Cẩm Lân lên ngôi chỉ mới ba năm, phần lớn phi tử của tiên hoàng đều đã được trả tự do, muốn về nhà thì về nhà, muốn xuất giá thì xuất giá, chỉ có một số ít vô thân vô cố thì chọn ở lại trong cung. Có người vì tuổi đã cao, quen với cuộc sống trong cung; cũng có vài người vẫn còn ở độ tuổi thanh xuân, ôm chút hy vọng nhỏ nhoi sẽ lấy được sự sủng ái của tân hoàng; lại có không ít người vì đã thấy quen sự tranh đấu ghen ghét, cảm thấy ở đâu cũng như nhau, bởi vì làm phi tần của tiên hoàng sẽ không bị quấy rầy nhiều nên họ chọn ở lại. Cũng không ít số còn lại thì giống như Lý Thù Vũ và Dịch Liên An, ở hậu cung đối thực, yêu thương nương tựa lẫn nhau, không muốn tái giá.
Mùa hè nóng bức khiến người ta không tránh khỏi có chút uể oải. Đến khi sắc trời sáng choang, Lý Thù Vũ mới tỉnh lại. Người trong ngực cuộn tròn như con mèo nhỏ bởi vì động tác của nàng mà cũng mở mắt ra theo.
"Giờ gì rồi?" Dịch Liên An dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Thù Vũ hỏi.
"Giờ tỵ rồi." Lý Thù Vũ xoa đầu Dịch Liên An. Nhìn mái tóc đen mềm mại hơi rối kia, nàng nở nụ cười rồi mới nói, "Đã qua giờ ăn sáng, muốn thức dậy sao?"
Dịch Liên An lay động thân thể, chỉ cảm thấy bên hông đau nhức không dứt, không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.
Đôi mắt màu nâu sậm của Lý Thù Vũ bỗng nhiên trở nên sâu hơn, ý cười bên môi cũng thay đổi, tiến tới bên tai Dịch Liên An khẽ gọi: "Liên An."
Dịch Liên An vừa nghe thấy giọng điệu của Lý Thù Vũ, biết được nàng muốn làm gì, hoảng sợ lập tức từ trong lòng đối phương ngồi dậy, cũng không để ý nhức mỏi, vội vàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta thức dậy thôi."
Vì động tác quá mạnh của Dịch Liên An mà tấm chăn mỏng đang đắp trên người bị hất ra, lộ ra thân thể không mảnh vải che thân của cả hai, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mặt của Dịch Liên An lập tức đỏ bừng.
Lý Thù Vũ vẫn nằm trên giường, tay phải đè xuống tay trái của Dịch Liên An, ngón tay từng chút từng chút leo lên.
"Dù sao cũng không có việc gì làm, Liên An gấp cái gì? Không bằng chúng ta ôn lại bài tập tối hôm qua một chút?"
Dịch Liên An dùng sức lắc đầu: "Đừng mà...... thân thể rất mỏi."
Lý Thù Vũ làm như không nghe thấy, dùng sức kéo Dịch Liên An xuống người mình, làm cho đối phương kêu lên một tiếng, sau đó trong nháy mắt, lật người một cái, đè lên cơ thể mảnh mai của Dịch Liên An, môi đặt lên môi đối phương, làm cho Dịch Liên An chỉ có thể ú ớ mấy tiếng.
"Nhanh lắm......" Giọng nói mơ hồ từ bên môi của người kia thốt ra. Bàn tay linh hoạt dễ dàng dấy lên từng ngọn lửa.
Thân thể Dịch Liên An sớm bị Lý Thù Vũ hôn đến vô cùng nhạy cảm, chỉ chốc lát liền tan chảy ra. Khóe môi Lý Thù Vũ thoáng qua một nụ cười, ngón tay đã tiến thẳng vào, bắt đầu khuấy đảo chuyển động.
Chờ hết thảy lắng lại, Dịch Liên An đã bủn rủn đến mức không bước xuống giường nổi. Nàng còn chưa kịp mở miệng, bụng lại sôi lên ùng ục.
Dịch Liên An không nhịn được đỏ mặt, ra sức nhìn chằm chằm Lý Thù Vũ.
Lý Thù Vũ đầu hàng mà cười nói: "Được rồi, để ta đi lấy cho muội một ít thức ăn, được không?"
"Nhanh đi!" Dịch Liên An thúc giục, động cũng không muốn động.
Lý Thù Vũ không nhịn được nở nụ cười, nhẹ nhàng nhéo mặt của Dịch Liên An một cái, lúc này mới xuống giường đi ra ngoài.
