Khi ba người trở lại Bạch phủ, trời đã sẫm tối. Nhiệt độ cũng không còn nóng bức như ban ngày, mà là nổi lên chút gió đêm, thổi vào người rất thoải mái.
Mỗi người trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Thanh Nhược tắm đi một thân mỏi mệt, sau đó trở lại trên giường, tức thì thoải mái đến mức chỉ muốn cuộn mình vào chăn mỏng.
Có lẽ do đi dạo hơn nửa ngày, Thanh Nhược rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mông lung, cánh mũi truyền đến một làn hương thanh mát như có như không, cùng lúc hòa vào mùi thơm ngát sau khi tắm rửa. Ngay sau đó, một thân thể mát lạnh dán lên cánh tay của mình.
Mùi thơm càng lúc càng ngào ngạt, ngấm dần vào cái lạnh nhè nhẹ ban đêm, vung tay cũng không thể tản đi.
Thanh Nhược theo bản năng trở mình, gần sát cái nhiệt độ lành lạnh đó, cảm thấy rất thoải mái.
Một đôi tay xoa mặt của nàng. Hơi ngứa. Tinh tế trượt xuống từ chân mày, theo khóe mắt, rồi đến sống mũi.
Thanh Nhược cau mũi, bị chọc phá đến ngủ không được, đành phải mở mắt.
Cẩm Nhan đang mô tả đường nét trên khuôn mặt Thanh Nhược, thấy ánh mắt mơ màng của Thanh Nhược nhìn mình, dừng tay khẽ cười lên.
Trong lúc mơ hồ, Thanh Nhược vừa mở mắt liền thấy được đôi mắt sáng ngời kia đang dịu dàng nhìn mình trong đêm tối. Như nước sông phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm. Lại như trên bầu trời đêm xanh thẫm điểm xuyết hai vì sao lấp lánh.
Và trong ánh sáng lờ mờ đó, khóe môi kia cũng mỉm cười dịu dàng.
"Cẩm Nhan? Sao ngươi lại sang đây?" Thanh Nhược xoa xoa mắt, lời nói còn mang theo ngái ngủ.
"ta nhớ ngươi."
Trong ánh mắt Cẩm Nhan có cái gì càng lúc càng trở nên thâm trầm. Liên đới bóng đêm cũng hơi dày đặc.
Thanh Nhược nghe lời tâm tình của Cẩm Nhan không nhịn được hơi đỏ mặt: "không phải chỉ mới tách ra sao?"
"Ừ." Cẩm Nhan ứng tiếng, rồi lại nhìn Thanh Nhược, không lên tiếng nói chuyện nữa.
Thanh Nhược bị ánh mắt có chút kỳ dị này nhìn chằm chằm đến mức có chút nôn nóng, nhất thời cũng không biết nói gì. Trong phòng an tĩnh lại.
Trong sự an tĩnh này, lại có cái gì đó đang dấy lên từng chút từng chút một.
"ngươi nhớ ta sao?" Bỗng Cẩm Nhan mở miệng, giọng nói không còn trong trẻo như thường ngày nữa, mà là mang theo hơi khàn khàn. Hỏi thăm cũng đồng thời đến gần Thanh Nhược.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy hơi thở của Cẩm Nhan lướt nhẹ trên mặt mình. Lời nói kia trầm thấp đong đưa, quấy nhiễu khiến tâm thần nàng cũng có hơi xao động.
"Sao Nhược nhi không trả lời?"
Thanh Nhược lúng túng đến không biết phải nói gì, chỉ có thể qua loa ừ một tiếng, sau đó liền cúi đầu.
Cẩm Nhan khẽ cười. Ngay sau đó một cái tay ôm lấy eo Thanh Nhược, đầu ngón tay cách áo lót mỏng khẽ xoay vòng.
Dù cho Thanh Nhược có trì độn đến thế nào đi nữa, cũng cảm thấy có cái gì đang lưu chuyển trong không khí. Ban đêm vốn là mát mẻ, nhưng thân thể lại có chút nóng ran.
"Đừng, đừng nghịch nữa. Ngủ đi." Thanh Nhược hơi ngượng ngùng nói.
