“Tần… tổng?” Vệ Miện thấy người vừa đi tới dùng vẻ mặt thật hung tợn nhìn mình chằm chằm, có chút không rõ hỏi.
Tần Hoán Sâm khẽ gật đầu, ôm chặt tiểu minh tinh.
“Ha ha, anh ta ghen tị!” Thẩm Trạch Lâm híp lại đôi mắt chỉ còn một đờng nhỏ, vỗ tay cười to.
Cả người Tần Hoán Sâm tản ra khí lạnh, từng đám từng đám sương đen không nhìn thấy bắt đầu bay bay xung quanh anh.
Mồ hôi lạnh của Vệ Miện lập tức rơi xuống, nhanh chóng đỡ nghệ sĩ nhà mình, ấn đầu anh ta vào trong ngực, có chút xấu hổ giải thích với Tần Hoán Sâm: “Xin lỗi, Lâm ca anh ấy uống rượu.”
“Không sao.” Tần Hoán Sâm thấy hành vi thân mật của Vệ Miện đối với Thẩm Trạch Lâm, tâm tình không hiểu sao lại trở nên rất tốt.
Lấy bàn tay to che miệng Tô Vũ Thần, ngăn lại âm thanh cười ha ha sắp bay ra từ miệng cậu.
“Vậy thì Tô tiên sinh giao cho ngài, tôi đưa Lâm ca về trước.” Vệ Miện rốt cuộc không chịu nổi áp lực cực lớn tản ra xung quanh Tần Boss, không nhịn được lên tiếng nói.
Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào người Tô Vũ Thần.
Có lẽ bị bịt miệng nên không dễ chịu lắm, Tô Vũ Thần bắt đầu giãy dụa dữ dội. Có điều thân thể nhỏ bé của cậu khác xa vóc dáng cao lớn của Tần Hoán Sâm, không thực tế tựa như thỏ trắng nhỏ muốn thoát khỏi ma trảo của sói xám lớn.
Thế nhưng thỏ con nóng nảy cũng sẽ cắn người!
Vì thế bé thỏ trắng hé răng, không chút khách khí cố sức cắn vào lòng bàn tay Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm buồn bực hừ một tiếng, theo bản năng buông tay ra, Tô Vũ Thần lập tức bắt đầu cười ha ha.
“Ha ha ha ha.”
Tiếng cười đầy ma tính bắt đầu từng chút từng chút vang vọng xung quanh, tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc của đám người lộn xộn này.
Tần Hoán Sâm cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình bị cắn thành một dấu răng hồng hồng mang theo tơ máu, lại nhìn tiểu minh tinh đang cười kiêu ngạo, ánh mắt trầm xuống.
Anh vươn tay trực tiếp ôm tiểu minh tinh xốc lên vai, xoay người bước ra ngoài.
Tô Vũ Thần chỉ thấy bản thân càng khó chịu hơn, vừa lung tung duỗi chân quơ tay vừa không quên giọng cười đầy ma tính của mình.
Từng đợt sóng ngầm trong đôi mắt đen u ám của Tần Hoán Sâm lần lượt dâng lên, vừa đi vừa nhấc một cánh tay khác lên, ‘Bốp’ một tiếng vỗ vào cái mông tròn tròn của ai kia.
Tô Vũ Thần xoay người, không cười nữa.
Tần Hoán Sâm khiêng người, tiếp tục cất bước lấy khí thế hùng hổ trước nay chưa từng có gặp người giết người gặp phật giết phật đi ra ngoài, trực tiếp bỏ qua ánh mắt xem náo nhiệt ở xung quanh càng ngày càng nhiều.
Chưa yên lặng được vài giây.
“Ha ha ha ha” .
Không biết Tô Vũ Thần bị chạm phải sợi dây nào, tiếp tục cười ha ha.
Tần Hoán Sâm đưa tay, một chưởng vỗ lên, Tô Vũ Thần đột nhiên im lặng.
Cười nữa, sẽ vỗ nữa!
Tên này chính là loại cuồng M — thiếu đánh!
Vì thế cả đường hai người vẫn giữ nguyên tư thế lạ lùng như vậy, chịu đủ loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái, rất không coi ai ra gì một mạch đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, lên xe.
