Lăng Kỳ Hâm được Cẩm Nhan cử Mặc Vũ đưa về Lăng phủ.
Khi xe ngựa dừng lại trước đại môn Lăng phủ, Mặc Vũ đứng lên dự định cùng Lăng Kỳ Hâm xuống xe, thì bị Lăng Kỳ Hâm ngăn lại.
"Để ta tự vào." Lăng Kỳ Hâm nhìn Mặc Vũ nói.
Vẻ mặt Mặc Vũ có chút bận tâm: "hay là để ta đi vào với ngươi, ta sẽ giải thích rõ cho phụ thân và huynh trưởng của ngươi, tránh để họ trách phạt ngươi."
Nhưng Lăng Kỳ Hâm chỉ lắc đầu: "phụ thân và ca ca đều rất cưng chiều ta, sẽ không làm gì ta đâu. Hơn nữa lần này trốn đi ta cũng có trách nhiệm của mình. Ngươi cứ trở về đi, còn phải gấp rút lên đường nữa."
Mặc Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Kỳ Hâm, trong lòng thoáng chốc cảm thấy người trước mắt có điều gì khác lạ.
Dường như chỉ trong một đêm bỗng chốc trở nên có chút lắng đọng.
Lăng Kỳ Hâm không biết suy nghĩ trong lòng Mặc Vũ, chỉ là cười ngọt ngào với nàng, nói: "thật, trở về đi. Đưa đến nơi này là đủ rồi."
Mặc Vũ còn hơi do dự, ngoài xe đã vang lên giọng nói của người hầu Lăng phủ "xin hỏi người trên xe là ai? Là đến bái phỏng Lăng phủ sao?"
Thì ra là người giữ cửa thấy xe ngựa dừng trước cửa Lăng phủ, nhưng lại chậm chạp không thấy động tĩnh, lúc này mới tiến lên hỏi thăm.
Lăng Kỳ Hâm lấy tay đè lại vai Mặc Vũ ý bảo nàng không cần xuống xe, sau đó nở nụ cười, lúc này mới xoay người vén rèm xe lên nhìn người hầu ở cửa xe nói: "là ta. Mau đi bẩm báo phụ thân, nói ta đã trở về."
Người hầu kia thấy người nhấc rèm lên thì ra là tiểu thư mất tích đã lâu của mình, nhất thời há to miệng có chút hoảng hốt, nghe được Lăng Kỳ Hâm lên tiếng nói chuyện, lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng "dạ dạ" ứng tiếng, xoay người chạy vào Lăng phủ.
Nghĩ đến ban đầu lúc Lăng Kỳ Hâm mất tích, Lăng lão gia tử nổi trận lôi đình, cũng nhờ có Lăng thiếu gia trấn an lại. Dù là như vậy, nhưng Lăng lão gia tử cũng không vui vẻ, vốn là người nghiêm túc lại càng mỗi ngày đều nghiêm mặt, hù dọa đến tất cả mọi người không dám vuốt râu hùm. Mắt thấy cuộc sống trôi qua từng ngày, chớp mắt đã từ xuân vào hạ, tiểu thư ham chơi này cuối cùng cũng chịu trở về!
Lăng Kỳ Hâm ôm A Phì xuống xe, trực tiếp đi thẳng vào phủ.
Mà Mặc Vũ có chút kinh ngạc đứng trong xe, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một khắc bước vào phủ kia, Lăng Kỳ Hâm vẫn là nhịn không được quay đầu lại.
Xe ngựa vẫn đứng ở nơi đó, nhưng đã không còn nhìn thấy người bên trong.
"Ta sẽ nhớ ngươi." Lăng Kỳ Hâm lẩm bẩm nói nhỏ. Ngay sau đó xoay người, bước nhanh đi vào trong, tựa như sợ chậm một khắc sẽ khiến mình hối hận.
Nàng từng tưởng tượng, sẽ có một giọng nói lên tiếng giữ nàng lại, không để cho nàng đi.
Nhưng là trong lòng nàng cũng biết kết quả. Nàng cũng không phải là không hiểu chuyện, vì vậy cũng không muốn Mặc Vũ khổ sở.
