Nụ cười này, tựa như ánh sáng vạn trượng bỗng nhiên chiếu vào mảng băng tuyết, khiến tất cả băng giá đều tan chảy, hóa thành nước. Con ngươi nhạt màu dập dờn gợn sóng, lay động làm những người có mặt phải sửng sốt.

Nam tử không thể nào ngờ tới, ngay thời khắc sinh tử, đối phương lại nở nụ cười, bàn tay chợt dừng lại theo bản năng. Hắn còn chưa kịp có phản ứng đối với nụ cười này, đột nhiên bên hông đau nhói, ngay sau đó hạ thân liền bị đá mạnh một cước. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn bủa vây lấy, khiến hắn không thể không lui về phía sau mấy bước. Cúi đầu nhìn xuống, eo bị một thanh chủy thủ cực mỏng đâm vào, sâu đến không thấy chuôi.
Cẩm Nhan mất lực chống đỡ, từ từ trượt xuống đất, gục đầu thở hổn hển.
"Cẩn thận!" Ở một bên, nam tử vận hắc y mở miệng, nháy mắt lao đến, rút kiếm đeo ngang hông, khó khăn lắm mới chặn được đường kiếm đang nhắm lưng nam tử mang mặt nạ bạch ngọc mà đâm tới, cản lại thế công của đối phương.
Người vừa đến chính là Hoa Dao và Ninh Ảnh Chi.
Vốn là vừa rồi khi Cẩm Nhan tới trước cửa đá của hang động, nàng lập tức chú ý rằng Hoa Dao các nàng đã đuổi kịp, nhưng mình đang ở trong tay đối phương, hai người bọn họ chưa thích hợp động thủ. Cẩm Nhan một mực chờ thời cơ, cuối cùng cũng chờ được đến lúc nam tử mang mặt nạ buông lỏng phòng bị, bàn tay lật một cái, nhanh chóng cầm lấy chủy thủ đã được giấu sẵn trong ống tay áo, sau đó nhanh như cắt, đâm vào thắt lưng của hắn. Chủy thủ kia được đặc biệt chuẩn bị từ trước, lưỡi dao cực mỏng, lại nhẹ nên không dễ bị phát hiện. Lưỡi dao được tẩm độc do Hoa Dao chuẩn bị. Trong lòng Cẩm Nhan sớm biết khó tránh được chuyến đi này, lường trước được kẻ mang Thanh Nhược đi không lâu sau sẽ trở lại tìm nàng. Vì vậy chuyện vừa phát sinh, nàng đã bàn bạc kĩ với Hoa Dao, nghĩ biện pháp đâm một lỗ cực nhỏ ở trên tường, chỉ đủ một sợi chỉ xuyên qua. Một đầu sợi chỉ gắn ở mép giường Cẩm Nhan, một đầu khác được nối đến căn phòng cách vách. Mấy ngày gần đây, Hoa Dao cùng Ninh Ảnh Chi liên tục trực ở gian phòng kia để phòng bất trắc. Đêm khuya hôm đó, trời bắt đầu mưa, Cẩm Nhan mơ hồ ngờ rằng đối phương sẽ nhân cơ hội khó có được này mà tới. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi hắc y nhân xuất hiện, Cẩm Nhan đã kéo nhẹ dây nhỏ giấu ở dưới chăn, sau đó mới mặc quần áo đi cùng hắc y nhân.
