Mọi người nghe vậy sắc mặt đều biến đổi.
Cẩm Nhan muốn tiến lên, bị Mặc Vũ ngăn lại lần nữa: "công chúa không nên nhìn. Người này...người này chết rất thảm."
Cẩm Nhan khoát khoát tay, ý bảo không sao, đi tới cửa.
Cách cửa không xa, một nam tử trung niên nằm ngửa trong vũng máu. Trên người mặc cẩm y, giờ đây đã bị cắt ra rất nhiều vết rách, nhìn thấy được da thịt bên trong bị nứt ra. Mà trên gương mặt kia, cũng đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, giống như bị con gì gặm qua, máu thịt lẫn lộn. Đôi mắt kia chỉ còn lại hai lỗ máu, lõm xuống thật sâu. Thậm chí lỗ tai bên phải cũng đã rơi mất một nửa. Trong phòng, máu tươi văng khắp nơi, bàn ghế ngã lộn xộn, dường như người này đã từng ra sức vùng vẫy, muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng cuối cùng vẫn ngã ở cửa, chết thảm.
Chẳng biết từ lúc nào, Hoa Dao cũng từ sau lưng Cẩm Nhan đến gần, nhìn thấy thảm cảnh như vậy, tặc lưỡi hai tiếng, nói: "người này chết thảm như vậy, khó trách lại truyền ra lời đồn có quỷ, căn bản không giống do người gây ra." Nói xong, liền muốn đạp cửa đi vào.
Bỗng nhiên cánh tay bị một bàn tay khác kéo lại.
Hoa Dao kinh ngạc theo bàn tay này nhìn lên.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da tái nhợt quen thuộc.
Ninh Ảnh Chi mím đôi môi, trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc nào, thấy Hoa Dao nhìn về phía nàng, mới lên tiếng nói: "Không nên xông loạn. Để ta đi vào trước thôi."
Bởi vì vừa rồi chuyện quan trọng bị cắt ngang, Hoa Dao vẫn luôn có chút buồn bực khó chịu, giờ phút này nghe vậy, trên mặt bỗng nở ra nụ cười: "Ảnh Chi là đang quan tâm ta sao?"
Ninh Ảnh Chi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, không thèm quan tâm đến vấn đề này, đi thẳng đến trước Hoa Dao, che chở Hoa Dao đi vào trong.
Hoa Dao tất nhiên vui vẻ thuận theo.
"Bảo vệ tốt Thanh cô nương." Trước khi vào, Cẩm Nhan vẫn không quên dặn dò ám vệ ngoài cửa.
Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan muốn đi vào, gấp đến độ tiến lên lập tức nắm lấy góc áo của nàng nói: "ta...ta cùng ngươi đi vào." Tầm mắt vô thức nhìn về phía cửa, hoàn toàn quên mất lời Mặc Vũ vừa nói.
Cẩm Nhan chợt che lại mắt của nàng, đem nàng ấn vào trong lòng mình, cúi đầu nói ở bên tai nàng: "Đừng nhìn. Nhược nhi ở bên ngoài chờ ta, được không? Ta sẽ ra nhanh thôi."
Lần đầu tiên Thanh Nhược bị Cẩm Nhan ở trước mặt mọi người ôm vào trong lòng, trên mặt có chút nóng lên, chẳng hiểu sao lại gật đầu.
Lúc này Cẩm Nhan mới buông Thanh Nhược ra, xoay người nàng lại, đưa nàng trở về chỗ cũ, mới dặn dò: "Nhớ, tuyệt đối không được qua bên đó. Bên trong hơi khinh khủng." Nói xong còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Phong chú ý nàng, lúc này mới đi theo ám vệ vào cửa.
Mặc Vũ đã vào cửa lúc Cẩm Nhan xoay người, dựng bàn lên, rồi đặt lên đế cắm nến ngã dưới đất, thắp sáng, bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng.
