Trước hết phản ứng kịp chính là Cẩm Nhan cùng Lăng Kỳ Tông.

Cẩm Nhan mới vừa chau mày, bên cạnh Lăng Kỳ Tông đã đổi sắc mặt, dáng vẻ tức giận hẳn là chưa từng có trước đó, hạ thấp giọng quát: "Lăng Kỳ Hâm!"
Lăng Kỳ Hâm đang chuyên chú cắn cánh tay của Mặc Vũ, nghe được giọng nói nổi giận đùng đùng đến ngớ ngẩn, ngậm cánh tay của đối phương ngẩng đầu lên, thấy trước mặt một đám người hoặc tức giận hoặc khiếp sợ, nhất thời cũng không phản ứng kịp đây là tình huống gì, quên mất trong miệng còn đang cắn người ta cô nương tế bì nộn nhục (da mịn thịt mềm).
Đáng thương Mặc Vũ, mới vừa bén nhạy phát hiện có người từ đầu tường rơi xuống đập hướng công chúa sau liền tay mắt lanh lẹ xông tới chế phục đối phương, lại phát hiện đối phương là tiểu thư Lăng gia, hơn nữa giống như con cọp nhỏ lại hung hăng cắn cánh tay của nàng một hớp. Mà thân là khách nhân, nhất thời lại cũng không tốt ở trước mặt người của Lăng phủ dùng sức đả thương người ta. Không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống.
Đầu của Lăng Kỳ Tông cảm giác đều muốn nổ tung, mặt mũi Lăng phủ đều bị tiểu muội làm mất hết, từ trên tường nhảy xuống cũng liền thôi, lại vẫn cậy mạnh cắn khách nhân, nếu để cho coi trọng mặt mũi phụ thân biết, đoán chừng rất khó thu xếp. Mà nay nhìn tiểu muội còn ngẩn người tại đó không có buông miệng ra, chỉ có thể lần nữa đè nén giận dữ nói: "mau buông người ta ra!"
Lăng Kỳ Hâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng há miệng, nhưng là còn là nếm đến một chút mùi tanh.
Mặc Vũ nhàn nhạt nhìn Lăng Kỳ Hâm một cái, quét qua môi đối phương hơi mang đỏ tươi, yên lặng lui về sau lưng Cẩm Nhan. Ánh mắt Cẩm Nhan ân cần nhìn Mặc Vũ một cái, Mặc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không sao.
Lăng Kỳ Tông một thanh kéo qua Lăng Kỳ Hâm đang tựa vào bên tường, kéo đến trước mặt Cẩm Nhan các nàng, sau đó quay đầu đối với Lăng Kỳ Hâm nói: "tiểu Hâm! Mau cho khách quý nói xin lỗi!"
Lăng Kỳ Hâm giờ phút này bởi vì trong miệng mùi máu tanh nên đích xác là có chút ngượng ngùng, nhưng vừa là trọng mặt mũi giống lão gia tử, lại là còn tính trẻ con, tuy trong lòng áy náy, ngoài miệng lại vẫn mạnh nói: "ai bảo nàng tập kích muội! Muội cắn nàng còn là nhẹ đây!"
Lăng Kỳ Tông chỉ có thể hít sâu một hơi, hóa giải tức giận trong lòng, lại nói: "vậy muội cũng giải thích một chút! Muội làm sao sẽ từ trên tường nhảy xuống! Thiếu chút nữa còn đập đến người khác! Nếu không phải là vị cô nương này tay mắt lanh lẹ, khách quý liền bị làm tấm đệm cho muội rồi!"
Lăng Kỳ Hâm hiển nhiên không có sợ người ca ca này nữa, mặt bất mãn nói: "ai bảo ông ấy đem muội cấm túc! Trong viện nhàm chán chết, muội cũng sắp điên rồi điên rồi điên rồi! Cửa không thể đi, muội không leo tường chẳng lẽ bay a! Nếu có thể bay, muội còn leo tường a!"
Lăng Kỳ Tông bị ế một cái, tự biết mình cho tới bây giờ không phải là đối thủ của tiểu muội, không thể làm gì khác hơn là nói: "tiểu Hâm, muội ăn nói có thể nào vô lễ như vậy! Muội xem một chút, người ta cũng bị muội cắn chảy máu! Nói lời xin lỗi không nên sao?" Lăng Kỳ Tông biết rõ tính khí của Lăng Kỳ Hâm là chết con vịt mạnh miệng (có lẽ là cãi bướng), lại cùng Cẩm Nhan thương lượng nói: "vị này là Lăng Kỳ Hâm, tiểu muội của ta, tâm là tốt, chẳng qua là rất trẻ con, mong rằng các ngươi thông cảm nhiều hơn. Ta muốn để cho tiểu Hâm mang vị cô nương này đi băng bó, hy vọng các ngươi cho nàng một cơ hội chuộc lỗi."
Tiểu Hâm cúi đầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì oán giận nói: "ta còn bị buộc uống một hớp máu đây."
Cẩm Nhan cũng nghe đến câu nhỏ giọng oán thầm này, trong mắt trái lại lóe lên một nụ cười, nói: "ta thấy Lăng tiểu thư rất khả ái. Nếu Lăng huynh nói như vậy, trách nữa ngược lại cho thấy chúng ta hẹp hòi." quay đầu nhìn về Mặc Vũ thấp giọng phân phó: "Mặc Vũ, ngươi cùng Lăng cô nương đi đi, ta ở chỗ này tạm thời không có chuyện gì."