Những phi tần thuộc loại "nhàn rỗi" như vậy đều ở phía tây hoàng cung, vì thế cách ngự thiện phòng ở phía đông hơi xa. Mà nàng không thích có người hầu hạ, lại thêm quan hệ đặc biệt với Dịch Liên An, tân hoàng lên ngôi không lâu sau liền phân phát không ít thị nữ đi nơi khác, ngoại trừ thỉnh thoảng định kỳ có người đến đây lấy chút y phục mang đi giặt và mỗi tháng đến phát chút ngân lượng ra, thì chỗ ở của nàng rất ít có người tới thăm. Thường ngày, việc lấy thức ăn sẽ do thái giám thân cận là Lâm Phúc phụ trách, mấy ngày nay hắn bị bệnh, Lý Thù Vũ liền cho hắn nghỉ phép năm ngày.
Tính toán khoảng cách, Lý Thù Vũ quyết định chọn đường tắt, để tránh cho người kia bị đói. Vừa xuyên qua bìa rừng, đột nhiên nàng nghe thấy phía trước truyền tới tiếng nói chuyện ở sau núi giả. Lý Thù Vũ vốn định vòng qua đường khác mà đi, bên tai lại nghe được chút chuyện.
"Chuyện xử lý công chúa bên kia, liền giao cho ngươi, làm sạch sẽ một chút."
Lông mày Lý Thù Vũ nhíu lại thật chặt. Nghe giọng nói hẳn là một nam tử trẻ tuổi. Giọng trầm thấp, hoàn toàn bất đồng với giọng the thé của thái giám.
Trong hậu cung, sao lại có giọng nói của nam nhân?
Tiếp theo một giọng nữ trẻ tuổi truyền tới: "Ta biết, yên tâm đi, chắc chắn nàng sẽ không sống qua đêm trung thu."
Lý Thù Vũ nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, nhất thời tâm thần kinh hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, ẩn mình vào bụi cây.
Nam tử nghe vậy cười lên, trong giọng nói dường như có chút ý trêu chọc: "Hảo nương tử......"
Cô gái hình như nhẹ nhàng trách móc: "Ai là nương tử của ngươi!"
"Ngươi nói ai thì là ai......" Tiếng nói của nam tử vừa dứt, tiếp theo sau núi giả truyền tới tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng xào xạc. Sau lại có giọng nữ khẽ thở dốc, nhưng lại im tiếng rất nhanh, dường như bị chặn lại.
Tinh thần Lý Thù Vũ trầm trọng mà ngồi ở đó, cho đến khi hết thảy khôi phục an tĩnh, nàng mới đứng lên, lúc này mới phát hiện bản thân đã ngồi xổm đến nửa nén hương, ánh mắt nhấp nháy. Trầm ngâm một lúc, nàng quyết định xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi đến ngự thiện phòng.
"Sao chậm vậy, đã qua một canh giờ rồi." Chờ Lý Thù Vũ trở lại Tây uyển, Dịch Liên An vẫn còn nằm trên giường, quay đầu nhìn Lý Thù Vũ đang cầm hai đĩa điểm tâm, oán giận nói.
Lý Thù Vũ không dự định nói cho Dịch Liên An đoạn đối thoại ngoài ý muốn kia, chỉ cưng chìu cười nói: "Trên đường nán lại một lúc, nào, ngồi dậy ăn chút điểm tâm đi. Lát nữa ngự thiện phòng sẽ mang thức ăn đến."
Dịch Liên An gật đầu một cái, khẽ cắn răng cố gắng ngồi dậy, khắp người tựa như sắp bị tan rã. Lý Thù Vũ nhìn thấy, bưng đĩa đi thẳng đến gần mép giường ngồi xuống: "Cứ ngồi như vậy đi. Nào, há miệng."
Dịch Liên An cười híp mắt, ngoan ngoãn "A..." một tiếng.
Lý Thù Vũ chu đáo lấy điểm tâm đút cho Dịch Liên An, trong đầu vẫn đang nhớ lại chuyện vừa rồi. Tiên hoàng lúc còn sống, chỉ có năm hoàng tử, bảy công chúa. Tiên hoàng vừa băng hà, tứ hoàng tử và thất hoàng tử liền hợp lực mưu phản, sát hại đại hoàng tử cũng tức là thái tử. Hiện nay hoàng thượng là cửu hoàng tử, lúc ấy gần mười tuổi, vốn cũng thoát không khỏi số mạng bị giết, nhưng cuối cùng nhờ có sự nâng đở của Trường Phượng công chúa mà bất ngờ trở thành hoàng đế.
