Xe cảnh sát chở Phó Đại Cương hú còi inh ỏi đi mất, họ hàng Phó gia thấy đuổi không kịp nên quay phắt lại bao vây Đường Cửu và Lục Tự Minh:

"Thằng bé Tiểu Lục này có gì từ từ nói, báo cảnh sát làm gì hả!?"

"Chúng tôi hầu hạ cậu ăn ngon uống sướng như khách quý, thế mà cậu lại đưa người nhà chúng tôi vào đồn công an, làm vậy mà coi được à?"

"Đã nói là hiểu lầm rồi, Đại Cương chỉ uống say quá thôi, vả lại cậu là con trai bị sờ một cái thì đã sao? Thế mà còn báo cảnh sát, có cần yếu đuối tới mức đó không!"

Mợ Phó Viễn Hàng tức tối xông lên muốn túm Đường Cửu: "Mau theo tôi tới đồn công an nói với họ đây chỉ là hiểu lầm để họ thả Đại Cương ra đi!"

Lục Tự Minh che chở Đường Cửu sau lưng rồi lanh tay lẹ mắt nắm cánh tay mụ, vẻ mặt y còn lạnh hơn băng, thản nhiên hất mạnh tay mụ: "Tránh ra."

Mụ lập tức hét toáng lên: "Làm gì!? Anh còn muốn đánh người nữa à? Giàu thì có gì hơn người chứ? Có tiền thì vu oan bừa bãi cho người ta được à!? Tôi nói cho các anh biết, nếu hôm nay không giải quyết được việc này thì các anh đừng hòng đi khỏi đây!"

Mụ đem thân hình mập lùn chắc nịch của mình chặn cổng lại rồi vớ cây chổi ở góc tường vung lên tỏ vẻ uy hiếp. Những người khác của Phó gia thấy thế cũng xúm lại lên án Đường Cửu và Lục Tự Minh. Thật ra trong lòng bọn họ đã có chủ ý từ lâu, người thành phố hay sợ mất mặt nên khóc lóc om sòm nhất định sẽ có hiệu quả, hôm nay cứ mặt dày mày dạn ăn vạ hai kẻ có tiền này kiểu gì cũng giúp Phó Đại Cương được thả!

Biết đâu còn may mắn moi được một khoản "bồi thường danh dự" nữa!

Đường Cửu nhìn bọn lưu manh vô lại trước mắt hơi khó giải quyết, sau đó thấy Lục Tự Minh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, chỉ mười giây sau một đám vệ sĩ áo đen đã xông vào như cơn lốc, vừa cung kính gọi "Lục tổng" vừa khống chế đám người nhà họ Phó rồi lôi xềnh xệch sang một bên như lôi bầy gà.

Mặc kệ người nhà họ Phó đỏ mặt tía tai la hét ầm ĩ, Lục Tự Minh ôm vai Đường Cửu đưa hắn ra ngoài. Mấy chiếc xe hơi đen tuyền đỗ trong sân, một vệ sĩ mở cửa sau cho hai người rồi ngồi vào ghế, không nói một lời lái xe đi.

"Chú út, may mà chú có dẫn theo người!" Đường Cửu thở phào nhẹ nhõm rồi cảm thán, "Đúng là mặt dày vô địch thiên hạ mà, nếu chỉ có hai chú cháu mình chắc đánh không lại đám vô sỉ kia đâu!"

Lục Tự Minh ngồi trên ghế da, khuôn mặt tuấn tú lạnh ngắt, một ánh mắt cũng không cho hắn.

Giờ Đường Cửu mới nhớ ra mình nói dối bị lộ tẩy, lập tức chột dạ cười khan mấy tiếng rồi dè dặt nhích tới gần: "Chú út, cháu sai rồi...... Cháu, cháu cũng đâu ngờ người nhà bọn họ ghê gớm đến thế."

Không được đáp lại, Đường Cửu mặt dày mày dạn ôm chặt cánh tay Lục Tự Minh: "Chú út, cháu biết lỗi thật mà! Để chú lo lắng rồi, cháu hứa sau này tuyệt đối sẽ không nói dối chú nữa đâu!"

Thấy Lục Tự Minh vẫn không chịu để ý tới mình, Đường Cửu bối rối cắn ngón tay, đột nhiên lanh trí lấy điện thoại ra xóa số điện thoại của Phó Viễn Hàng ngay trước mặt Lục Tự Minh: "Chú út, cháu chia tay với tên tra nam kia rồi!! Lúc trước cháu bị mù nên mới thích anh ta, sau này còn qua lại với anh ta nữa thì cháu sẽ làm chó!!"

Hắn cứ tưởng lần này nhất định sẽ dỗ được Lục Tự Minh, ai ngờ đối phương vẫn thờ ơ nhìn thẳng phía trước chứ không chịu nhìn hắn.

Đường Cửu hết cách đành phải ủ rũ cúi đầu ôm gối dựa.

Vệ sĩ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó lập tức kinh hồn táng đảm yên lặng lái xe.

Hắn đã theo Lục tổng nhiều năm mà chưa từng thấy Lục tổng nổi trận lôi đình, nhưng mỗi khi đối phương lộ ra vẻ mặt này nghĩa là đã tức giận thật sự.

Tiểu thiếu gia tự cầu phúc đi thôi.

——

Từ thôn lái xe về nhà gần hai tiếng, Đường Cửu mơ màng ngủ một giấc, trong lúc mông lung cảm thấy xe dừng lại, sau đó trán bị gõ một cái không nặng không nhẹ: "Xuống xe."

Đường Cửu mở mắt ra mới phát hiện Lục Tự Minh đã xuống trước, trên người mình đắp một chiếc áo khoác đen. Trong lòng hắn ấm áp lạ thường, ôm áo vào ngực rồi vội vàng đi theo.

