Thời gian dường như trôi qua rất lâu. Màn đêm trước mắt càng lúc càng tối, mí mắt cũng nặng nề đến không thể nâng lên được. Tay chân nhất định muốn gảy, hoặc là đã gảy. Thanh Nhược nghĩ như vậy. Rất nhiều cây từ hai bên liên tục lùi về phía sau, trong mi mắt lờ mờ nhìn cái gì cũng giống như đang nhìn một mộng cảnh. Không có cảm giác ấm áp từ tay phải kia, hết thảy đều giống như không tồn tại. Chợt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy trên chân một vấp, toàn thân mềm nhũn bay về phía trước, cùi chõ cọ qua rễ cây trên mặt đất. Vậy mà nàng cũng không có tri giác. Thanh Nhược không cảm giác được thân thể đang tồn tại, chỉ cảm thấy trong cơ thể hao tổn trống rỗng đến không còn dư lại chút gì. Nước mắt Thanh Nhược lại rơi xuống, dung nhập vào trong bùn đất. Nàng cảm giác mình thật vô dụng. Nàng cố gắng lấy tay chống lên thân thể, vậy mà ngay cả một ngón tay cũng nhúc nhích không được. Trước mắt đã hoàn toàn không thấy được sự vật, nước mắt cùng cảm giác ngất xỉu đồng thời bao phủ Thanh Nhược.

Một giây sau, cho dù không tình nguyện như thế nào đi nữa, trước mắt vẫn là hoàn toàn đen kịt lại, Thanh Nhược hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đập vào mi mắt là tường trắng đã hiện lên vàng, góc tường đã hiện lên nấm mốc. Thanh Nhược cảm thấy cổ họng khát giống như muốn bốc lửa, theo bản năng rên rỉ một tiếng, thì bị mình giọng nói khàn khàn của mình làm cho kinh ngạc. Giọng nói này của mình có mấy phần tương tự giống cô gái mang mặt nạ kia. Nhớ tới cô gái mang mặt nạ, trong lòng Thanh Nhược lập tức có chút nóng nảy, dùng lực đem đầu miễn cưỡng lệch một chút, chịu đựng đau đớn trên cổ, mới nhìn rõ mình đang ở một nhà nông bình thường. Trên người không có cảm giác đốt nóng như trước, nhưng chân vẫn rất mỏi, nặng nề tựa như không đứng lên nổi. Nhưng trong lòng Thanh Nhược lo lắng Cẩm Nhan, cắn môi dùng sức muốn ngồi dậy.
Cửa gỗ kèn kẹt một tiếng được mở ra, đi vào là một nữ nhân ước chừng bốn mươi tuổi. Vừa thấy Thanh Nhược đã tỉnh nằm ở trên giường, kinh ngạc kêu một tiếng, rồi đung đưa thân thể đi qua, lấy tay đè ép Thanh Nhược đang muốn ngồi dậy, nói: "cô nương đừng nôn nóng, vừa tỉnh lại liền lộn xộn, thân thể còn chưa khỏe đây."
"cái này...... đây là nơi nào?" Thanh Nhược cố gắng để cho giọng nói khôi phục bình thường, để cho đối phương nghe hiểu được.
Nữ nhân vừa nghe giọng nói này, liền biết tình huống của Thanh Nhược, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn gỗ rót chén nước, rồi đi đến đở Thanh Nhược ngồi dậy đem chén đưa tới môi của nàng. Thanh Nhược vốn là rất khát, tất nhiên không từ chối nữa, từ tay của đối phương uống sạch sẽ.
"còn muốn uống nữa không?" nữ nhân hỏi.
Thanh Nhược suy nghĩ một chút, ngượng ngùng gật đầu.
Nữ nhân lại đi qua, rót thêm một chén nữa cho Thanh Nhược, đồng thời nói: "ta ở phòng bếp nấu chút cháo, nhìn ngươi mệt lả, chờ chốc lát, ta lấy tới cho ngươi." nói xong rồi cẩn thận để Thanh Nhược nằm xuống, cất xong cái ly rồi đi ra cửa.
