Hôm sau.
Ánh nắng ban mai mang theo vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ say.
Cả phòng yên tĩnh.
Một lát sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên phá vỡ sự an bình này, đánh thức hai người vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Lông mày xinh đẹp của Cẩm Nhan hơi nhíu lại, tỉnh dậy trước.
Chăn gấm rơi xuống, hiện ra làn da mượt mà như ngọc. Dưới ánh mặt trời, chúng tựa như được phủ lên một lớp vải mỏng, hoàn mỹ không tỳ vết.
Thanh Nhược cũng hồi tỉnh lại trong tiếng gõ cửa, chỉ hơi nghiêng người liền không nhịn được đau mà khẽ rên một tiếng. Xương giống như bị nghiền nát, chỉ có thể xụi lơ nằm ở trên giường. Tối hôm qua, toàn bộ những cảm giác mệt mỏi, đau nhức, căng phù đều phát ra. Xấu hổ nhất chính là nơi đó, đến tận bây giờ, nàng vẫn có thể cảm giác được chỗ kia vẫn còn đặc biệt khó chịu.
"Còn khó chịu sao?" Cẩm Nhan đang mặc y phục, nghe được sau lưng truyền tới tiếng rên, xoay người nhìn về Thanh Nhược đang nằm trên giường, vẻ mặt ân cần hỏi han.
Thanh Nhược nhất thời cũng có chút đỏ mặt, ngại ngùng không biết nên trả lời như thế nào. Trong lòng có chút oán giận Cẩm Nhan làm quá mức, rồi lại có chút quyến luyến muốn nói lại thôi, nên nàng cũng không nỡ trách nàng nữa.
Trong lòng Cẩm Nhan cũng hiểu rõ khi thấy dáng vẻ này của Thanh Nhược, cúi người dịu dàng gật chóp mũi của Thanh Nhược một cái, nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, Nhược nhi cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Đói bụng Không? Để ta cho người lấy một ít thức ăn cho ngươi trước, chờ ta trở lại bồi ngươi."
Thanh Nhược thẹn thùng gật đầu, ừ một tiếng. Nghe Cẩm Nhan nói, nàng mới cảm thấy quả nhiên bụng đói cồn cào, đói đến nỗi bụng dán vào lưng. Lúc này nàng mới nhớ tới, hình như tối hôm qua ở thời khắc cuối cùng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau đó cả thế giới đột nhiên tối đen, mình cứ như thế mà hôn mê bất tỉnh ở dưới thân người kia. Sau khi vận động kịch liệt, ngay cả bữa tối cũng không ăn, chẳng trách giờ phút này lại đói bụng vô cùng.
"Có gì không muốn ăn không? Hay ăn chút cháo trước được không? Đói quá lâu không nên ăn nhiều dầu mỡ."
"Được." Thanh Nhược ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vẻ ôn nhu trong mắt Cẩm Nhan, trong lòng cũng ấm áp.
Cẩm Nhan ngồi dậy, cài lại vạt áo và đai lưng, cuối cùng tiện tay vén lên mái tóc đen dài, sau đó đối với Thanh Nhược hơi mỉm cười, lúc này mới xoay người ra mở cửa.
Thanh Nhược nhìn theo bóng lưng của Cẩm Nhan cho đến khi nàng khuất bóng sau cửa. Trong phút chốc khi cửa mở ra, Thanh Nhược liếc thấy Bạch Phong và Tử Lôi đứng ở bên ngoài, thần sắc hai người xem ra có chút trầm trọng. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, cửa liền bị đóng lại lần nữa.
Thanh Nhược xoay đầu lại, mí mắt lại có chút mệt mỏi muốn khép lại, cũng không kịp suy nghĩ vì sao mới sáng sớm mà Bạch Phong và Tử Lôi đã tới đây tìm Cẩm Nhan. Chỉ chốc lát sau, nàng liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
"Thế nào?" Cẩm Nhan đóng cửa xong, lúc này mới quay đầu nhìn Bạch Phong và Tử Lôi, vừa đi vừa nói.