Còn Hoa Dao thì lại cảm thấy hứng thú với người chết hơn, đi mấy vòng quanh nam tử đã chết kia, đối với xác chết bi thảm này thấy như không thấy. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, trong những năm tháng luyện độc đó, dạng xác chết nào mà nàng chưa từng thấy qua, những thứ này còn chưa đủ để làm nàng sợ.
Ninh Ảnh Chi đứng lặng lẽ bên cạnh Hoa Dao, chú ý động tĩnh bên trong phòng.
Cẩm Nhan đứng ở cửa, âm thầm quan sát gian phòng nửa sáng nửa tối này, như có điều suy nghĩ.
"Tất cả những cái này đều là dấu răng và vết cào." Hoa Dao quan sát chốc lát rồi chỉ vết thương trên người nạn nhân, ngẩng đầu nhìn hướng Cẩm Nhan nói, "khoảng cách giữa mỗi vết cào trái phải vừa phải, sâu đến nửa tấc, sắc bén vô cùng. Mà ở bên má, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu răng. Nhất là so sánh độ sâu cùng với hai vết cào, có lẽ đối phương bị răng nanh cắn xé mà thành. Có chút giống bị động vật hung mãnh cắn chết."
Vẻ mặt mọi người cũng hơi cứng lại.
Mặc Vũ không nhịn được lên tiếng: "đây là quái vật gì, trong ấn tượng chưa từng nghe qua."
Cẩm Nhan hướng về phía thi thể trầm ngâm một lát, nói với Hoa Dao: "ngươi cẩn thận lưu ý vết thương, cũng không bình thường."
Hoa Dao nghe vậy, dường như cũng phát hiện ra điều gì, cúi người xuống, ngừng một chút nói: "Ừm, xem ra không đơn giản như vậy. Vết thương kia hình như có độc. Mặc dù vết thương không có màu xanh đen rõ ràng, nhưng nếu chú ý kỹ, vẫn có thể nhìn thấy vết thương của người chết có mức độ thối rữa nhanh hơn thời gian bình thường."
Cẩm Nhan tiếp lời: "Đúng vậy. Lúc chúng ta nghe được tiếng thét chói tai ấy, thời gian từ đó qua đây bất quá một chung trà, không ngờ vết thương đã bắt đầu thối rữa. Cho dù là mùa hè nóng bức, cũng không thể nào như vậy."
Mọi người nghe vậy, chân mày không khỏi nhíu lại.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, bỗng nhiên giọng nói của Cẩm Nhan vang lên, giọng điệu nóng nảy vội vàng: "Không ổn, vật kia vẫn còn trong phòng!"
Gần như tiếng nói vừa dứt, một bóng đen liền từ phía trên lao xuống nhanh như gió, đánh về phía Hoa Dao đang đứng gần nhất!
Cũng gần như trong tích tắc đó, khi Cẩm Nhan vừa lên tiếng, Ninh Ảnh Chi phản ứng nhanh nhất, chỉ một bước liền vọt đến trước người Hoa Dao, nàng không kịp rút kiếm ở thắt lưng, nên đành vội vàng xuất quyền.
Vừa chạm vào, bóng đen kia lại chợt biến mất vào bóng tối trên xà nhà.
Hoa Dao tiến lên, kéo tay phải của Ninh Ảnh Chi qua, chỉ thấy phía trên có một vết máu rất sâu. Thấy vậy, Hoa Dao từ trong ngực lấy ra hai cây ngân châm luôn mang theo bên người, đưa tay hơ hơ lên ánh nến đặt trên bàn, sau đó mắt nhìn thẳng, xuống châm thật nhanh đâm vào hai huyệt vị trên mu bàn tay bị thương của Ninh Ảnh Chi. Động tác nhanh đến mức khi mọi người phản ứng kịp Ninh Ảnh Chi bị thương, thì Hoa Dao đã xuống châm.
"Mọi người cẩn thận. Vật kia tốc độ rất nhanh." Vẻ mặt Hoa Dao như có chút tức giận nói.