"ta không nỡ ngủ."
Thanh Nhược cúi đầu không thấy được vẻ mặt của Cẩm Nhan, chỉ cảm thấy hơi nóng kia lại phất lên cổ của mình. Khiến cho nàng ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn: "Nhưng, trễ như thế, không ngủ thì làm gì."
Giọng nói Cẩm Nhan càng nhỏ hơn, đôi môi mát lạnh chạm đến vành tai nho nhỏ của Thanh Nhược: "tất nhiên, làm chút chuyện vui vẻ. Không nên uổng phí lương thần mỹ cảnh này." Nói xong, ngậm lấy vành tai đã ửng hồng của Thanh Nhược.
Thanh Nhược vốn đang nhẫn nại nghe Cẩm Nhan nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy vành tai mát lạnh, rồi lại nóng lên, ngay sau đó liền có hơi thở ướt át bao lấy vành tai nàng. Tức khắc, nơi nào đó trong thân thể tựa như bị cái gì đâm trúng, ngoài kinh sợ ra càng nhiều hơn chính là vô lực cùng tê liệt. Cả người đều bủn rủn.
Cẩm Nhan khẽ ngậm lấy vành tai khéo léo kia, đầu lưỡi nhẹ thăm dò, từng chút chọn lấy viên thịt mềm kia, lại dọc theo vành tai mềm mại mà miêu tả hình dạng, cảm nhận được hơi thở của người trong ngực đột nhiên trở nên rối loạn.
"Cẩm Nhan...... ách......" Thanh Nhược vốn muốn mở miệng ngăn cản, nhưng vừa gọi tên Cẩm Nhan, liền bị đầu lưỡi kia lướt qua, trái tim cũng theo đó run lên, phát ra một tiếng rên rất nhỏ.
Môi lưỡi Cẩm Nhan theo tiếng rên kia trượt nghiêng xuống, chậm rãi lướt qua gò má Thanh Nhược, cuối cùng rơi vào đôi môi đã tư niệm rất lâu kia.
Thanh Nhược bị tình hình trước mắt khiến cho không biết làm sao, cả người không còn một chút khí lực nào. Cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân, từ trong thân thể tỏa ra dục vọng xa lạ, tùy ý du tẩu.
Thân thể này dường như không cách nào cự tuyệt nữ tử trước mắt.
Cẩm Nhan chủ động lộ ra đầu lưỡi, dẫn dắt Thanh Nhược cùng quấn quýt. Nước bọt của cả hai lưu chuyển giữa răng môi. Thanh Nhược đối với tình sự vẫn rất ngượng ngùng, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, chỉ có thể bất lực nắm chặt tay áo của Cẩm Nhan, mặc cho làn sóng thủy triều trong thân thể lũ lượt lan tràn.
Tay Cẩm Nhan đã trượt vào trong vô thức, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên viên thù du khéo léo của Thanh Nhược, khiến cho nó dần dần đứng lên. Vì những động tác này, vạt áo cũng bắt đầu từ xương quai xanh tản ra, lộ ra trước ngực Thanh Nhược một mảng xuân sắc.
Nụ hôn của Cẩm Nhan chậm rãi dời xuống. Một đường trượt đến đỉnh núi nơi ngực trái, khẽ ngậm lấy viên thù du đã sớm nở rộ kia.
Tay Thanh Nhược nắm chặt đến mức khiến y phục Cẩm Nhan hơi nhăn, thân thể lại theo bản năng cong người.
Hàm răng Cẩm Nhan nhẹ nhàng ma sát viên thù du hồng nhạt kia, tay phải đã cởi áo lót của Thanh Nhược, để cho toàn bộ trước người Thanh Nhược đều lộ ra.
Khoái ý mãnh liệt từ trước ngực lan ra. Tựa như đau lại tựa như thích thú. Tim đập càng lúc càng kịch liệt, gần như muốn đánh vỡ lồng ngực. Thanh Nhược nhắm hai mắt thật chặt, tay vốn là siết tay áo Cẩm Nhan chẳng biết từ khi nào đã ôm lấy đầu Cẩm Nhan vùi ở trước ngực.