"Hứa Lệnh Văn...chạy trốn." Trong giọng nói của Bạch Phong có chút chần chừ .
Sắc mặt Cẩm Nhan trầm xuống, hỏi: "Là chuyện lúc nào?"
"Sáng nay...khoảng canh tư*. Bị người cướp ngục."
[Canh tư: Từ 1 giờ đến 3 giờ sáng tức giờ Sửu].
Cẩm Nhan trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Mặc Vũ đâu?"
"Mặc Vũ nàng..." Khóe mắt Bạch Phong liếc Tử Lôi một cái, thấy đối phương dường như không có ý định nói gì, chỉ có thể khẽ cắn răng mở miệng: "Nàng cảm thấy là do nàng thất chức, nên vẫn luôn tự trách, bây giờ còn đang ở thiên lao. Hơn nữa kỳ quái chính là trước khi Hứa Lệnh Văn chạy thoát, lại làm trọng thương Thẩm Liên Thành. "
Cẩm Nhan bỗng nhiên dừng chân, nhìn về Bạch Phong, thần sắc trên mặt bất định, trầm ngâm một lúc mới mở miệng hỏi: "Trọng thương? Vậy tình trạng hiện giờ thế nào?"
"Chảy máu rất nhiều, xém chút nữa là mất mạng. Nhờ có Hoa Dao kịp thời chạy tới cứu tính mạng của hắn."
"Ừm, vậy thì tốt." Cẩm Nhan yên tâm gật đầu một cái: "Hắn vẫn chưa thể chết. Bây giờ chúng ta đến thiên lao."
Nói xong, nàng lại cất bước đi tiếp.
"Công chúa...còn có một chuyện..." Trên mặt Bạch Phong hiếm thấy có chút xoắn xuýt.
Ánh mắt Cẩm Nhan rơi vào trên người Bạch Phong. Dường như từ trên mặt Bạch Phong, nàng cũng đã nhìn ra dấu hiệu không tốt, nhưng cũng chỉ là mở miệng nói: "Nói."
"Chuyện của Hoa Dao cô nương và Ảnh Chi cô nương...bị phát hiện rồi." Bạch Phong nói.
Lông mày Cẩm Nhan cuối cùng cũng nhíu lại thật chặt: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao chỗ đó của Hoa Dao lại đã xảy ra vấn đề?"
"Ta cũng không rõ lắm...để cho Tử Lôi nói thôi." Bạch Phong thở phào một hơi, vội vàng đẩy Tử Lôi ra.
Cẩm Nhan có chút phiền loạn, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Từ Từ mà nói. Đem mọi chuyện nói rõ ràng cho ta."
"Vâng." So với Bạch Phong, vẻ mặt Tử Lôi bình tĩnh hơn rất nhiều, theo lời của Cẩm Nhan, mở miệng nói: "Mặc Vũ phụng mệnh công chúa đi trông chừng Hứa Lệnh Văn, nghĩ đến công chúa cũng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Có điều, cuối cùng cũng vẫn là tránh không khỏi. Đến đêm khuya, đa số ngục tốt đều đã ngủ, chỉ còn mấy người thay phiên canh giữ. Lúc này, cửa thiên lao đột nhiên có tiếng động, hai ngục tốt đi ra ngoài xem chừng, nhưng không trở về nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không dám ra ngoài xem nữa. Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của một nữ tử, sau khi Mặc Vũ ngẩn ra một lát liền tựa như bị trúng tà xông ra ngoài. Lúc ấy có mấy phạm nhân cũng bị kinh ngạc tỉnh dậy, hỏi thăm bọn họ mới biết được rằng nhân lúc Mặc Vũ đi ra ngoài, một ngục tốt trong đó đột nhiên xuất thủ, đâm một nhát sau lưng tên ngục tốt còn lại, sau đó mở cửa ngục, thả Hứa Lệnh Văn ra. Mà trước khi rời đi, Hứa Lệnh Văn dừng lại, đột nhiên nhấc chân đá thanh đao dưới đất bay đến Thẩm Liên Thành, đâm trúng bụng trái của hắn, chảy máu không ngừng. Còn Mặc Vũ, có