Thanh Nhược nhìn bên ngoài loáng thoáng là sau giờ ngọ, mới biết mình đã ngủ gần một ngày, trong lòng chốc lát không dám buông lỏng, nhưng cũng hiểu giờ phút này bổ sung thể lực quan trọng hơn, dự định ăn xong, nói cám ơn rồi lập tức đi tìm Tri phủ Trừ Châu.
Chỉ chốc lát sau, nữ nhân bưng một chén cháo gà trở lại. Tay nghề của bà không tệ, cháo gà rất ngon, Thanh Nhược lại đói vô cùng, càng là cảm thấy mỹ vị vô cùng. Ăn một chút, liền cảm giác khí lực dần dần trở về trên người, rất nhanh cháo liền thấy đáy. Nữ nhân thấy, cười nói: "ăn nhanh như vậy, có việc gấp?"
Thanh Nhược khó xử gật đầu, nói: "không biết xưng hô như thế nào?"
"xưng hô cái gì, chỉ là một mặt chi duyên (gặp mặt một lần) thôi." nữ nhân cũng không đáp ứng, chẳng qua là tùy ý cười cười.
Thanh Nhược ngớ ngẩn, tuy cảm thấy không hợp lễ, nhưng cũng hợp lý, nên cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ vội vả hỏi: "xin hỏi đây là nơi nào? Ta có việc gấp muốn vào thành Trừ Châu tìm Tri phủ Trừ Châu."
"đây là địa phương nhỏ bên ngoài thành, nhưng cách thành cũng không xa. Ta sẽ đi cùng ngươi. Vừa lúc, ta cũng cần vào thành mua chút đồ dùng. Ngươi chờ một lát, ta lấy chút tiền tệ. Ngươi cứ mặc y phục trước. Mặc dù có chút chỗ bị rách nhưng ta đã khâu vá sửa lại đại khái." Nói xong, nữ nhân chỉ chỉ tủ treo quần áo để ở một bên, sau đó liền ra cửa.
Thanh Nhược lúc này mới phát hiện trên người mình đã sớm không phải là bộ quần áo màu xanh nhạt kia, chỉ mặc bộ màu trắng áo lót. Áo lót cũng không phải của mình, chất liệu hiển nhiên đơn sơ rất nhiều. Có lẽ là ban đầu lúc gặp nạn bị dính máu, trong lúc chạy trốn lại khó tránh khỏi bị rách một ít chỗ, người nọ cũng nghĩ đến tỉ mỉ, đã đem quần áo của mình giặt xong phơi khô thậm chí khâu vá sửa lại. Trong lòng Thanh Nhược thoáng qua một tia ấm áp. Nàng đi tới, thấy một tiểu ngọc ấn đặt ở phía trên y phục, liền lấy, sau đó mặc vào quần áo. Lúc thay áo, Thanh Nhược phát hiện vết thương trên người mình cũng tựa hồ được xức một chút thảo dược, vẫn còn dính chút dấu vết màu xanh lá cây. Trong lòng Thanh Nhược càng là cảm thấy cảm động, thu dọn thỏa đáng rồi đi ra cửa.
Trước mắt, sân viện tuy đơn sơ, lại bố trí cũng xem như là tốn tâm tư. Chung quanh còn dựng giàn dây leo, phía trên loáng thoáng giống như là nho. Giữa sân có gốc cây hoa quế, dưới tàng cây bày một cái bàn đá cùng bốn cái ghế đá. Xung quanh cũng đặt vô số chậu bông, có chậu đã nở ra hoa nhỏ, có hồng có trắng, xem ra rất khả quan.
