen biết nhau sao?"

"Vâng, mẫu hậu, hắn là sư huynh của nhi thần."

"Bổn cung vậy mà quên mất quốc sư từng dạy dỗ ngươi, đạo trưởng, mời ngồi."

Huệ Văn Hoàng hậu xoa xoa huyệt thái dương: "Lần này Hoàng nhi tiến cung là do quyết định xong rồi sao?"

Nữ nhi của nàng dĩ nhiên nàng hiểu rõ, Cố Cẩm Lan là người làm việc luôn kiên định, sự việc nàng đã hạ quyết tâm muốn làm thì sẽ không có ai có thể ngăn cản. Trừ phi người kia là phò mã của nàng, nhưng bây giờ người kia cũng không còn nữa.

"Mẫu hậu, nhi thần không muốn dài dòng, tính mạng của nhi thần và Ngũ ca được quyết định trong khoảng thời gian này."

"Phụ hoàng của ngươi quả thật đã già đi, nếu ngươi đã quyết thì bổn cung sẽ theo ngươi về phủ."

"Nhi thần tạ ơn mẫu hậu."

"Ngươi là nữ nhi ruột thịt của bổn cung, nay phò mã gặp chuyện thì vẫn còn bổn cung và Ngũ ca, ngươi không nên bi thương quá độ."

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết chừng mực."

Huệ Văn Hoàng hậu thở dài một hơi liền đứng lên thay trang phục.

"Sư huynh, thân thể phụ hoàng ta hiện nay như thế nào rồi?"

"Thân thể bệ hạ nhìn bên ngoài thì thấy khỏe mạnh nhưng bên trong đã hao mòn, nếu tĩnh dưỡng vài năm vẫn còn có cơ hội tốt lên."

"Sư huynh cảm thấy phụ hoàng sẽ tĩnh dưỡng sao?"

Đạo sĩ kia cười cười: "Bệ hạ tất nhiên sẽ không."

"Dựa vào trạng thái trước mắt thì phụ hoàng còn kéo dài được bao lâu?"

Đạo sĩ trầm ngâm một lát: "Cứ như vậy thì cùng lắm được hai năm."

"Hai năm sao? Chừng đó vẫn còn quá dài, ngươi mau chóng để phụ hoàng làm Thái Thượng Hoàng đi, để người điều trị thân thể, bảo dưỡng tuổi thọ." Thuận theo tình theo lý thì Cố Cẩm Lan vẫn không muốn lấy mạng của Cảnh đế, dù sao đó cũng là phụ thân của nàng.

Cố Cẩm Lan cùng Huệ Văn Hoàng hậu trở lại phủ, sau đó nàng điều động tất cả thị vệ của phủ phò mã về phủ công chúa, chỉ chừa lại một số người để quét tước đình viện. Nàng làm vậy trên danh nghĩa xử lý tang sự của phò mã, nhưng thực tế là nàng muốn tăng mạnh sự phòng vệ của phủ công chúa.

Cố Cẩm Lan im lặng ngồi trong thư phòng, vốn nàng chỉ muốn cùng Lưu Dục yên ổn sống qua ngày, hai người cũng không muốn đi sâu vào chốn triều đình hiểm nguy kia. Nàng buông bút lông trong tay, sau đó lại cầm lên viết một lá thư cho Trấn Nam vương, tin tức này sớm muộn gì hắn cũng biết, nói sớm hơn nói chậm trễ.

Phò mã gia của chúng ta trái lại ngủ rất sâu, có lẽ do thể lực của nàng cạn kiệt, hoặc do bị nội thương nghiêm trọng, hoặc tâm trạng nàng đã được thả lỏng sau khi sống sót qua thảm kịch kia. Mặc kệ thế nào thì tối qua đến giờ nàng ngủ không biết trời trăng mây gió gì, nàng cũng không biết công chúa điện hạ của nàng giờ phút này ở kinh thành đã làm ra một quyết định lớn.

Lưu Dục sau khi đã thu thập quần áo xong, vừa muốn ra ngoài thì nghe tiếng đập cửa của Hồ Diên Phượng.

"Tiến vào đi, cửa ta vừa mới mở."

Hồ Diên Phượng đẩy cửa đi vào, nàng cười cười: "Phò mã gia, ngươi ngủ thật ngon."

Lưu Dục đổ một chén nước cho mình, uống mấy ngụm rồi hỏi lại một câu: "Phò mã không phải đã chết sao?"

Hồ Diên Phượng nghe được ý tứ trong lời nói của Lưu Dục: "Nếu phò mã gia không chết thì chúng ta làm sao có thể tránh được việc bị đuổi giết này?"

Lưu Dục đã ngủ một ngày một đêm, lại ăn phải đan dược của Hồ Diên Phượng nên nội thương đỡ hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có sức lực hẳn: "Phượng công chúa, không biết hành động lần này của ngươi là có ý gì?"