Còn tam hoàng tử, bởi vì không màng danh lợi, tiêu dao bên ngoài nên tránh được một kiếp, hiện nay được cấp phủ đệ ở thành Trường An, và được phong làm Bình An Hầu. Còn các công chúa, ngoại trừ năm người đã gả đi, bây giờ mỗi người đều có phủ đệ ở bên ngoài cung. Còn lại hai người, một là Trường Phượng công chúa, người còn lại chỉ mới chín tuổi là Minh Châu công chúa. Theo lời nói kia, người mà chúng muốn giải quyết chắc chắn là Trường Phượng công chúa. Ai cũng biết, Trường Phượng công chúa có danh vọng rất cao trong triều đình, đương kim thánh thượng rất nể trọng người hoàng tỷ này, có thể nói hắn làm được hoàng đế là do có được sự trợ giúp này. Bí mật động trời như vậy, càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Nàng không ngờ bản thân lại bị quấn vào vũng nước xoáy này, thật không biết là phúc hay họa.
Ngày trôi qua rất nhanh, sự kiện kia cũng bị Lý Thù Vũ cố tình ném qua một bên. Kể từ khi tiên hoàng băng hà, cái vòng xoáy đấu tranh đó từ lâu đã không còn liên can gì đến những người như các nàng nữa, toàn bộ Tây uyển cũng có chút dáng vẻ không tranh với đời, rất ít bị người khác chú ý.
Vậy mà không lâu sau, cuộc sống yên bình của hai nàng lại bị phá hỏng.
Nguyên nhân là do một thái giám có thâm niên trong cung trong lúc vô tình đi ngang qua Tây uyển, phát hiện có một cánh cửa sổ không đóng chặt, hé ra một khe hở. Trong lòng hiếu kỳ, hắn đi đến ghé mắt nhìn, trông thấy Dịch Liên An đang tắm. Lúc đó Dịch Liên An vừa bị Lý Thù Vũ làm cho một thân mệt mỏi, đang thoải mái ngâm mình trong bồn nước, cũng không chú ý tới một vài tiếng động rất nhỏ bên ngoài. Này đây vừa nhìn một cái, liền có chuyện xảy ra, thái giám nhìn thấy cảnh Dịch Liên An đứng dậy mặc y phục, liền tinh thần lai láng. Gương mặt xinh đẹp lại thêm dưới bàn tay của Lý Thù Vũ mà vóc người của nàng càng ngày càng trở nên lả lướt, khiến cho thái giám chú ý đến Dịch Liên An.
Trong cung vốn không hiếm những chuyện này. Dù là Tây uyển, cũng vẫn tồn tại những chuyện cẩu thả giữa mấy phi tần và thái giám thân cận của mình. Có rất nhiều thái giám sẽ tìm một bạn lữ ở trong cung. Cũng có vài thái giám có thâm niên, vì để thỏa mãn tâm lý biến thái mà cưỡng bức những cung nữ có thế lực yếu hơn hắn. Dù sao người đang nắm quyền lực trong tay, nếu muốn chèn ép một người, cũng là chuyện khá dễ dàng. Hậu cung đông người, nhiều hay ít hơn một hai người, cũng sẽ không bị phát hiện. Cho dù là bị phát hiện, cũng sẽ không thật sự có người đi truy tìm hung thủ, thông thường sẽ chôn qua loa cho xong việc. Ở Tây uyển, những phi tần có xuất thân từ gia đình có chút quyền thế từ lâu đã được trả về nhà, còn lại đều là những người có xuất thân tầm thường. Vì vậy thái giám kia cũng chẳng có gì lo sợ, lá gan đã sớm được vỗ béo, có ý đồ tranh giành phi tần ở Tây uyển.
Thái giám kia gọi là Thôi công công, là người của điện Thải Hòa, thường ngày khi Ninh phi có chuyện gì muốn liên lạc với hoàng thượng, sẽ phái hắn đi qua, dần dần cũng trở nên quen mắt ở trước mặt hoàng thượng. Hiện nay hậu cung chưa lập hậu, chỉ có hai vị phi tử là Ninh phi cùng Lệ phi, mà so sánh giữa hai người, Ninh phi xuất thân từ Thanh gia, thế lực chắc hẳn lớn hơn nữ nhi của lễ bộ thượng thư là Lệ phi, vì thế ở hậu cung ngầm chiếm vị thế đứng đầu. Dẫn đến người của điện Thải Hòa cũng có quyền thế hơn so với những người khác.
Dịch Liên An dĩ nhiên không thuận theo, sau khi Lý Thù Vũ biết được lại càng lạnh lùng đối mặt với việc này. Nàng vốn không muốn đụng chạm, nhưng không ngờ đối phương dường như có chút tức giận, hạ quyết tâm, thừa lúc Lý Thù Vũ không ở đây, lấy cớ bắt đi Dịch Liên An.