Lục Tự Minh mở cửa bật đèn thay giày, Đường Cửu thấy ánh mắt y bình thản như thường lệ thì cứ tưởng hai tiếng trôi qua đối phương đã hết giận, thế là treo áo lên móc rồi lại cười hì hì xáp tới: "Chú út hết giận chưa? Cháu biết chú lo cho cháu nhưng cháu vẫn ổn mà! Cháu đâu có ngốc, từ đầu đã nhìn ra lão Phó Đại Cương kia có ý đồ xấu rồi! Chú không thấy cháu để sẵn điện thoại quay video làm bằng chứng sao, thật ra cháu lanh trí lắm đó......"

Rốt cuộc Lục Tự Minh có phản ứng.

"Lanh trí?" Nam nhân quay lại gằn từng chữ, "Vậy chú hỏi cháu một câu, cháu chỉ lo giữ lại chứng cứ nhưng có nghĩ đến những khả năng khác không?"

"Nếu trên người gã đàn ông kia mang theo hung khí thì sao? Nếu hắn dùng thuốc mê hoặc thủ đoạn bỉ ổi khác thì sao? Nếu cánh cửa kia khóa chặt hơn không ai vào được thì sao!?"

Đường Cửu choáng váng.

Hắn...... Hắn thật sự không suy xét nhiều như vậy......

"Chú đúng là chiều hư cháu rồi." Lục Tự Minh nghiến răng liếc hắn một cái rồi sầm mặt túm cổ tay hắn lôi lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra.

"Chú út bình tĩnh lại đi...... Xúc động là ma quỷ...... Ui da!"

Hắn bị Lục Tự Minh quăng lên giường lớn, mặt đập vào nệm làm đầu óc choáng váng, vừa định bò dậy thì đã bị một bàn tay to đè xuống, sau đó chợt thấy cái mông mát lạnh vì quần bị thô bạo kéo xuống.

Đường Cửu kinh hãi: "Chú út muốn làm gì —— Á!!"

Một bàn tay chẳng chút lưu tình giáng mạnh lên mông trần của hắn, "Bốp!"

Cảm giác đau rát từ mông lan ra, Đường Cửu bàng hoàng trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì trên mông lại bị đánh thêm cái nữa, "Bốp!"

Lục Tự Minh có vẻ tức giận thật sự, nhìn lực tay không nặng nhưng lại phát ra âm thanh vang dội. Đường Cửu bị đánh sững người, sau khi hoàn hồn mới thấy xấu hổ tột độ, cả mặt lẫn tai lập tức đỏ bừng, điên cuồng vặn mình giãy dụa: "Thả cháu ra!"

Lục Tự Minh mắt điếc tai ngơ, mạnh mẽ giữ chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu, đầu gối kẹp chặt hai chân vùng vẫy loạn xạ của hắn rồi lạnh lùng đánh tiếp.

Dù bị đánh đau nhưng đây chỉ là phụ, cảm giác lớn nhất là nhục nhã. Trừ lúc bốn năm tuổi nghịch ngợm bị nếm mùi Thiết Sa Chưởng của cha mình thì bao năm qua Đường Cửu chưa từng bị ai cởi quần đè xuống giường đánh như vậy, vừa thẹn vừa tức, hai mắt đỏ ửng: "Cháu bảo chú đừng đánh nữa mà —— Lục Tự Minh!!"

Hắn tức đến hoa mắt chóng mặt, vừa điên cuồng giãy dụa vừa gọi thẳng tên nam nhân: "Lục Tự Minh cháu cảnh cáo chú! Chú còn đánh nữa thì cháu không nhận chú đâu đấy!"

"Cháu muốn đoạn tuyệt quan hệ chú cháu với chú!!"

"Lục Tự Minh chú điếc à cháu đang nói chuyện với chú đó!!"

Tiếng kêu gào uy hiếp ầm ĩ chẳng có chút tác dụng nào, trái lại còn bị nam nhân lãnh khốc vô tình trừng phạt nặng hơn, rốt cuộc Đường Cửu thức thời đổi sang chiêu khác, bắt đầu giả bộ khóc lóc xin tha vô cùng đáng thương:

"Huhuhu chú út cháu sai rồi xin chú đừng đánh nữa......"

"Chú út, cháu đau quá à, huhuhu chú không xót cháu sao, chẳng phải chú thương cháu nhất sao?"

"Huhuhu cái mông sắp nở hoa rồi! Còn đánh nữa sẽ bể mông đó huhuhuhuhu!!"

Lúc đầu chỉ là giả khóc nhưng dần dà ủy khuất trong lòng nương theo cảm giác đau rát trên mông đồng loạt xông tới làm nước mắt tuôn ra ào ạt, Đường Cửu mếu máo khóc lớn: "Chú dựa vào cái gì mà đánh cháu! Chú dựa vào cái gì mà quản cháu! Cha cháu cũng chưa bao giờ đánh cháu thế này đâu!"

Hắn càng nói càng tủi thân, nước mắt đầm đìa nhìn hết sức tội nghiệp. Lục Tự Minh khựng lại, rốt cuộc thu tay về rồi lật người hắn lại trên giường, một tay nâng eo hắn lên để cái mông đỏ rực khỏi đụng nệm giường, một tay lau khuôn mặt lấm lem nước mắt của hắn.

"Chú không có tư cách quản cháu à?"

Hai mắt Đường Cửu đỏ hoe, tức giận trừng y.

Thì vốn dĩ không có mà! Dù sao cũng đâu phải chú của Đường Cửu hắn!

Lục Tự Minh nhìn hắn hồi lâu rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái.

"Vậy nếu đổi thân phận khác thì có tư cách quản cháu đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play