lẽ là nghe được tiếng kêu đau đớn của Thẩm Liên Thành nên mới chạy trở về, vừa vặn gặp được Hứa Lệnh Văn ngoài cửa. Ba người liền đánh nhau. Cuối cùng bên ngoài lại xông tới một nữ nhân áo đen, ba người vây công Mặc Vũ, một mình nàng không thể đánh lại ba người, mới để cho người khác mang Hứa Lệnh Văn chạy thoát. Về phần Hoa Dao..." Tử Lôi dừng một chút, nói tiếp: "Mặc Vũ rất nhanh liền phát hiện tình trạng của Thẩm Liên Thành, vội vàng đi tìm ngự y. Lúc này hoàng thượng cũng bị kinh động. Trên thanh đao kia có tẩm độc, làm cho vết thương không dễ khép miệng, hoàng thượng liền tự mình dẫn người đi điện Tẫn Hoan tìm Hoa Dao, lại bị ngăn ở ngoài phòng của Hoa Dao cô nương. Tâm tình hoàng thượng vốn đã không tốt, liền thúc giục nha hoàn gõ cửa. Hoa Dao cô nương dường như cũng không ngờ tới hoàng thượng lại tới đây, tùy tiện khoác áo rồi đi ra, sau đó...hoàng thượng thấy Hoa Dao như vậy, lập tức đổi sắc mặt, liền đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng bừa bộn khắp nơi. Mà lúc ấy, Ảnh Chi cô nương đang nằm trên giường của Hoa Dao cô nương."
Cẩm Nhan cảm thấy đầu càng đau hơn, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ còn chưa trút đi xuân ý của Hoa Dao khi ra mở cửa. Xiêm y tán loạn, dung mạo quyến rũ chắc hẳn là không thể che giấu được, không chừng trên cổ còn lưu lại dấu vết, mà hậu cung của hoàng đệ mình nhiều phi tần như vậy, như thế nào lại không biết dáng vẻ như thế là đại biểu cho cái gì, dưới cơn nóng giận đẩy cửa vào cũng là chuyện có thể tưởng tượng được. Mà khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không biết hắn sẽ tức giận đến mức độ nào.
"Sau đó thì sao?"
Tử Lôi rũ mắt xuống, giọng nói vẫn dịu dàng: "Hoàng thượng giận dữ, vốn muốn đem Ảnh Chi cô nương giải vào đại lao, nhưng cùng Hoa Dao cô nương xảy ra tranh chấp, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng đem chuyện này đè xuống, chỉ là...nói hôm nay Ảnh Chi cô nương phải rời khỏi hoàng cung, không được xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không giết không tha."
"Hoa Dao có đáp ứng không?"
"Hoa Dao cô nương không đáp ứng cũng không được. Có điều, theo ý của nàng cũng là muốn xuất cung cùng Ảnh Chi cô nương."
Cẩm Nhan khẽ thở dài một cái, nói: "Bây giờ hoàng thượng ở đâu?"
"Điện Long Tường."
"Ta đi tìm hoàng thượng trước. Các ngươi mang Thẩm Liên Thành tới Hình bộ, ta sẽ đích thân thẩm tra hắn." Cẩm Nhan ngẫm nghĩ một lát, ra quyết định.
"Vâng." Bạch Phong, Tử Lôi nghe vậy đều đồng ý.
Ba người vừa ra khỏi điện Vân Phượng, Cẩm Nhan lại đột nhiên dừng bước.
"Xích nhi đâu?" Cẩm Nhan hỏi.
"Còn đang ngủ." Bạch Phong có chút nghi ngờ đáp, không biết sao Cẩm Nhan lại hỏi đến Xích Điện.
Cẩm Nhan dừng một chút, mới nói: "Bạch Phong, ngươi trở về đánh thức Xích nhi. Tối qua, Nhược nhi không dùng bữa, tỉnh lại nhất định sẽ rất đói bụng, để cho Xích nhi chuẩn bị cháo tổ yến trước, chờ nàng thức dậy thì đưa qua."