Đại môn Lăng phủ từ từ đóng lại lần nữa.
Ám vệ lái xe vẫn dừng ở nơi đó, trầm mặc không nói.
Người trong xe chưa phân phó, hắn không thể có hành động. Vì vậy tuân thủ bổn phận chờ người trong xe chỉ thị.
Một lúc lâu sau.
Bên trong xe mới vang lên giọng nói nhẹ nhàng. Nghe có chút mệt mỏi.
"Trở về cùng công chúa hội hợp thôi."
Lúc này ám vệ mới quay đầu ngựa lại, thúc ngựa, lần nữa bắt đầu lái xe.
Nhóm người Cẩm Nhan ở gần cửa thành chờ Mặc Vũ trở lại, mới tiếp tục lên đường.
Bên trong xe.
Bạch Phong nhìn Mặc Vũ có chút mất hồn, thở dài.
Từ xưa, chữ tình chính là làm người ta khó xử nhất.
Sau khi rời khỏi Lạc Dương, đoàn người liền thẳng tiến hướng đến Trường An.
Từ Lạc Dương đến Trường An cũng không xa, qua cốc thủy cổ trấn, vào Hãn Hàm Cốc quan, trải qua Hào Sơn bắc lộc (Hào Hàm cổ đạo), vào Tần Hàm Cốc quan, ra Đồng Quan, đi Hoa Sơn bắc lộc, liền có thể tới Trường An. Nhưng đoạn đường ngắn như vậy, vẫn là gặp phiền phức.
Chuyện xảy ra là khi đi qua Tần Hàm Cốc quan.
Trong lịch sử, Hàm Cốc quan là một trong những cửa ải quan trọng được xây dựng sớm nhất, quan ở trong cốc, sâu hiểm như hàm. Nơi này từng là chiến mã hí cổ chiến trường, có danh xưng là "nhất phu đương quan, vạn phu vạn khắc" (một người là đã đủ giữ quan ải, vạn người thì không có gì có thể khắc chế). Cửa này là hướng Tây Trường An, thẳng đến Lạc Dương vị trí hiểm yếu.
Khi đến Tần Hàm Cốc quan, sắc trời đã hơi tối, ba chiếc xe ngựa dự định sẽ nghỉ ngơi qua đêm trong thôn Ngọc Đóa lân cận Hàm Cốc quan.
Xe ngựa vừa vào thôn Ngọc Đóa, mọi người liền cảm giác có chút kỳ quái.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, lúc này bất quá là thời gian ăn tối, nhưng trên đường lại không còn bóng người. Hai bên đường cũng rất tiêu điều, có vài gian hàng đổ ngã một bên, tựa như vừa trải qua một cuộc bạo loạn. Mà nhà cửa đều là đóng chặt cửa sổ. Thoạt nhìn đều là cảnh tượng điêu tàn.
Trong lòng ám vệ lái xe cho Cẩm Nhan cảm thấy nguy hiểm, nhỏ giọng nói với Cẩm Nhan ở bên trong xe: "công chúa, thôn này hình như không ổn."
Cẩm Nhan nghe vậy, thoáng vén lên màn xe, trông thấy cảnh tượng này, ngẫm nghĩ, mới nói: "gần đây hoang sơn dã lĩnh cũng không có thôn làng, cứ tiếp tục đi phía trước, tìm người dò xét tình huống."
"Dạ." ám vệ cúi đầu ứng tiếng, ra hiệu cho hai người huynh đệ khác, ba chiếc xe ngựa thả chậm tốc độ, chậm rãi đi vào thôn.
Một lát sau, một nhà tửu điếm hai tầng xuất hiện trước mặt họ.
Tửu lâu này thoạt nhìn rất mộc mạc, lớp sơn bên ngoài cây cột đã hơi tróc ra, trên lan can bám rêu xanh lốm đốm, có vẻ đã trải qua chút năm tháng. Ngay cả bảng hiệu kia cũng có chút ố vàng, chữ "tửu" màu đen phía trên cũng phai mờ. Mà trong tửu lâu, chỉ có ánh đèn le lói hắt ra.