Nàng ngồi trên mép giường, cứ như vậy trực tiếp hỏi ra vấn đề chính, Hồ Diên Phượng nghĩ rằng Lưu Dục sẽ đi vòng để nói, không nghĩ đến người kia lại hỏi trắng ra như vậy, nàng lập tức đi đến trước người Lưu Dục, cúi đầu nhìn hắn: "Phò mã gia trí tuệ như vậy mà lại không biết bổn cung vì sao làm như thế ư?"

Lúc này tiểu nhị đã đem nước rửa mặt đến, lúc Hồ Diên Phượng tiến vào phòng không có đóng cửa, tiểu nhị không gõ cửa đã đi vào nói: "Khách quan, ngài..."

Hắn chưa kịp nói xong đã thấy tư thế mập mờ giữa hai người nên vội vàng lui ra ngoài.

Lưu Dục bị tiểu nhị gọi nên giật mình, theo bản năng liền muốn nắm thứ gì đó để đứng lên, vậy mà vô tình bắt trúng lấy vạt áo của Hồ Diên Phượng. Nàng không những không đứng lên được mà còn khiến cho cả hai ngã lên giường, cứ như vậy Hồ Diên Phượng liền hôn lên môi của Lưu Dục.

Cú ngã này không riêng Lưu Dục mà ngay cả Hồ Diên Phượng cũng ngây ngẩn cả người, Lưu Dục thấy thế nhanh chóng đẩy nàng ra: "Phượng công chúa, ta còn có trọng thương."

Lời này vừa nói ra khiến Hồ Diên Phượng đỏ mặt: "Nói bậy bạ, chẳng lẽ bổn cung bắt ép ngươi làm gì sao?"

Cái giường này thật đúng là hại người mà, Lưu Dục nghĩ trong lòng, dù ngươi có bắt ép ta thì ta cũng không bằng lòng đâu, trong lòng ta chỉ có mỗi Cố Cẩm Lan thôi. Nghĩ đến đây nàng lại buồn rầu, điện hạ bây giờ nhất định đã biết ta bỏ mạng rồi, nhưng không biết nàng có biết sự thật hay không. Nếu điện hạ vì việc này mà ăn không ngon ngủ không yên, bị bệnh thì làm sao bây giờ?

Lưu Dục trong lòng nghĩ Cố Cẩm Lan, còn Hồ Diên Phượng lại bận nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, trong lòng nàng lại kiên định với ý nghĩ của chính mình. Lưu Dục, Hồ Diên Phượng ta muốn ngươi. Nàng thấy Lưu Dục còn ngẩn người liền vỗ vỗ hắn: "Phò mã gia, ngươi vẫn nên thay quần áo đi, cứ mặc như vậy thì không an toàn đâu."

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tất nhiên quay về Cam Lãnh."

"Vì sao ta phải đi Cam Lãnh, muốn đi thì ta cũng sẽ đi Nam Chiếu."

Hồ Diên Phượng cười cười: "Bổn cung tốn nhiều sức lực như vậy để cứu người, cứ như vậy để ngươi đi là chuyện có thể xảy ra sao?"

Lưu Dục nghe vậy còn thành thật gật gật đầu: "Đúng là chuyện không thể xảy ra."

Hồ Diên Phượng vừa tức giận vừa buồn cười: "Ngươi không lo lắng cho sự an nguy của bản thân sao?"

"Ta không lo lắng an nguy của ta, chỉ lo cho mỗi điện hạ."

"Nàng là công chúa của Đại Tề thì có thể gặp chuyện gì không may chứ?" . Chuyên trang đọc truyện || TRUMtr uyen. c om ||

Lưu Dục liếc Hồ Diên Phượng một cái: "Ngươi thì biết cái gì, ta lười giải thích cho ngươi." Nói xong nàng liền cởi ngoại bào ra rồi tròng vào quần áo của thường dân.

Hồ Diên Phượng thấy Lưu Dục dù có mặc quần áo bình thường vẫn không che đậy được sự tuấn tú nho nhã: "Vĩnh An công chúa thật có phúc, ánh mắt của bổn cung quả nhiên không sai."

"Phượng công chúa, gia gia của ta chắc bây giờ cũng đã biết chuyện ta gặp nạn rồi. Vì vậy có thể Đại Tề sẽ đổi chủ, ngươi muốn dẫn ta đến Cam Lãnh yên lặng xem tình huống sao?"

"Phò mã gia thật thông minh, binh lực của Đại Tề hiện nay đã hao tổn nhiều, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Phượng công chúa nói thật hay, cứ như ngươi là chủ nhân của Mạc Bắc."

Lời này lại nhắc nhở Hồ Diên Phượng rằng Cam Lãnh còn có phụ hoàng và ba vị vương huynh của nàng. Chuyện phò mã không phải mỗi nàng là có thể quyết định được, nàng không muốn Lưu Dục bị thương tổn gì nhưng trước lợi ích của quốc gia, nàng không có cách nào để bảo vệ Lưu Dục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play