"Vâng, công chúa." Bạch Phong nghe vậy gật đầu một cái, lại quay người trở về điện Vân Phượng.
Khi Cẩm Nhan thấy Cẩm Lân, hắn đang la hét trong điện Long Tường.
Bị mắng chính là hai thái giám, cả hai nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, cúi đầu không dám nói lời nào. Cẩm Lân giận đến sắc mặt đỏ bừng, mặt lạnh đứng trước mặt hai người.
"Thế nào?" Cẩm Nhan đi tới bên cạnh Cẩm Lân, mở miệng hỏi.
Cẩm Lân vung ống tay áo, tức giận nói: "Hai tên thái giám này dám động vào tấu chương đặt trên bàn! Cái này há là bọn chúng có thể động vào sao?"
Cẩm Nhan rũ mắt nhìn hai người một cái, tầm mắt rơi vào chổi lông gà trên tay của một thái giám trong đó, trong lòng hiểu rõ, biết được Cẩm Lân chỉ là tâm tình không tốt nên giận cá chém thớt mà thôi, liền phất tay một cái, hướng hai người đang quỳ dưới đất, nói: "Các ngươi lui xuống trước, ta và hoàng thượng có chuyện phải nói. Mỗi người bị phạt mười gậy."
"Dạ, dạ. Tạ ơn công chúa." Hai thái giám quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu cám ơn, miễn cưỡng đở nhau đứng lên, chân cũng có chút bủn rủn, lảo đảo lui ra ngoài, sợ hoàng thượng lại làm khó dễ.
Cẩm Lân nhìn bóng lưng hai người, thở dài, bất mãn nói: "Hoàng tỷ, cứ như vậy bỏ qua cho bọn chúng sao?"
"Hoàng thượng còn muốn như thế nào nữa?" Cẩm Nhan tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, hờ hững nói: "Chẳng lẽ chuyện như vậy cũng đưa cho Hình bộ, ngươi chê sự tình còn chưa đủ nhiều nào?"
Cẩm Lân cũng biết bản thân có chút cáu kỉnh, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cẩm Nhan, thấp giọng nói: "Hoàng tỷ cũng biết rồi sao?"
"Ừm." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn mặt mũi ủ rủ của Cẩm Lân, giọng nói hòa hoãn lại: "Ngươi bây giờ là hoàng thượng, không thể giống như hôm nay bởi vì chuyện bên ngoài mà tùy ý cáu kỉnh nữa. Chỉ là nữ nhân mà thôi, sau này ngươi sẽ gặp được người tốt hơn."
"Nhưng mà..." Cẩm Lân có chút tức giận phản bác: "Nhưng Hoa Dao lại cùng một nữ nhân...Ta có chỗ nào thua kém người kia!"
Cẩm Nhan lắc đầu một cái, nói: "Những chuyện như vậy há là ngươi tốt thì người ta sẽ chọn ngươi? Cưỡng cầu không được thì sớm buông tay đi. Ta đã sớm nói với ngươi, Hoa Dao là người mà ngươi không thể nào giữ trong tay. Ngươi đối với nàng, cũng chỉ là mê luyến nhiều hơn một chút thôi. Nữ nhân trong hậu cung có ai là không tốt đâu? Cần gì xoắn xuýt với một mình nàng."
"Nhưng là đó là một nữ nhân!" Mắt Cẩm Lân cũng có chút đỏ: "Thì ra từ trước đến giờ ta luôn bị lừa gạt, để tùy cho các nàng càn quấy, làm ra những chuyện thương phong bại tục như thế này!"
Ánh mắt Cẩm Nhan trở nên hơi sâu, dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Đây là chuyện của Hoa Dao. Ta biết Hoa Dao chỉ xem ngươi là bằng hữu, ngươi tuyệt đối không thể ép buộc nàng, nếu không cũng chỉ làm nàng hàn tâm thôi."