Mặc Vũ gật đầu đáp ứng.
Lăng Kỳ Hâm ở chỗ này không được tự nhiên, Lăng Kỳ Tông lặng lẽ ở bên tai nàng nói: "muội nếu không đi, phụ thân mà biết muội đụng khách nhân, chính muội tự cân nhắc một chút hậu quả đi."
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, quả thật cả kinh, xìu xuống. Chỉ đành phải hướng Mặc Vũ hô: "uy! Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi băng bó."
Hai người liền từ mọi người tạm thời rời đi.
Lăng Kỳ Hâm vốn không cao hứng cùng đối phương nói chuyện, trong lòng oán giận ca ca nghiêm túc, nén giận chỉ để ý cắm đầu đi một đường. Mặc Vũ vốn cũng không phải là người nói nhiều, đối phương không mở miệng nàng liền không mở miệng. Bởi vì sân của mình rất gần, liền dẫn người đi Đông viện của mình. Nàng vốn định tìm một nha hoàn tùy tiện giúp người băng bó, nhưng là vừa không biết lai lịch của đối phương, vạn nhất mật báo bị phụ thân biết thật là một chuyện rất nhức đầu, liền quyết định ủy khuất chính mình đi.
Đi rồi một lát, Lăng Kỳ Hâm chợt nghĩ đến một cái vấn đề, liền dừng bước.
Mặc Vũ nhất thời không có quan sát người phía trước, còn chưa tới cửa viện liền ngừng lại, nàng cũng khó khăn lắm mới ngừng lại được. Đối phương rồi lại chợt nghiêng đầu.
Lúc này cho dù Mặc Vũ thân thủ bén nhạy đi nữa cũng không ngờ tới tiểu thư này cũng quá nhiều chuyện đi, không còn kịp tránh né nữa, liền bị cái trán của đối phương mạnh mẽ đập đến lỗ mũi, thật là trùng hợp, cũng không biết đụng trúng sợi gân nào, lỗ mũi đau xót, một giọt lệ không bị khống chế chảy xuống.
Lăng Kỳ Hâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó mi tâm đụng phải một món đồ mềm mại, không chờ phản ứng kịp, đối phương đã lui nhanh một bước, trước mắt lại chợt sáng lên. Đợi Lăng Kỳ Hâm ngẩng đầu, liền chỉ nhìn thấy đối phương che lỗ mũi, đôi môi hồng diễm, một đôi tròng mắt đen sương mù mông mông, đang nhìn nàng chằm chằm, trên gò má còn loáng thoáng có nước mắt.
Giống như vì trốn tránh trách nhiệm của mình, Lăng Kỳ Hâm cướp mở miệng trước nói: "ngươi...... ngươi theo gần như vậy làm gì!"
Mặc Vũ trầm mặc một chút, mới nói: "là lỗi của ta, mong rằng Lăng tiểu thư tha thứ."
Nghe vậy, Lăng Kỳ Hâm quả thật cả kinh, càng lúc càng cảm thấy thật có lỗi, chỉ đành phải ấp úng giải thích: "ta...... ta không phải là ý đó. Ta dừng lại là bởi vì nhớ tới ta là len lén chạy ra ngoài, không thể quang minh chánh đại từ cửa chính trở về, bằng không cha ta khẳng định biết. Chúng ta...... chúng ta vẫn phải là leo tường trở về." Dừng một chút, lại nói: "ngươi biết leo tường sao?"
Nghĩ lại, mới vừa rồi, công phu của đối phương lợi hại như vậy, mình hỏi phải cũng quá ngây thơ, vội vàng lại sửa lời nói: "ngươi nhất định là biết rồi. Kia, ngươi sẽ mang người leo tường sao?"
Mặc Vũ nghi ngờ nói: "Lăng tiểu thư mới vừa rồi là thế nào leo ra?"
Lăng Kỳ Hâm ngượng ngùng, mới vừa rồi là có người làm đệm cho nàng leo ra ngoài, mà bây giờ lại không người cho nàng làm đệm dĩ nhiên leo không đi lên, vì vậy lầu bầu nói: "tùy tiện leo ra......"
Khóe mắt của Mặc Vũ không nhịn được nheo lại.
"công phu của ngươi tốt như vậy, mang ta bay vào đi, như thế nào?" Lăng Kỳ Hâm mặt mong đợi nói.
Mặc Vũ thầm nghĩ quả nhiên là tính trẻ con, mới vừa rồi còn trầm mặt lập tức lại vui vẻ, nhất thời ngược lại cũng cảm thấy thẳng tính, liền gật đầu lên tiếng: "hảo."
Nói xong, liền nhảy tới trước một bước, nắm cả người của đối phương, thi triển khinh công bay lên, đạp một cái trên tường, rồi lại nhẹ nhàng đi xuống.
Lăng Kỳ Hâm chỉ cảm thấy một cái chớp mắt, mình liền từ ngoài tường đến bên trong tường. Thật đúng là cảm thấy chơi thật rất khá, trong lòng âm thầm làm một quyết định. Trong miệng cười vui vẻ nói: "mau vào trong phòng đi, ta băng bó cho ngươi." nói xong, liền bất kể phản ứng của Mặc Vũ, kéo tay của nàng bước đi về phía trước.
Mặc Vũ hơi sửng sờ, còn chưa thích ứng xúc cảmtrong tay, thì đã bị lôi kéo đi theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play