Mà Hoa Dao cùng Ninh Ảnh Chi vẫn luôn để ý động tĩnh ở cách vách. Sau khi hắc y nhân rời khỏi, hai người cũng lặng lẽ đi theo. Đêm mưa không dễ tạo ra động tĩnh, tuy thích hợp để bắt người, nhưng đồng thời cũng tạo điều kiện rất tốt cho cả hai theo dõi. Trời mưa quá lớn, có chút nhìn không rõ, nhưng khinh công hai người cũng rất tốt, nên không đến nỗi mất dấu. Tuy nhiên khi vào miếu, vẫn gặp chút phiền toái nho nhỏ. Ngay từ đầu, hai người không dám lập tức vào theo, đợi qua một lúc, khẳng định bên trong không còn tiếng động mới đi vào, lại phát hiện bên trong không còn một bóng người. Trong lòng cả hai biết có cơ quan, nên kiểm tra gần như tất cả mọi thứ trong phòng, mới tìm ra cơ quan để tiến vào nằm ở bên giường đá. Sau đó, ở ngã ba đường hầm phát hiện Cẩm Nhan cắt ngón tay, cố ý lưu lại vết máu trên tường, lúc này mới dễ dàng tìm được nhà đá này. Khi đến nơi, cả hai phát hiện Cẩm Nhan đang bị ấn vào tường, trước mặt là lan y nam tử đứng đưa lưng về phía các nàng, dùng chủy thủ đâm xuyên qua xương bả vai của Cẩm Nhan. Sau đó, hắn lại đem chủy thủ để ở cổ Cẩm Nhan. Mai phục trong bóng tối của thông đạo, hai người lo lắng vô cùng, bỗng thấy Cẩm Nhan nở nụ cười, trong lòng lập tức hiểu, cùng nhau lao ra từ trong bóng tối.
Thừa lúc nam tử đau đớn, Cẩm Nhan đá hắn văng ra một chút, mới có thể thoát thân.
Phía bên kia, khinh công của Hoa Dao cực tốt, đầu tiên đến bên cạnh Thanh Nhược, vung tay một cái, ba cây độc châm từ trong tay bay đến ba huyệt chí mạng của nam tử mang mặt nạ bạch ngọc.
Hắn không thể tấn công Cẩm Nhan lần nữa, buông hai tay ra, thân thể lui về phía sau.
Ninh Ảnh Chi đang giao chiến cùng với hắc y nhân kia, ngân kiếm trong tay vung lên, nhanh như tia chớp.
Nam tử mang mặt nạ bị trúng chủy thủ tẩm độc trên eo, cảm giác tê dại từ bên hông truyền tới, biết bây giờ không còn chiếm được ưu thế, đúng lúc lui tới cửa nhà đá, cũng chẳng quan tâm hắc y nhân kia như thế nào, bản thân xoay người chạy ra ngoài.
Ninh Ảnh Chi thấy vậy muốn đuổi theo, lại bị hắc y nhân vung kiếm ngăn lại.
Hoa Dao đang cắt sợi dây trên tay Thanh Nhược, nhìn thấy ống tay áo lan sắc biến mất ở khúc ngoặt, cũng không đuổi theo, mà trợ giúp Ninh Ảnh Chi, sử dụng khinh công cùng độc châm quấy nhiễu hắc y nhân.
Công lực hắc y nhân vốn yếu hơn Ninh Ảnh Chi một chút, lại thêm Hoa Dao nhập chiến, rất nhanh lộ ra dấu hiệu thất thế. Trên người hắn có thêm rất nhiều vết thương.
"Giữ lại mạng của hắn." Giọng nói suy yếu của Cẩm Nhan từ bên cạnh truyền tới, tiếng nói vừa dứt thì lại ho ra chút máu.
"Cẩm Nhan!" Thanh Nhược được tự do, khập khiễng chạy tới, sau đó quỳ gối ở trước người Cẩm Nhan, ôm Cẩm Nhan vào lòng.
Nước mắt rơi xuống, muốn ngừng mà không thể ngừng. Tiếng khóc ấy đã gần đến bên bờ vực thẳm. Mà đôi mắt kia sưng đỏ không gì tả nổi, đầu ngón tay mài ra máu, móng tay cũng gãy không ít.
Cẩm Nhan thuận theo dựa vào trong ngực Thanh Nhược, lời nói dịu dàng an ủi: "Nhược nhi đừng khóc, ta không sao."
Trong lòng Thanh Nhược chỉ cảm thấy hoang mang vô cùng tận, giống như bị một ngọn núi lớn đè nén, ép đến mức nàng không thở được, trước mắt đen kịt một mảng. Trong một giây ấy, nàng thực sự cho rằng, cho rằng không thể thấy nữ tử trước mắt này nữa. Cảnh tượng đáng sợ đó có thể thấy rõ ràng, cảm giác tuyệt vọng kia giống như thể đánh mất toàn bộ thế gian.
