Đạo diễn thấy cô gái tóc ngắn và Tô Vũ Thần cử xử với nhau không tệ, liền dứt khoát bảo Hoàng Nhị giới thiệu sơ qua những người ở đây cho Tô Vũ Thần.
Tuổi Hoàng Nhị không lớn lắm nhưng cũng là một người lanh lợi biết điều, vừa rồi nhìn thấy Tô Vũ Thần được đạo diễn tự mình tiếp đón, liền biết người này không thể đắc tội.
Dẫn Tô Vũ Thần đi về phía một người đàn ông trang phục lòe loẹt, so với minh tinh còn kiêu ngạo hơn đang cầm quạt giấy phe phẩy.
Hoàng Nhị vừa đi vừa không quên nhỏ giọng nhắc nhở Tô Vũ Thần, “Anh ta là tổ trưởng tổ hóa trang của chúng ta, đạo diễn vất vả lắm mới mời được. Đừng nhìn quần áo có chút, ừm, quái lạ, thật ra kỹ thuật của anh ta rất tốt, nhưng anh nhất định phải nhớ không được nói anh ta đẹp trai, anh phải khen anh ta xinh đẹp, nói anh ta đẹp trai rất đàn ông rất manly gì gì đó, anh ta sẽ nghĩ anh đang sỉ nhục mình.”
Tô Vũ Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mỗi ngày đối diện với một tên King Kong Barbie như Hoa Văn đã khiến cậu được rèn luyện rất kiên cường, không phải chỉ thêm một tên ẻo lả thôi sao, nói không chừng hai người hợp lại còn có thể cọ ra lửa gì gì đó.
“La mỹ nhân, đây là Tô Vũ Thần, người đóng vai Lạc Tu.” Hoàng Nhị đi tới bên cạnh La Khâm vừa cười vừa nói, tuy rằng biểu hiện bề ngoài rất tự nhiên thế nhưng trong giọng nói vô thức lộ ra một chút dè dặt.
La Khâm nhấc ngón tay kéo kính râm trên mũi xuống, quan sát từ trên xuống dưới Tô Vũ Thần như đang đánh giá một món hàng, trong lòng Tô Vũ Thần liền có chút khó chịu.
Có thể là do kiếp này suôn sẻ quen rồi, đột nhiên lần thứ hai bị đối xử như kiếp trước, Tô Vũ Thần cũng có chút không chịu đựng được.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật ra cũng không tệ.” La Khâm thanh giọng nhẹ nhàng nói.
Trời ơi, sao đột nhiên lại có loại cảm giác gặp thái giám thế này, tên này không phải đã đi Thái Lan rồi chứ.
“Nào có, vẫn là khuôn mặt của ngài đẹp hơn, nhìn vành mắt đen của tôi này, căn bản không thể sánh với da dẻ trắng mịn của ngài được.”
Tô Vũ Thần nói một chút liền không nhịn được ẩn chứa giọng điệu châm chọc, người thường vừa nghe đã biết cậu đang nói mát, nhưng giây lát sau biểu hiện của vị La Khâm kia lập tức khiến Tô Vũ Thần hoảng sợ.
“Ôi, cậu cũng phát hiện à.” La Khâm tháo kính mác xuống đưa cả khuôn mặt đến gần Tô Vũ Thần, “Tôi nói với cậu, tôi đây mỗi ngày phải đắp mặt na, cậu biết mặt nạ gì không? Đó là bla bla…”
Tô Vũ Thần sợ đến mức há miệng trợn mắt, ai ya, người này không phải có tật xấu gì chứ.
Nhưng vẻ mặt Tô Vũ Thần trong mắt La Khâm chính là tiểu minh tinh này bị hoảng sợ bởi kiến thức dưỡng da phong phú của hắn, haiz, minh tinh bây giờ đều không xem trọng việc bảo dưỡng, vốn dĩ lớn lên đã kém mình một chút rồi, lại còn không chú ý tự bảo dưỡng.
Hiếm khi gặp được một tri kỷ hiểu chuyện như vậy, La Khâm quả thực hận không thể truyền tất cả kiến thức dưỡng da mà mình tích lũy được vào trong đầu Tô Vũ Thần. Còn Hoàng Nhị đứng ở bên cạnh, đã sớm bị anh ta không thèm đếm xỉa.
Lúc La Khâm đang một mình nói chuyện đến vui vẻ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng “ầm” thật lớn.
Vài người đồng loạt quay đầu lại nhìn, thế nhưng lại nhìn thấy vị minh tinh nam Giang Nguyên kia đang kiêu ngạo đứng đó, trước mặt không xa còn có một chiếc ghế xếp.
Tô Vũ Thần cau mày, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ghế xếp của mình.
Cậu còn chưa kịp đi qua, Hàn Phong vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh đã đấm một quyền vào mặt Giang Nguyên, sau đó là một trận quyền đấm cước đá, trợ lý Giang Nguyên muốn đi tới ngăn cản nhưng không dám, đành phải cầu cứu đạo diễn.