"Để ý vết máu. Trên người vật kia vẫn còn dính máu chưa khô." Cẩm Nhan nhắc nhở. Vừa rồi nàng nhìn thấy một vệt máu thẳng tắp kéo dài đến góc tối phía Đông Bắc, vết máu kia còn ướt, không phù hợp lẽ thường, nên mới cảnh giác.
Tất cả mọi người ngẩng đầu cẩn thận nhận rõ nơi bóng đen kia vừa tồn tại.
Đúng vào lúc này, một tiếng tiếng ngựa hí vang lên trong phòng, tựa như móng vuốt bén nhọn cào trên mặt kiếng trơn bóng, chói tai quét qua màng nhĩ mọi người. Đang nghe cẩn thận, bỗng mọi người cảm thấy tóc gáy trên người đều dựng đứng lên. Nhất là Ninh Ảnh Chi và Mặc Vũ, hai người công lực cao nhất, nhĩ lực cũng tốt nhất, vì vậy mức độ khó chịu cũng tăng cao, gần như không nhịn được phải che lỗ tai.
Trong lúc mọi người đang hoảng hốt, bóng đen kia lại đột nhiên vọt xuống, tập kích về phía Cẩm Nhan đang đứng ở cửa.
Một trong những ám vệ đứng bên cạnh Cẩm Nhan, có một người bởi vì công lực tương đối yếu hơn nên bị ảnh hưởng không lớn, vì vậy mới có thể ngăn cản nhanh nhất, giơ kiếm liền hướng bóng đen kia đâm tới!
Bóng đen kia lại linh hoạt xoay người một cái, tránh khỏi lưỡi kiếm, nhưng tộc độ vẫn không thay đổi, rất nhanh lao đến mép mũi kiếm.
Ám vệ kia vốn muốn nghiêng kiếm chém ngang, nhưng khoảng cách đã bị thu hẹp lại, động tác bóng đen lại quá nhanh, chỉ vừa đối mặt, không ngờ bóng đen kia đã lao đến trước mặt!
Khi kiếm của hắn đâm ra, một người ám vệ khác ở bên cạnh đã từ trong tiếng hí lấy lại tinh thần, giơ kiếm liền giết hướng bóng đen. Nhưng bóng đen kia lại đạp một cái trên thanh kiếm của đối phương, làm cho thanh kiếm lệch sang một bên, vừa vặn nhảy lên đầu ám vệ, ôm lấy đầu của hắn!
Ám vệ kia chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, đồng thời mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn phả vào mặt, theo bản năng đưa ra tay trái muốn kéo xuống. Nhưng đỉnh đầu bỗng nhiên đau nhói, tựa như bị cái gì bén nhọn đâm xuyên qua xương, phát ra tiếng kéo xé, có vật gì nóng hổi theo sống mũi một đường chảy xuống.
Ám vệ ngẩn người, chờ khi nhận ra đó là máu của mình, đã bắt đầu ngã về phía sau.
Kiếm của Mặc Vũ cũng theo đó cùng đến.
Bóng đen kia tựa như biết được sau lưng có tập kích, giẫm một cái trên mặt ám vệ đó, nhanh chóng muốn nhảy lên. Nhưng vừa nhảy ra khỏi đầu của ám vệ, ba cây ngân châm nhanh như chớp xuyên qua ba chỗ đầu, bụng, chân của nó, đính vào trên khung cửa. Mà bóng đen hình như bị đánh trúng, lúc này mới rơi xuống đất.
Kiếm của Mặc Vũ cũng đồng thời đâm vào bóng đen đang rơi xuống.
Ám vệ bị bóng đen nhào lên mặt kia đã ngã trên mặt đất, cặp mắt trợn tròn, đỉnh đầu có hai lỗ nhỏ rất sâu, máu đỏ thẫm cùng não màu trắng chảy ra ngoài, theo sống mũi chảy xuống, nhiễm trên vạt áo màu đen.
Đã tắt thở.
Một ám vệ khác thấy vậy, vẻ mặt trầm trọng ngồi xổm xuống, chẳng quan tâm đến dơ bẩn hay hỗn loạn, nhẹ nhàng vuốt mắt người chết.