Cẩm Lân nghe vậy khổ mặt: "Hoàng tỷ, hay là tỷ đi khuyên nhủ Hoa Dao, không thể để cho nàng làm loạn a."
"Hoa Dao không phải trẻ con, nàng biết bản thân đang làm gì, muốn cái gì." Cẩm Nhan nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Nếu như hoàng thượng không muốn nhìn thấy, thì để các nàng rời đi là được."
"Không được!" Cẩm Lân gấp đến độ đứng bật lên, "Ta làm sao có thể để mặc cho nàng cùng một nữ nhân dây dưa, phá hủy cả đời nàng? Tuyệt đối không thể! Hoàng tỷ, tỷ thân là bạn tốt của Hoa Dao, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nàng tiếp tục như vậy sao? Tỷ không phản đối sao?"
Cẩm Nhan nhìn dáng vẻ cố chấp của Cẩm Lân, thở dài nói: "Ta không phản đối."
"Tại sao?!" Cẩm Lân khó mà tin nổi, hỏi: "Một nữ nhân thì có thể cho nàng cái gì? Huống chi đây là chuyện mà thế tục không chấp nhận! Ta không thể nhìn Hoa Dao bị người khác ở sau lưng bàn ra tán vào!"
"Vậy ngươi tính làm gì?"
Cẩm Lân siết chặt lòng bàn tay, oán hận nói: "Đuổi nữ nhân kia ra cung trước. Hoa Dao không để cho ta giết nàng, vậy thì ta sẽ chờ nàng xuất cung rồi giết!"
"Lân nhi." Cẩm Nhan đột nhiên gọi nhủ danh của Cẩm Lân. Kể từ khi Cẩm Lân lên làm hoàng thượng, nàng cũng chưa từng mở miệng kêu lên. Cẩm Lân đang ngớ ngẩn thì nghe được tiếng nói của Cẩm Nhan: "Đệ làm như vậy, không phải vì tốt cho Hoa Dao, mà là đem Hoa Dao đẩy xuống vách núi. Bây giờ nhìn lại, căn bản đệ cũng không hiểu Hoa Dao, không biết thật ra điều nàng muốn là cái gì. Tẫn Hoan Tẫn Hoan, cả đời này thứ nàng muốn chỉ là vui vẻ mà thôi. Ngắn ngủi mấy chục năm, chớp mắt thì đã trôi qua, đệ cần gì phải gây khó dễ thêm nữa?"
"Hoàng tỷ..." Cẩm Lân lẩm bẩm nói.
Cẩm Nhan đứng lên: "Ta biết ngươi nhất thời không cách nào tiếp nhận, cũng không thể nào bắt ngươi phải hiểu quá nhanh. Rất nhiều chuyện ngươi còn chưa hiểu, ngươi chỉ cần nhớ, thân là hoàng thượng, làm việc quả quyết dứt khoát tất nhiên là tốt, nhưng tuyệt đối không thể để tội lỗi quá nặng. Chuyện của Hoa Dao, ngươi cứ giao cho ta, ta sẽ tìm nàng nói chuyện một chút. Nếu ngươi không muốn mất đi người bạn này thì đừng tự làm chủ lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho nàng mà làm chuyện tổn thương đến nàng."
Cẩm Lân mím môi thật chặt, sau một lúc lâu mới gật đầu một cái: "Ta biết."
"Ừm. Bây giờ, chúng ta xử lý sự kiện mùa thu săn bắn kia trước đã. Ta đã cho người mang Thẩm Liên Thành tới Hình bộ, đang muốn đi qua, ngươi cùng ta đến đó thôi. Chuyện này không đơn giản." Cẩm Nhan nhìn Cẩm Lân, chờ đợi ý tứ của hắn.
Cẩm Lân đè xuống phẫn uất trong lòng, gật đầumột cái. Hiện tại, hắn đối với với chuyện của Hoa Dao có chút rối loạn, đành phảicố gắng buông xuống trước, theo Cẩm Nhan đi đến Hình bộ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play