Đạo diễn thấy hành vi của trợ lý Tô Vũ Thần giống hệt chó điên cũng có chút e ngại, nhưng vì là phim tình yêu nên không sắp xếp võ sư, liền quay đầu nói với Tô Vũ Thần: “Vũ Thần à, cậu bảo trợ lý của mình dừng lại trước đi, đánh nữa sẽ có tai nạn chết người đó.”
Thế nhưng Tô Vũ Thần cũng không bảo người kia dừng lại, mà cau mày hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Hàn Phong không thể vô duyên vô cớ đánh người.”
Lúc này Hoa Văn che mặt đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần, vành mắt có chút đỏ lên nói: “Nhanh chóng nghĩ cách bảo anh ấy dừng lại đi, tôi không cản được.”
“Mặt anh bị sao vậy?” Tô Vũ Thần vẻ mặt u ám hỏi, đối với cậu mà nói người quan trọng nhất ở đây chỉ có Hoa Văn.
“Bị Giang Nguyên tát một cái, có điều không sao đâu, cậu nhanh chóng nghĩ cách đi, đánh nữa sẽ bị kiện đó.” Trên mặt Hoa Văn toàn là vẻ gấp gáp.
Bạn không gây chuyện thì chuyện cũng tự tìm tới bạn.
Tô Vũ Thần vỗ vỗ vai Hoa Văn trấn an nói: “Không sao, người đàn ông của anh cũng không phải kẻ tầm thường, để anh ta giúp anh trút giận cũng tốt.”
Đạo diễn thấy Tô Vũ Thần ở đây thờ ơ, liền nhờ mấy người đàn ông ở trường quay tới can ngăn. Vốn dĩ những người này đều tránh né, nhưng nếu đạo diễn đã lên tiếng không thể để tiếp tục nữa, buộc lòng phải chạy qua chỗ Hàn Phong.
Lúc này Tô Vũ Thần lại lên tiếng, “Tôi xem ai dám đi!”
Cậu vừa dứt lời, bốn vệ sĩ vừa rồi còn yên ổn đứng bên cạnh làm nền liền đứng dậy, bắp thịt dũng mãnh lộ ra ngoài, những người kia liền không khỏi hít một hơi.
Tô Vũ Thần thấy thế liền lạnh lùng hừ một tiếng, kiếp trước cậu là như vậy, kiếp này đã ôm một cái chân to lại càng không sợ phiền phức.
Tuy rằng trước khi tới cậu muốn làm việc chung vui vẻ, nhưng nếu mọi người đã không thể hợp tác tốt, vậy thì dùng sức mạnh ép người cũng thật ra cũng chẳng có gì xấu cả.
Nhất thời cả trường quay đều im lặng, chỉ còn lại âm thanh từng quyền nện vào da thịt vang lên.
Cuối cùng Hàn Phong đánh một cú rồi dừng lại, mọi người ra sức thở phào nhẹ nhõm.
“Phong Phong.” Hoa Văn thăm dò gọi một tiếng.
Hàn Phong xoay người quay lại bên cạnh anh ta, một phen ôm người vào ngực mình.
“Đưa đến bệnh viện đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Tô Vũ Thần đã thức tỉnh trợ lý Giang Nguyên, lúc này cậu ta mới lấy điện thoại ra run rẩy gọi 120.
Từ lúc Giang Nguyên debut cậu nhóc này đã đi theo, từ hơn một năm nay cậu đã thấy Giang Nguyên bắt nạt người khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta nghiền ép từ đầu tới chân như vậy, cũng không biết lúc Giang Nguyên tỉnh lại có phát rồ hay không.
“Đạo diễn Tiền, hôm nay có cần quay tiếp không?” Tô Vũ Thần xoay đầu lại nhẹ nhàng hỏi đạo diễn.
Lúc này mới biết hỏi tôi? Vừa rồi lời nói của tôi sao cậu không nghe chứ?
Có điều những lời này đạo diễn Tiền cũng chỉ là thầm oán giận trong lòng một chút thôi, dù sao vị trước mặt chính là người mang tiền cho đoàn phim, hơn nữa còn là nhà đầu tư lớn nhất.
“Không cần không cần.” Đạo diễn Tiền hết sức khách khí, “Hôm nay trạng thái mọi người không thích hợp để quay tiếp, hơn nữa lúc này Giang Nguyên cũng không thể quay tiếp, sợ là vai diễn Giản Phàm này…”
Mặc dù có chút đau lòng vì lãng phí thời gian, có điều dù sao người tiêu tiền cũng không phải là mình, đạo diễn Tiền yên lặng suy ngẫm.
Lông mày Tô Vũ Thần không nhịn được nhướn trên, “Ngài đang trách tôi làm lỡ tiến độ quay sao?”
“Không có không có, tôi chỉ là muốn hỏi một chút cậu có đề cử ứng cử viên thích hợp nào hay không.”
Đây xem như là gián tiếp nhận thua, Tô Vũ Thần cũng không phải loại người đuổi theo người khác không tha như vậy. Vốn là cũng chỉ là trút giận một chút thôi, nhưng đạo diễn Tiền lại khiến cậu nhớ tới một người, tên kia có một biệt danh bình thường đến dễ hiểu —— Vua diễn viên quần chúng Trần Tĩnh Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play