Mà giờ khắc này hình dáng cường tráng của bóng đen kia mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Vật này tay dài như vượn, móng tay vô cùng sắc bén, dài đến nửa tấc, bộ lông màu nâu đen, đầu lớn như bướu thịt, thân thể lại nhỏ gầy khô quắt. Cặp mắt nhô ra, con ngươi nhỏ dài như mèo, có thể nhìn ban đêm rõ như ban ngày. Đáng sợ nhất chính là hai răng nanh chiếm hết một nửa miệng, tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ bị đâm rách da, giống như người ám vệ khi nãy, bị đâm thủng xương sọ rắn chắc. Mà máu trên thân kiếm của Mặc Vũ lại là thứ nước sền sệt màu xanh thẫm.
Đây là cái gì, tướng mạo thật xấu xí." Hoa Dao chê bai nói.
Cẩm Nhan suy nghĩ, trong mắt lóe lên một tia sáng: "cái này hình như...có chút giống thi hầu trong sách cổ. Nhưng lại có chút không tầm thường. Trong sách ghi lại, thi hầu được nuôi bằng khí tử thi trong mộ, vừa giống mèo vừa giống khỉ, đầu to thân nhỏ, cặp mắt như chuông đồng, miệng lớn như chậu máu, răng dài như cái muỗng. Nếu bị nó đả thương, sẽ bị thối rữa. Có điều, thi hầu thích chỗ ẩm ướt âm u, sống nhiều ở vùng Tây Nam, không thể nào xuất hiện ở nơi này được."
"Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. Khu rừng lớn như vậy, cái gì lại không có. Có điều lần này cũng tốt, con quỷ này cũng bị chúng ta giết chết." Hoa Dao cười nói, "chẳng biết những người khác đã chạy đi đâu rồi, phải để cho bọn họ biết mới phải."
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói lo lắng của Thanh Nhược: "Cẩm Nhan? Cẩm Nhan? Mọi người vẫn tốt chứ?"
Vừa rồi nghe trong phòng truyền tới tiếng vang, Thanh Nhược vô cùng sốt ruột, trong khoảnh khắc vang lên tiếng ngựa hí kia, màng nhĩ càng thêm chấn động, tim đập càng nhanh hơn. Ngay cả bốn ám vệ bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu, làm Thanh Nhược càng lúc càng lo lắng Cẩm Nhan ở bên trong, không nhịn được muốn vọt vào, lại bị Bạch Phong kéo lại, đành phải ở bên ngoài gọi Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan nghe được giọng nói của Thanh Nhược, nhìn trong phòng đã không còn chuyện gì nữa, sợ Thanh Nhược lo lắng, liền dẫn mọi người ra cửa.
Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan, một bước tiến lên, nắm chặt cánh tay của Cẩm Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.
Cẩm Nhan trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Thanh Nhược, thần sắc trên mặt dịu dàng, nói: "Đừng lo lắng, xảy ra một ít chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết rồi."
Lúc này Thanh Nhược mới hơi yên tâm.
Cẩm Nhan cũng biết trước đây bản thân nhiều lần gặp chuyện không may khiến cho trong lòng Thanh Nhược tạo thành áp lực rất lớn, mặc dù nàng không hề oán giận, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại ám ảnh trong lòng, vì vậy cũng càng sợ nàng (Cẩm Nhan) gặp chuyện không may. Cẩm Nhan biết được chuyện như vậy nhưng không thể nào trong thời gian ngắn tiêu trừ cảm giác căng thẳng trong lòng Thanh Nhược, chỉ có thể làm từ từ. Nghĩ đến điều này, Cẩm Nhan cầm tay Thanh Nhược, nói: "Được rồi, chúng ta đi về nghỉ trước thôi. Ngày mai lại đi tìm lão bản nương."
Thanh Nhược nghe vậy gật đầu một cái, lúc này thần sắc lo âu trong mắt nàng mới phai đi chút. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play