Diệp Bắc Lang ngơ ngác như khúc gỗ nhìn bóng dáng cao lớn tiêu sái dị thường của Tần Hoán Sâm, vươn tay chọt chọt vào Dạ Bùi Nhiên ở bên cạnh.
“Tên lúc nãy hẳn là Tần Hoán Sâm mà chúng ta quen biết đúng không.”
Dạ Bùi Nhiên gật gật đầu, sau đó sợ Diệp Bắc Lang không nhìn thấy động tác của mình, vì thế mở miệng nói ra một chữ mà bản thân cũng không xác định lắm: “Đúng.”
“Chúng ta không nằm mơ chứ?” Diệp Bắc Lang xoay đầu lại có chút không rõ hỏi, vươn tay thẳng tiến gương mặt Dạ Bùi Nhiên, “Để tôi thử xem có phải tôi đang nằm mơ hay không.”
Dạ Bùi Nhiên đưa tay đẩy tay anh ta ra, “Muốn nhéo thì tự nhéo mình đi.”
“Hì hì hì.” Bên cạnh vang lên một tiếng cười khiến người ta sởn cả tóc gáy, hai người quay đầu lại, liền thấy Chử Hoành vẻ mặt vô sỉ cất di động.
“Tôi đã ghi âm lại rồi.” Chử Hoành quơ quơ điện thoại di động của mình, sau này có thể lấy cái đó để uy hiếp A Sâm .
Về phần có thể uy hiếp được hay không, vậy thì chưa nhất định.
Một người đàn ông mặc tây trang đen vẻ mặt hung tợn đi tới nói vài câu bên tai Dạ Bùi Nhiên, sau khi thấy hắn gật đầu, liền gọi thuộc hạ bắt bảy tên côn đồ lén lút trước cửa quán bar vừa nhìn đã biết không phải người tốt lại.
Nhìn thấy mấy tên này, trên mặt Dạ Bùi Nhiên lộ ra nụ cười ác ý, thả lỏng bả vai, mang người vào tầng hầm của quán bar.
Tần Hoán Sâm chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến một mạch đưa Tô Vũ Thần về nhà mình.
Ừm, kỳ thật chỉ vì mình không biết tiểu minh tinh ở đâu nên mới làm như vậy, mình chỉ là tốt bụng không muốn để cậu ta ngủ ngoài đường thôi.
Dọc đường đi không biết bị vỗ mông bao nhiêu lần, Tô Vũ Thần lúc này đã thành thật hơn rất nhiều, để mặc Tần Hoán Sâm ôm cậu vào phòng khách, sau đó đặt trên ghế sa lông.
Trải qua nhiều lần giãy dụa phản kháng cùng áp bức như vậy, chiếc váy ngắn Tô Vũ Thần mặc không biết đã rút lên trên bao nhiêu, dưới sự nổi bật của chiếc váy ngắn màu đen, cặp đùi dài trắng xinh đẹp kia lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Ánh mắt Tần Hoán Sâm không khỏi đảo lên trên.
Hừ, tiểu minh tinh này ăn mặc thật là, thật là không biết kiềm chế.
Tần Hoán Sâm sờ sờ cái mũi, nơi đó có chút nóng lên.
Nghiêng người không nhìn Tô Vũ Thần, Tần Hoán Sâm nhanh chóng cởi áo sơmi của mình ném lên đùi Tô Vũ Thần.
Ánh mắt nhìn về phía trước, thấy gương mặt như con mèo lem luốc của Tô Vũ Thần, Tần Hoán Sâm có chút ghét bỏ nhíu mày, đứng dậy bước vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông ướt lại.
Cẩn thận từng chút một lau đi lớp trang điểm trên mặt Tô Vũ Thần, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn quen thuộc kia, đôi mày của Tần Hoán Sâm cuối cùng cũng giãn ra.
Dáng vẻ thật của tiểu minh tinh vẫn thuận mắt hơn một chút, ừm, tuyệt đối không phải xinh đẹp, chẳng qua chỉ nhìn khá thuận mắt thôi.
Tần Hoán Sâm nghĩ vậy, bất giác cúi đầu lại gần Tô Vũ Thần, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, khiến người ta có loại xúc động muốn cắn lên một cái.