Đang nhìn, người phụ nữ kia đã từ trong một căn phòng khác đi ra, nhìn thấy Thanh Nhược đứng ở trong viện, thì lên tiếng chào hỏi, sau đó dẫn Thanh Nhược ra khỏi đại môn. Hai người một đường đi về phía Đông hướng đến thành Trừ Châu.
Trên đường, Thanh Nhược hỏi tới mình tại sao lại xuất hiện ở trong nhà nữ nhân. Người phụ nữ kia giải thích nói mình thỉnh thoảng sẽ lên núi đi tìm chút thảo dược, rỗi rãnh sẽ bán cho thẳng bé định kỳ tới thu thảo dược để kiếm được chút tiền lẻ. Hôm đó, bà mới vừa vào khu rừng không lâu, thì gặp được Thanh Nhược nằm dưới đất, dò xét hơi thở, lại kiểm tra chốc lát, phát hiện tuy trên người có vết máu nhưng cũng không lo ngại, nên lập tức đi tìm người đến giúp một tay mang vào trong nhà của mình, giúp nàng đổi y phục, suy đoán chờ nàng tỉnh cũng vừa lúc khô. Kết quả đợi đến sau giờ ngọ Thanh Nhược đã tỉnh lại, trái lại nhanh hơn so nàng dự đoán.
Nữ nhân cũng không hỏi tới Thanh Nhược vì sao muốn tìm Tri phủ, chỉ đại khái hỏi thế nào bị thương các loại, Thanh Nhược cũng chỉ là đáp gặp phải trộm cướp. Nữ nhân gật đầu một cái, cũng không hỏi cái gì nữa, chẳng qua là nói chút chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Trong lòng Thanh Nhược nhớ đến Cẩm Nhan, trái lại cũng không có tâm tình nói chuyện, giờ phút này chẳng qua là nghe nên cũng cảm thấy rất tốt, thỉnh thoảng mới ứng một hai tiếng.
Vào đến trong thành, nữ nhân dẫn Thanh Nhược đi tới nơi mướn xe ngựa, nói: "ta biết ngươi nóng lòng, nha môn Tri phủ tuy không xa, nhưng nếu tự mình đi cũng cần một canh giờ. Ngươi nên ngồi xe ngựa đi thôi. Ngươi không có tiền, ta giúp ngươi ứng tiền trước."
Nếu là trước đây, Thanh Nhược nhất định từ chối. Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, Thanh Nhược biết nàng có ý tốt, nên cũng đáp ứng, chỉ nói chờ xong chuyện có cơ hội nhất định đến bái phỏng trả nhân tình. Nữ nhân chỉ cười cười, cũng không nói chuyện, trả tiền dặn dò phu xe đưa đến nha môn Tri phủ, liền cùng Thanh Nhược nói tạm biệt.
Xe ngựa quả nhiên tiết kiệm không ít thời gian, chưa tới một nén nhang xe ngựa liền ngừng lại. Thanh Nhược xuống xe, vội vội vàng vàng đi tới trước cửa, theo lệ bị người giữ cửa ngăn cản.
"người tới là người phương nào?"
Thanh Nhược lấy ra ngọc ấn, mở miệng lên tiếng: "dân nữ Thanh Nhược, có việc gấp cầu kiến Tri Phủ! Mong rằng hai vị tiểu ca chuyển cáo, Tri phủ thấy ngọc ấn thì sẽ biết được."
Trong đó, một vị tiểu ca chần chừ, lấy ngọc ấn trong tay Thanh Nhược, để một vị khác ở lại canh giữ, mình chạy vào cửa phủ đi hồi báo.
Một lát sau, cửa phủ liền mở ra, một người vội vàng từ trong cửa phủ vọt ra, lao thẳng về phía Thanh Nhược!
Toàn thân Thanh Nhược ngốc ở nơi đó. Nàng vạnvạn không nghĩ tới, giờ phút này ra cửa chạy tới mình, lại là nàng! 

Editor: mọi người đoán xem là ai. ^_^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play