Thời khắc này, dù nhiệt độ trong ngực vẫn ấm áp như thế, nhưng Thanh Nhược lại cảm thấy đáy lòng lạnh đến đóng băng. Trong cơ thể, mỗi một tấc huyết dịch đều đông kết lại, nước mắt cũng chảy khô.
Đến tột cùng điều gì mới là mộng cảnh. Là vừa rồi huyết sắc chảy tràn khắp nơi, hay là thân thể mềm mại nằm ở trong lòng mình giờ phút này. Dường như hết thảy mọi thứ đều không chân thực.
Cẩm Nhan hơi thở dài, đưa tay phải còn lành lặn ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Nhược, vỗ vỗ nói: "Không sao, không sao rồi."
Thanh Nhược bật khóc, đẩy Cẩm Nhan từ trong lòng ngồi thẳng dậy, run rẩy đưa tay cầm cánh tay trái đã hoàn toàn đỏ thẫm của nàng, đôi môi run rẩy, từ nơi cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào vỡ tan, giống như tấm vải gấm bị xé rách. Từng giọt nước mắt rơi trên cánh tay Cẩm Nhan, rơi vào trong máu, thấm vào mặt đất, cũng hòa vào trong lòng Cẩm Nhan.
Đời này nàng chưa từng thấy nhiều nước mắt như thế. Dường như cả người đều tan ra trong mảng huyết sắc chói mắt này, sau đó từ trong thân thể không ngừng chảy ra. Trong những giọt nước mắt ấy, tràn ngập bi thương cùng đau đớn, trái tim tựa như bị cắt đứt, theo những lưỡi dao kia vỡ thành từng mảnh. Dù đã đến giây phút này nhưng cơn đau cùng cực vẫn vẹn nguyên như khi ấy.
Thanh Nhược bất lực, cố gắng đưa tay che lại vết thương vẫn không ngừng tuôn ra máu tươi. Nhưng vết thương quá dài, máu không ngừng tràn ra từ kẽ tay, từ phía trên chảy xuống. Thanh Nhược vừa khóc vừa vươn tay trái che lại. Máu tươi nhiễm đỏ cả hai bàn tay nàng.
Thanh Nhược chợt thấy tuyệt vọng, cúi đầu xuống thật sâu, cả người càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Cẩm Nhan mỗi lúc một thêm tái nhợt, nhưng đáy mắt lại không lạnh lùng hờ hững như khi đối mặt với nam tử ban nãy. Nàng hơi cúi đầu, tay phải kéo Thanh Nhược, để cho đầu của nàng gác lên vai phải của mình, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, an tĩnh vỗ lưng Thanh Nhược.
Bên kia, Ninh Ảnh Chi một cước đá bay kiếm trong tay hắc y nhân, Hoa Dao vung ra độc châm, xuyên qua đầu gối bên phải của hắc y nhân. Chân hắc y nhân mềm nhũn, lập tức quỳ một chân trên đất, bị Ninh Ảnh Chi cầm kiếm gác trên cổ.
Hoa Dao kéo miếng vải đen trên mặt hắc y nhân ra, vứt xuống mặt đất.
Hắc y nhân để lộ gương mặt rất gầy, xương gò má hơi nhô ra, tướng mạo vô cùng bình thường. Mọi người đều không hề quen biết.
Hoa Dao thấy đối phương bị chế phục, cũng không chú ý nữa, vội vàng đi qua chỗ Cẩm Nhan, nhìn thấy Thanh Nhược khóc đến thân thể run rẩy, trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói: "Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không để nàng có mệnh hệ gì."
Thanh Nhược nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên nhìn Hoa Dao, trong mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng.
Hoa Dao bị nhìn đến có chút sợ hãi, đành phải đứng ở bên cạnh Cẩm Nhan, nhận lấy cánh tay kia từ tay Thanh Nhược, hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, trong miệng thốt lên: "Nam nhân kia thật quá độc ác, sao lại chảy máu nhiều như vậy?" Nói xong, nàng cầm kiếm trên tay, lưu loát cắt tay áo của Cẩm Nhan, sau đó lấy thuốc để trong ngực bôi lên, tận dụng quần áo mà băng bó lại. Nhưng vết thương vẫn quá dài, Hoa Dao suy nghĩ, rồi lại cắt xuống ống tay áo lót màu trắng cũng đã rách.