Xe ngựa ngừng lại trước cửa.
Ám vệ lái xe cho Cẩm Nhan hiển nhiên biết trong này nhất định có chuyện, hắn nháy mắt với ám vệ trên xe ngựa của Mặc Vũ, ra hiệu cho hắn đến hỏi.
Ám vệ kia gật đầu một cái, ngay sau đó nhảy xuống xe ngựa, đi qua gõ cửa tửu lâu.
"Ai vậy?" bên trong truyền tới giọng nói của một nữ tử, vĩ âm kéo thật dài, toát ra khí tức phong trần nhu mị.
Thần sắc ám vệ cũng không có bất kỳ dao động gì, chỉ ở ngoài cửa hô: "chúng ta là thương nhân qua đường, muốn ăn cơm tá túc một đêm."
Sau một lát, có tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên, ngay sau đó cửa được mở ra.
Một vị nữ nhân mặc áo mỏng diễm sắc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Có lẽ là lão bản nương của tửu lâu.
"Các ngươi là từ bên ngoài vào thôn?" lão bản nương nhíu mày, mặt nghi ngờ nói.
"Đúng vậy. Đi ngang qua nơi này, hy vọng có thể nghỉ trọ, thuận tiện thêm chút lương thực." Ám vệ ăn mặc thành phu xe nói.
"Trên đường đi, các ngươi có gặp ai hay không?" Lão bản nương tinh tế quan sát một phen người trước mặt, lại hỏi.
"Không có. Tại hạ cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao trong thôn lại tiêu điều như thế? Lần trước đi ngang qua, rõ ràng còn rất náo nhiệt." Ám vệ hỏi thăm nói.
Vẻ mặt lão bản nương bất động, con ngươi xoay một vòng, khóe môi mỉm cười: "nếu như thế, mời khách quan vào trước, vả lại cũng chưa trễ lắm."
Ám vệ suy nghĩ một chút, liền đồng ý, trở về cung thỉnh đoàn người công chúa.
Cẩm Nhan xuống xe, nhìn một vòng xung quanh, thần sắc có chút chần chừ.
"Sao vậy?" Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan chậm chạp không cất bước, hỏi.
"Cảm giác có chỗ nào không ổn." Cẩm Nhan suy nghĩ một chút, nói, "quên đi, vào tửu lâu trước thôi. Chút nữa hỏi tiếp."
Thanh Nhược gật đầu một cái, theo Cẩm Nhan đi vào.
Lão bản nương thấy sáu cô gái trẻ tuổi bước ra từ trong ba chiếc xe, trong lòng kinh ngạc, nàng cho rằng nếu là thương nhân, phải là tráng niên nam tử mới đúng, thần sắc do dự. Nhưng lại thấy quần áo trên người mọi người đều là loại thượng đẳng, khí chất càng là xuất chúng, không phải người bình thường, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh nói: "Hóa ra là các cô nương, mời vào mời vào."
Đoàn người Cẩm Nhan liền được đón vào trong điếm.
Lúc này trong điếm cũng không có người, lộ ra vắng lạnh khác thường.
"Xin hỏi lão bản nương, trong thôn đã xảy ra chuyện gì?" Cẩm Nhan vào tửu lâu ngồi xuống, liền hỏi.
"Hay là cô nương gọi thức ăn trước đi, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi biết." Lão bản nương nhiệt tình chào hỏi.
"Nếu như thế, vậy lên bảy tám món ăn đặc sắc đi. Hai bàn." nói xong hướng bàn của các ám vệ vẫn luôn chú ý an toàn của các nàng, nói: "bàn kia nhiều thịt, bàn này thanh đạm chút thôi."
Lão bản nương nghe vậy mừng rỡ đến khóe mắt cũng đều nâng lên: "Được được. Có ngay." Lời vừa dứt, bỗng nhiên hướng cửa thang lầu quát lên, "Tên tiểu Thiên chết bằm kia! Còn không qua đây chào hỏi khách nhân!"