Thân thể tựa như đang mãnh liệt khát khao điều gì. Thanh Nhược không nhịn được hơi lay động thân thể, hi vọng an ủi chỗ sâu trong thân thể đang tràn ra dục vọng.
Khi Thanh Nhược còn đang chìm đắm ở trước ngực, tay phải Cẩm Nhan đã lướt qua bụng, từ phía trước linh hoạt tiến vào tiết khố.
Thân thể Thanh Nhược trở nên nóng ran. Sắc mặt ửng hồng, cả người mềm thành một hồ nước, róc rách chảy ra ngoài.
Cẩm Nhan hơi nâng người lên, nhìn chăm chú vẻ mặt mê loạn của người dưới thân, ngón cái tay phải đã tìm được chỗ nhập khẩu, ấn nhẹ lên sỉ châu, khẽ nhu động.
"Ân ——" Thanh Nhược đột nhiên khẽ run.
Dòng chảy yên ả càng lúc càng trở nên thoải mái.
Ngón giữa Cẩm Nhan theo dòng chảy thượng nguồn, như đuôi xà, nháy mắt đã trượt vào.
Thanh Nhược dường như chưa kịp chuẩn bị, bị một đòn này kích thích, đột nhiên ngẩng đầu lên, hít một hơi. Mở to mắt nhìn Cẩm Nhan.
Quần áo Cẩm Nhan đã bị Thanh Nhược kéo đến có chút xốc xếch, đang chăm chú nhìn Thanh Nhược nhắm chặt mắt chìm đắm trong tình ái, đáy mắt hiện ra dục vọng mãnh liệt. Nhìn thấy Thanh Nhược đột nhiên mở mắt, mỉm cười trấn an.
Ngón tay lại hư hỏng ngoắc ngoắc bên trong nơi mềm mại kia, sau đó chuyển động mấy cái.
"a ——"
Thanh Nhược nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng kêu ra tiếng.
Vĩ âm còn đang bay bổng trên không trung, Thanh Nhược đã phục hồi tinh thần lại, xấu hổ vùi mặt vào ngực Cẩm Nhan, khép lại hai chân, kẹp chặt ngón tay của Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan nâng người lên một chút, Thanh Nhược ôm cổ nàng cũng hơi cách giường, mà đùi phải của nàng lại chen vào giữa hai chân Thanh Nhược.
Tiết khố của cả hai cũng không cởi xuống, quần áo nhẹ nhàng ma sát da thịt trơn mịn, thế lửa càng hừng hực hơn. Chân Thanh Nhược bị buộc tách ra.
Động tác ở hạ thân bỗng trở nên kịch liệt.
Thanh Nhược bị động tác của Cẩm Nhan làm cho không nhịn được hơi nâng mông lên. Hai tay ôm cổ Cẩm Nhan càng chặt hơn, gần như muốn đem đầu của mình treo trên bả vai của Cẩm Nhan.
Thừa dịp lúc này, tay trái Cẩm Nhan dùng sức, nhanh chóng đem tiết khố của Thanh Nhược kéo đến đầu gối.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh. Còn chưa kịp phản ứng, cuồng phong bạo vũ lại đột nhiên mãnh liệt kéo đến, trong nháy mắt nhấn chìm tất cả hô hấp của nàng.
"chậm, chậm một chút ——" Thanh Nhược cảm giác mình sắp nghẹt thở, hơi nâng thân thể lên, càng lúc càng run rẩy dữ dội, tựa như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền.
Ở hạ thân, dòng nước lại càng lúc càng chảy xiết.
Cẩm Nhan nghe vậy, tay quả thật đột nhiên chậm lại.
Từ trong hơi thở hổn hển, Thanh Nhược hồi tỉnh lại, thân thể như từ trên cao rơi xuống, trống rỗng đến khó chịu.
"Cẩm, Cẩm Nhan?" Thanh Nhược có chút khó khăn vặn vẹo thân thể, nhưng địa phương kia vẫn cứ ôn ôn hỏa hỏa. Nàng vẫn là không nhịn được lên tiếng gọi Cẩm Nhan.
"Ừm? Nhược nhi có chuyện gì?" Cẩm Nhan nói.
Mặt Thanh Nhược đỏ đến mức như muốn xuất huyết, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "khó chịu."