Lúc ấy, Lý Thù Vũ đúng lúc bị một phi tần khác gọi qua lấy vài thứ, nào ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi trở lại liền thấy tiểu Lâm tử quỳ khóc trước mặt nàng, đem đầu đuôi câu chuyện kể cho nàng. Nàng lập tức lạnh mặt, bình tĩnh hỏi thăm đến bắt người còn có những ai, và những người đó đã đi hướng nào.
Nàng sợ thời gian kéo càng lâu, Dịch Liên An sẽ bị xâm hại, suy nghĩ kỹ lưỡng, đoán được thái giám sẽ không dám làm lớn chuyện, ắt hẳn sẽ tìm một căn phòng trống bí mật, sẽ không mang người về điện Thải Hòa để tránh bị bại lộ. Nghĩ như vậy, Lý Thù Vũ liền suy ra mấy nơi có thể giấu người, theo đó tìm qua từng nơi.
Đợi đến một nơi ở gần phòng chứa đồ, từ xa nàng liền nhìn thấy hai thái giám đang canh giữ trước cửa, dáng vẻ lén lén lút lút. Suy nghĩ một chút, trong lòng đã có tính toán.
Nàng lấy ra một thỏi bạc từ trong ngực, từ xa ném qua.
Hai người nghe động tĩnh, nghi ngờ nhìn một chút về phía phát ra tiếng vang. Dưới ánh mặt trời, thỏi bạc phản chiếu ánh sáng, chiếu sáng mắt bọn họ. Một người trong đó liếc nhanh người kia một cái, vội vàng vọt tới. Tên thái giám kia thấy người này dường như muốn độc chiếm, cũng cuống lên, chạy theo, sợ đối phương chiếm trước, đẩy đối phương một cái.
Lý Thù Vũ thừa lúc hai người tranh chấp, lặng lẽ từ bên kia chạy qua .
Hai tay Dịch Liên An bị trói ngược ra sau, hoảng sợ nhìn gã thái giám bỉ ổi trước mặt, thân thể ngã ngồi dựa sát vào tường, miệng bị nhét một miếng vải rách, chỉ có thể ú ớ kháng cự, dáng dấp nhỏ bé kia lại làm cho ngọn lửa trong lòng Thôi công công càng lúc càng lớn.
"Tiểu mỹ nhân đừng sợ, mùi vị này rất tuyệt, chỉ cần nếm trải một lần, ngươi sẽ biết được ngay." Thái giám ngửa mặt, đi tới sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Liên An.
"Quả thật là da mềm thịt non." Ánh mắt hắn dời xuống, vuốt ve ngực của Dịch Liên An, "Ừm, cơ thể phát triển cũng rất tốt."
Thân thể Dịch Liên An run rẩy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt.
Thôi công công không dám tự ý rời đi quá lâu, vừa rồi mang tiểu mỹ nhân tới đây đã tốn không ít thời gian, giờ phút này lòng như lửa đốt, trực tiếp đem Dịch Liên An đè ở dưới người, bắt đầu cởi y phục của nàng. Nghĩ đến chờ lát nữa còn phải đem người đưa về, không tốt làm rách y phục, vì vậy trên tay giữ lại chút sức lực.
Dịch Liên An dĩ nhiên liều mạng phản kháng. Bàn tay thô ráp của tên thái giám kia thỉnh thoảng lướt qua da thịt của nàng, trên người truyền tới hơi thở bẩn thỉu, thật đúng là khiến cho người ta buồn nôn.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi càng giãy dụa, công công ta lại càng khoái hoạt." Thôi công công hiển nhiên không thèm để mắt đến sự phản kháng của Dịch Liên An. Mỹ nhân tay trói gà không chặc, giãy dụa cũng chỉ là phí công.
Dần dần, áo của Dịch Liên An đã bị lột ra, lộ ra áo yếm màu hồng. Mà trên làn da trắng nõn kia là chi chít những dấu hôn màu xanh tím. Dĩ nhiên là kiệt tác của Lý Thù Vũ.
Thôi công công ngẩn ra một lúc, sau đó càng lúc càng hưng phấn, cách áo yếm lại dùng sức vân vê đầu ngực của Dịch Liên An, toàn thân đối phương đã run rẩy kinh khủng.
"Ồ, xem ra trong ngày thường, tiểu mỹ nhân cũng rất hưởng thụ. Chắc là trên người nhạy cảm lắm đây." Thôi công công nở nụ cười bỉ ổi, trực tiếp kéo ra áo yếm. Nhìn một đôi ngọc thỏ nhảy ra ngoài, hắn không nhịn được lấy tay bao lại, cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay.
Ngay lúc Thôi công công đang hưởng thụ, đột nhiên ngã xuống không một tiếng động.
Ngay sau đó hơi thở quen thuộc vây lấy Dịch Liên An vẫn đang nhắm hai mắt khóc thút thít. Một giọng nói trấn an vang lên: "Không sao rồi, Liên An."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play