Mọi người đều men theo giọng nói nhìn lại, quả nhiên cửa thang lầu kia có một tiểu tử trẻ tuổi run rẩy đứng lên, dáng vẻ bất quá mười sáu mười bảy tuổi, đang dụi đôi mắt mơ màng, thoạt nhìn có lẽ là vừa rồi đang ngủ gật ở cửa thang lầu. Nghe được tiếng gọi của lão bản nương, hắn mới loạng choạng đi qua.
Lão bản nương đi đến phòng bếp. Khi hai người sát vai nhau mà qua, lão bản nương nhỏ giọng ở bên tai tiểu Thiên nói một câu.
"Không được lắm mồm! Biết chưa!"
Mặc dù giọng nói ép đến rất nhỏ, nhưng ám vệ và Mặc Vũ đều là người có công lực thâm hậu, lời nói này tất nhiên không tránh được lỗ tai của họ. Trong mắt Mặc Vũ bỗng lóe lên ánh sáng, liền hướng Cẩm Nhan tiết lộ lời của hai người vừa rồi.
Vẻ mặt Cẩm Nhan không thay đổi, gật nhẹ đầu, ý bảo đã biết.
Tiểu Thiên qua tới, trên vai vác một cái khăn trắng có chút bẩn đen cũ rách, tùy ý lau lau trên bàn Cẩm Nhan, ánh mắt vẫn còn duy trì trạng thái nửa khép hờ.
"Ngươi tên là tiểu Thiên?" Cẩm Nhan chợt mở miệng hỏi.
Tiểu Thiên nghe có người gọi tên mình, lúc này mới lên tinh thần ngẩng đầu nhìn lại.
Cô gái trước mắt khí chất thanh nhã, dung mạo sáng ngời như hoa sen, môi sắc cạn đạm, trên gương mặt tinh xảo kia hấp dẫn lòng người nhất chính là con ngươi nhạt hơn so với người thường, màu hổ phách mê người, tựa như sẽ hút lấy bất kỳ người nào nhìn vào.
"Hà?"
Bấy giờ Tiểu Thiên mới phục hồi tinh thần lại, mặt lại chợt đỏ lên: "ta, ta là tiểu Thiên. Khách quan sao, thế nào?
"Gần đây trong thôn đã xảy ra chuyện gì sao?" Cẩm Nhan hỏi.
Tiểu Thiên đã sớm quên mất lão bản nương dặn dò, thần sắc có chút khẩn trương đáp: "trong thôn có quỷ, buổi tối thường đi ra hại người, lúc trởi tối mọi người đều đóng chặt cửa nhà không dám ra ngoài nữa. Cô nương, các cô nương phải cẩn thận chút mới được."
Mọi người nghe vậy, đều ngẩn ra.
"Quỷ?" Cẩm Nhan khẽ nhíu mày, lại hỏi, "có người bị giết sao?"
"Có hơn mười người bị giết rồi. Cho nên rất nhiều người đã bỏ thôn, không chịu nổi bầu không khí kinh khủng này. Trên người những người bị giết đều là cắn bị thương và bị cào trầy, nhất là trên mặt......" dường như nhớ ra điều gì, tiểu Thiên rùng mình một cái không nói được nữa.
Cẩm Nhan trầm ngâm không nói lời nào.
Tiểu Thiên thấy vậy, lại tiếp tục nói: "cô nương cũng phải cẩn thận chút, nghe nói, nghe nói con quỷ kia thường chọn thanh niên nam nữ cùng với trẻ con để hạ thủ."
"Nếu như thế, vậy chúng ta cẩn thận chút là được." Cẩm Nhan nói, "đa tạ."
Tiểu Thiên liên tiếp xua tay: "không cần cám ơn, không cần cám ơn. Các cô nương nhớ buổi tối tuyệt đối không nên ra ngoài, hơn nữa không nên đơn độc hành động."
Cẩm Nhan gật đầu một cái.
Tiểu Thiên thấy đối phương đã không còn hỏi thêm gì nữa, lúc này mới không thôi mà lui xuống, khóe mắt nhưng vẫn liếc trộm Cẩm Nhan.
Trong thôn, chưa thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy đây. Thật là xinh đẹp. Tiểu Thiên đơn thuần nghĩ đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play