Tần Hoán Sâm càng lúc càng đến gần, đôi mày Tô Vũ Thần mơ hồ nhíu lại.
Đột nhiên…
“Ọe~”
Một đám vật thể không rõ từ miệng Tô Vũ Thần phun ra, mục tiêu thẳng tiến Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm chỉ kịp nhắm mắt bịt miệng nín thở, xoay người lần đầu tiên bỏ qua tất cả phong độ và hình tượng, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay vọt vào phòng tắm, mở vòi sen bắt đầu ào ào xả nước.
Số quần áo còn lại đều bị Tần Hoán Sâm tự mình thô bạo vứt đi, bôi một lớp lại một lớp sữa tắm, rồi cứ xối nước mãi, nhưng vẫn có thể cảm thấy cỗ hương vị ghê tởm kia.
Tần Hoán Sâm bặm môi một bước đi đến chỗ đầu sỏ gây tội vẫn còn bình yên nằm trên ghế sa lon, cánh tay run rẩy xách người vào phòng tắm, thả dưới vòi sen rồi xoay người bỏ đi.
“Đừng đi!” Tô Vũ Thần đột nhiên mở miệng nói một câu mà đã thật lâu cậu chưa từng nói với ai, rồi vươn tay ôm chặt chân Tần Hoán Sâm, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa một chút yếu ớt, dùng đầu mình thân mật cọ cọ Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm nắm tay, hít thật sâu.
Lại làm nũng! Thật là! Tiểu minh tinh này cho rằng gây họa xong rồi làm nũng thì sẽ xong việc sao?
Tô Vũ Thần tiếp tục vô thức cọ cọ cọ.
Tần Hoán Sâm \(≧▽≦)/ — Được rồi, nhìn thấy cậu thành khẩn như vậy, tôi sẽ rộng lượng không so đo với cậu.
Tần Hoán Sâm cúi đầu ôn nhu nâng Tô Vũ Thần lên, cầm lấy sữa tắm giúp cậu bôi loạn, chợt nghe trong miệng Tô Vũ Thần vang lên hai chữ: “Ba ba.”
Tần Hoán Sâm (╰_╯)# — Thì ra tiểu minh tinh này xem anh là ba của cậu, chẳng lẽ anh già như vậy sao? Không phải trên mạng đều nói đàn ông ba mươi mốt tựa như hoa sao.
Gân xanh trên cánh tay cầm chai sữa tắm nổi lên, Tần Hoán Sâm lại muốn ném tiểu minh tinh ở đây tự sinh tự diệt.
Có điều vừa cúi đầu liền phát hiện khóe mắt Tô Vũ Thần bắt đầu không ngừng rơi lệ, Tần Hoán Sâm lập tức luống cuống.
Được rồi được rồi, tôi thật sự không so đo với cậu, ê ê, tôi nói cậu đủ rồi đó, đừng khóc nữa.
Trong lòng Tần Hoán Sâm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác trước giờ vẫn chưa từng có, dáng vẻ tiểu minh tinh rơi nước mắt cư nhiên lại khiến anh cảm thấy đau lòng.
Từ số tư liệu mà Phương Viên trình lên biết được thân thế của Tô Vũ Thần, bao gồm tất cả những chuyện đau khổ mà cậu phải gánh chịu.
Lúc này nhìn thấy tiểu minh tinh rơi lệ, trong lòng Tần Hoán Sâm lại càng ác cảm với người tên Tô Hằng Nghị chưa từng gặp mặt kia.
Ngay khi trong lòng anh còn đang cân nhắc nên trừng phạt Tô Hằng Nghị thế nào, chợt nghe thấy tiểu minh tinh nói mớ, Tần Hoán Sâm cúi đầu cẩn thận lại gần.
“Tôi sẽ khiến ông hối hận! Tô Hằng Nghị, tôi sẽ khiến ông phải trả giá đắc vì những việc đã làm!”
Giọng điệu tiểu minh tinh có chút hung ác, nhưng bộ dạng này của tiểu minh tinh ngược lại khiến Tần Hoán Sâm cảm thấy càng khó chịu, không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu cậu.
Tên nhóc này ngốc ngốc nghếch nghếch như vậy sao lại có người nỡ ức hiếp cậu ấy chứ? Nhóc con, tôi sẽ giúp cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play