Một cánh tay đầy máu lập tức lộ ra ở trước mắt mọi người. Ở vết thương kia, sâu đến thấy cả xương, bởi vì bị đâm nhiều lần, thịt đã hơi nứt ra, tách thành lằn ranh gọn gàng, từ đầu vai nối liền một mạch đến cổ tay.
Thanh Nhược cắn môi dưới thật chặt, khống chế đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn kịch liệt.
Bỗng trong mắt Hoa Dao lóe sáng, lật lại lòng bàn tay của Cẩm Nhan, nhìn chằm chằm dấu vết sẫm màu trên cổ tay tinh tế trắng ngần kia, im lặng không lên tiếng.
"Băng bó trước đã." Ánh mắt Cẩm Nhan lướt qua Thanh Nhược, mở miệng nói.
Hoa Dao ừ một tiếng, lại đem tay áo lót bây giờ đã thành huyết y, băng bó những bộ phận còn lại cho Cẩm Nhan. Suy nghĩ một chút, lại sợ máu thấm ra, ánh mắt dừng trên người hắc y nhân đang quỳ.
Chỉ chốc lát, quần áo trên người hắn bị cởi ra, vạt áo bị xé rách, đem cánh tay kia của Cẩm Nhan băng bó lại. Cho đến khi xác định đã che kín hết, miễn cưỡng cầm được máu, Hoa Dao mới yên tâm, nói: "Quay về trước đã. Hắc y nhân cũng bắt về."
Một nhóm bốn người dọc theo đường cũ trở về, Thanh Nhược cùng Hoa Dao chia nhau đỡ Cẩm Nhan, Ninh Ảnh Chi cầm kiếm bảo vệ ở phía trước. Trên đường, Hoa Dao không nhịn được oán trách: "Ta đã nói phương pháp kia không ổn, ngươi vẫn cứ cố chấp, nhìn xem lần này phải chịu khổ, khi nãy cũng quá nguy hiểm."
Cẩm Nhan chỉ cười, cũng không nói chuyện.
Đợi mọi người đi ra, bên ngoài đã tờ mờ sáng, cắt đứt đêm tối u ám. Bầu trời cũng trở nên quang đãng, thoạt nhìn vô cùng trong lành. Sức sống lại một lần nữa tràn ngập thế gian.
Thanh Nhược ngắm nhìn mặt trời ở phía đông, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Chỉ cảm thấy lần gặp gỡ này rất không chân thực, nếu gọi là một cơn ác mộng cũng không quá đáng. Nàng nhìn Cẩm Nhan ở bên cạnh, mặt không còn chút máu, trái tim lại nổi lên cảm giác đau đớn. Nàng hi vọng biết bao nhiêu, rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại có thể thấy gương mặt Cẩm Nhan mỉm cười nhìn mình.
Thân thể Cẩm Nhan ở trên tay Thanh Nhược và Hoa Dao bỗng dưng mềm nhũn đi.
Hoa Dao cùng Thanh Nhược đang đỡ Cẩm Nhan liền kinh hãi. Tay Hoa Dao khẽ đảo, ngón tay đặt lên cổ tay phải của Cẩm Nhan, sau khi hơi trầm ngâm, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có lẽ mất máu quá nhiều, thực sự không chịu được nữa nên hôn mê bất tỉnh, không có gì đáng ngại." Nói xong nhìn Cẩm Nhan đang nhắm hai mắt, nàng khẽ thở dài, "Chịu đựng lâu như vậy, thật không dễ." Trong lòng nàng cũng biết, để Thanh Nhược không phải lo lắng, Cẩm Nhan mới một mực cắn răng chịu đựng, nhưng vừa ra khỏi động, tinh thần buông lỏng nên mới hôn mê bất tỉnh.
Đôi mắt Thanh Nhược ánh lên hoang mang, thần sắc bi thương. Nàng chăm chú nhìn gương mặt không còn chút máu của Cẩm Nhan, không nói gì nữa.
Cứ như thế, đoàn người trở về Ninh phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play