"Nhược nhi muốn ta nhanh một chút sao?" Cẩm Nhan ghé vào bên tai Thanh Nhược nói thật nhỏ, giọng nói mập mờ.
Thanh Nhược không biết nên trả lời thế nào, đành phải khẽ gật đầu thật nhẹ.
Cẩm Nhan cười.
Sau một khắc, khoái ý mãnh liệt lại cuốn đến lần nữa, so với vừa rồi càng nhiều hơn. Cẩm Nhan vừa vào, ngón cái cũng không quên trượt lên sỉ châu đã sưng phù kia, cảm thụ người phía dưới từ từ căng cứng thân thể, cùng với nhịn không được mà thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên nhẹ.
Bỗng nhiên có một nguồn lực đâm vào nơi nào đó trong thân thể, tựa như mở ra cái van, toàn bộ nước liền ào ạt tuôn ra ngoài.
Thân thể Thanh Nhược mềm xuống.
Động tác Cẩm Nhan hơi chậm lại, nhưng không dừng, ngược lại thêm vào ngón trỏ, khiến cho dũng đạo càng lúc càng lớn một chút. Lúc cạn lúc sâu tiến vào.
"đủ, đủ rồi." Thanh Nhược đã trải qua một lần nên càng lúc càng nhạy cảm hơn, lời nói mới ra khỏi miệng liền vỡ tan, theo tiếng nói tràn ra tiếng rên rỉ. "Ân"
Nghe vậy, Thanh Nhược liền vội vàng ngậm miệng, sắc mặt ửng hồng.
"vẫn chưa đủ." Môi Cẩm Nhan chạm đến vành tai Thanh Nhược, hướng lên mặt thổi hơi một cái.
Trên tay rồi lại từ từ chuyển nhanh.
Cảm giác choáng váng từ trong thân thể Thanh Nhược phát ra, đầu óc gần như sắp trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được nơi khó có thể nói ra lời kia bị chiếm lĩnh, xỏ xuyên.
Cảm giác đó so với lần trước càng sâu hơn. Không dịu dàng như buổi sáng hôm đó. Lại càng làm cho người ta khó có thể tự kềm chế. Là vui mừng sung sướng mà hơn mười năm qua nàng chưa từng có được.
Tưởng như sắp hòa vào thân thể đối phương.
Nếu là như vậy, hãy cứ để bản thân hòa vào thân thể đối phương. Thật tốt. Thật tốt.
Mồ hôi mỏng thấm ra hòa lẫn vào nhau. Mái tóc cả hai tán loạn, đan vào cùng một chỗ. Da thịt dán vào cùng nhau. Môi lưỡi quấn quýt, tứ chi quấn lấy nhau, trong cực lạc vô cùng vô tận, từng chút leo lên tận mây xanh, rồi lần nữa ngã vào trong ngực đối phương.
Trong nháy mắt đó, Thanh Nhược quả thật cho rằng mình vui sướng đến sắp chết đi.
Vừa mở mắt, liền có thể nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình. Trong đó hiện rõ thâm tình.
Thanh Nhược cảm giác bản thân như tan chảy trong không khí nóng bỏng đó, trong đôi mắt đó.
"Cẩm Nhan." Tình triều trên mặt Thanh Nhược còn chưa rút đi, ngay cả lời nói cũng có chút chậm chạp. Nàng thì thào ôm lấy Cẩm Nhan, đưa tay khẽ chạm mặt đối phương, vì nàng lau đi mồ hôi trên trán.
Khuôn mặt Cẩm Nhan hơi giãn ra: "Ừm."
"ta rất vui."
"Ừm."
"ta yêu ngươi."
Cẩm Nhan hơi dừng một chút, sau đó mới khẽ nói: "Ừ. Ta cũng vậy."
Đáy mắt lại nổi lên dịu dàng. Sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi Thanh Nhược.
Nhược nhi, ngươi có biết, ta chờ những lời này, chờ rất nhiều năm. Hôm nay, cuối cùng ngươi cũng trưởng thành. Cuối cùng cũng đến bên cạnh ta.
Vui mừng nhất, không ai khác ngoài ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play